Mặc Tố Nhiên thấy chồng mình đứng hẳn về phía mình thì bất lực thở dài và nói: “Dù cho thái độ của nó không tốt thì ông cũng không nên nói mấy lời như không có đứa con như nó chứ.
Lẽ nào ông không biết tính cách của Tu Nhân như thế nào sao? Đừng thấy nó lạnh lùng, nếu như nó đã quyết định điều gì thì có tám con ngựa cũng sẽ không kéo nó lại được đâu!”
Tần Hạo chau mày và nói: “Nhưng tôi không thể nào nhìn nó chọc cho bà tức giận được!”
Mặc Tổ Nhiên nhắm mắt lại, ngồi trên ghế với vẻ sầu não và có cảm giác hơi hoài nghi, phải chăng bản thân mình đã thật sự làm sai rồi.
Thật ra khi công ty trang sức Hằng Vinh công bố bằng chứng thì Mặc Tổ Nhiên đã từng do dự, dù sao thì khi chứng cứ được đưa ra, mọi người tin tưởng Bạch Cẩm Sương vô tội thì những ảnh hưởng xấu mà Hằng Vinh gặp phải trước đó cũng sẽ biến mất.
Chỉ có điều Mặc Tổ Nhiên thật sự rất để tâm đến chuyện trước đây Bạch Cẩm Sương và Tân Vô Đoan từng quen nhau và Tân Vô Đoạn vẫn còn thích Bạch Cẩm Sương.
Vì vậy bà ấy đã nhẫn tâm dẫn dắt dư luận để tăng thêm mâu thuẫn giữa Mặc Tụ Nhân và Bạch Cẩm Sương, cuối cùng khiến họ không thể không chia tay.
Nhưng bà ấy thật sự không ngờ Mặc Tu Nhân lại có phản ứng mạnh mẽ đến như thế.
Lúc nãy dáng vẻ con trai bà ấy đứng trước mặt bà ấy cứ như thể muốn nuốt chửng người khác, trong mắt Mặc Tố Nhiên thì Mặc Tu Nhân là một người có năng lực, mặc dù lạnh lùng và xa cách với người khác nhưng lại luôn có khí chất cao quý.
Nhưng lúc nãy anh lại như một người điên, mắt đỏ hoe, mặt mày bơ phờ lại rất phẫn nộ.
Mặc Tố Nhiên vốn không cách nào miêu tả được tâm trạng của mình lúc đó.
Mắt bà ấy nặng trĩu, trong lòng thì nghĩ nếu như lần này Bạch Cẩm Sương vẫn có thể hòa hợp lại với Mặc Tu Nhân thì sau này bà ấy sẽ không nhúng tay vào mấy chuyện này nữa.
Cảnh Hạo Đông đã được giám đốc ở chỗ quen gọi điện bảo quả.
Trong điện thoại giám đốc đã nói với Cảnh Hạo Đông: “Chiều nay ông chủ ghé qua thì cứ uống rượu liên tục, tôi thấy nếu như anh ấy còn uống tiếp nữa thì chắc sẽ bị ngộ độc rượu mất!”
Cảnh Hạo Đông thấy tin tức trên mạng cứ thay đổi xoành xoạch nên cũng không biết Mặc Tụ Nhân đã bị làm sao, anh ta vội vã lái xe đến chỗ quen của họ.
Khi anh ta đến nơi thì nhìn thấy Mặc Tu Nhân ngồi bên quầy rượu chứ không đến phòng bao mà họ vẫn thường hay ngồi.
Cảnh Hạo Đông vỗ nhẹ lên vai của Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân vừa quay đầu lại thì đã suýt làm Cảnh Hạo Đông giật mình bởi đôi mắt đỏ ngầu của anh, anh ta nói: “Tu Nhân, cậu không sao chứ?”
Mặc Tu Nhân nhìn thấy cảnh Hạo Đông thì quay người đi, không thèm để ý đến anh ta mà tiếp tục uống rượu.
Mắt Cánh Hạo Đông sáng lên, xem tình hình thì chắc anh vẫn chưa say.
