Lần tẩy chay này không giống với lần tẩy chay trước của Mặc Tu Nhân