Anh ta ngồi xuống bên cạnh Mặc Tu Nhân rồi nói: “Một mình cậu uống rượu thì có ý nghĩa gì, muốn uống thì cũng phải gọi tội đến uống cùng chứ”.
Mặc Tu Nhân vẫn không để ý đến anh ta.
Cảnh Hạo Đông hết cách liếc nhìn anh và nói: “Cậu đừng chỉ uống rượu mà không nói chuyện thể chứ! Có chuyện gì thì nói với tôi đi!”
Mặc Tu Nhân liếc nhìn Cảnh Hạo Đông rồi nói với giọng khàn đặc: “Bạch Cẩm Sương đi rồi!”
“Hả?” Cảnh Hạo Đông hơi bất ngờ, nói: “Đi? Đi đâu rồi?”
Mặc Tu Nhân nhìn vào khoảng không rồi nói với vẻ buồn rầu: “Đến nhà Lâm Kim Thư rồi, là mẹ tôi đã ép cô ấy bỏ đi, tôi còn tưởng...”
Mặc Tu Nhân tự cười nhạo mình rồi nói: “Tôi còn tưởng là chuyện trên mạng khiến cô ấy không vui nên cô ấy muốn ra ngoài cho khuây khỏa!”
Cảnh Hạo Đông chau mày nói: “Cậu đừng khiến bản thân cảm thấy quá áp lực, chẳng phải chỉ là đến nhà Lâm Kim Thư thôi sao? Cũng đâu phải là đã biến mất rồi.
Còn về phía mẹ cậu thì sau này từ từ làm công tác tư tưởng vậy.”
Cảnh Hạo Đông nói xong thì lại cảm thấy có gì đó không ổn, anh ta đột nhiên quay đầu qua hỏi: “Không đúng, chẳng phải mẹ cậu rất thích Bạch Cẩm Sương sao?”
Mặc Tu Nhân cụp mắt xuống và nói: "Bà ấy đã biết chuyện Tân Vô Đoạn thích Bạch Cẩm Sương rồi! Phản ứng rất kịch liệt! Thái độ đối với Bạch Cẩm Sương cũng đã lập tức thay đổi!”.
Mặt Cảnh Hạo Đông biến sắc, anh ta nói: “Đệch...!Chuyện này đúng thật là..."
Cảnh Hạo Đông không biết nên nói gì mới được, muốn để cho một người mẹ có thể chấp nhận hai đứa con trai của mình thích cùng một cô gái thì thật sự là chuyện hơi khó khăn.
Dù cho Bạch Cẩm Sương không làm sai thì e là Mặc Tổ Nhiên cũng sẽ trách cô chứ không phải trách con trai của mình.
Cảnh Hạo Đông im lặng một lúc lâu rồi nói: “Dù cho là như thế thì cũng không phải không có cách hóa giải, không phải sao? Tôi cảm thấy Bạch Cẩm Sương không giống như loại người vì mẹ cậu không thích cô ấy mà cô ấy sẽ rời xa cậu đâu!”
Mặc Tu Nhân đưa tay ra chống trán với vẻ đau khổ rồi nói: “Nhưng cô ấy không muốn về nhà!”
“Nếu cô ấy không muốn về nhà thì cậu hãy để cô ấy ở nhà Lâm Kim Thư sống vài ngày để cô ấy bình tĩnh lại.
Hai người cũng không phải không yêu thương nhau, cậu cũng đừng làm khó bản thân mình như thế!” Cảnh Hạo Đông cố hết sức đả thông tư tưởng cho Mặc Tu Nhân
Mặc Tu Nhân nhắm mắt nói: “Nhưng không có cô ấy thì đến ngủ tôi cũng ngủ không ngon giấc”
Cảnh Hạo Đông tự dưng cảm thấy giọng nói của Mặc Tu Nhân có vẻ hơi đáng thương.
Anh ta bất giác bóp chặt lấy ly rượu, cảm giác hơi bất ngờ, không ngờ cũng có một ngày anh ta lại cảm thấy Mặc Tu Nhân đáng thượng.
Anh ta im lặng một lúc lâu rồi nói: “Chẳng phải trước đây cậu mắc chứng mất ngủ sao? Hay là uống thuốc ngủ xem thử!”
Mặc Tu Nhân khẽ lắc đầu và nói: “Nhưng không nghiêm trọng như bây giờ, tôi cũng không muốn uống thuốc”
Trước đây anh đau đầu, mất ngủ nhưng dù cho không uống thuốc ngủ thì cũng vẫn có thể ngủ được, chỉ là phải mất khá nhiều thời gian để đi vào giấc ngủ mà thôi.
Nhưng tối hôm qua anh vốn không chợp mắt được, hơn nữa, anh cũng không muốn uống thuốc.
Sau khi Bạch Cẩm Sương ở bên anh thì luôn sống cùng anh, đã rất lâu rồi anh chưa có cảm giác đầu đau như búa bổ, không sao ngủ được thế kia.
Nhưng Bạch Cẩm Sương vừa đi thì chứng đau đầu mất ngủ của anh lại bộc phát dữ dội, nghiêm trọng hơn gấp nhiều lần so với trước đây.
Hơn nữa, bây giờ không chỉ đau đầu mà còn đau tim.
Cảnh Hạo Đông thấy hơi bất lực, anh ta đang định gọi món thì đột nhiên có giọng nói cực kỳ quyến rũ vang lên từ phía sau.
“Các anh đã xem tin tức trên mạng chưa? Cái cổ Bạch Cẩm Sương đó đã chia tay với Mặc Tu Nhân rồi”
"Còn không phải nữa sao, dính vào mấy tin xấu đó còn làm ảnh hưởng đến công ty trang sức Hằng Vinh, nếu như đổi lại là tôi thì tôi cũng đá cô ta thôi, Đàn ông mà, chỉ cần có tiền thì có loại phụ nữ nào mà không tìm được chứ?”
“Chẳng phải trên mạng đã đưa ra bằng chứng chứng minh cô ta trong sạch rồi sao?
“Xất, đó chẳng phải là vì muốn cứu vớt danh tiếng của Hằng Vinh sao, anh còn không hiểu những chuyện này à? Chỉ có điều cái cô Bạch Cẩm Sương đó đúng thật là chuẩn đẹp”.
"Phải đó, chắc trước đây ở bên cạnh Mặc Tu Nhân cũng là vì tiền!”
“Nếu như đã là hạng phụ nữ có tiền thì có thể mua được vậy thì mấy anh em ta cũng không phải là không có tiền, trông dáng vẻ xinh đẹp đó của cô ta, nhất định mùi vị của loại phụ này sẽ không tầm thường...”
Người đó vừa dứt lời thì đột nhiên Mặc Tu Nhân đã cầm chai rượu lên, quay thắt người lại, đập lên đầu người đàn ông ở gần anh nhất.
Tiếp ngay đó, chưa đến một phút thì đầu của bốn người đàn ông vừa nói chuyện với nhau lúc nãy đều bê bết máu.
Mặc Tu Nhân cầm chai rượu bể trong tay, giẫm một chân lên người đàn ông lên tiếng sau cùng ban nãy và nói: “Chết tiệt, mày nói thêm một câu nữa tao xem!”.
Người đàn ông nằm trên mặt đất đã bật khóc, đột nhiên Mặc Tu Nhân nổi đóa lên chẳng khác gì một tên điên khiến anh ta sợi đến ngây ra, anh ta nói: “Anh dựa vào đâu mà đánh người, không còn pháp luật nữa hay sao?”
Mặc Tu Nhân khom lưng, cắm thẳng đầu mẻ của chai rượu vào miệng anh ta và nói: “Loại súc sinh như mày mà còn nói chuyện pháp luật sao?”
Cảnh Hạo Đông cũng suýt chút bị Mặc Tu Nhận làm cho sợ chết khiếp, lúc nãy Mặc Tu Nhân chẳng khác gì một tên điên, chỉ hận không thể giết chết bốn người đó.
Cảnh Hạo Đông kéo cánh tay Mặc Tu Nhân và nói: “Tu Nhân, bình tĩnh chút đi, tôi biết cậu rất tức giận nhưng có những chuyện không thích hợp làm ở đây đâu!”.
/1097
|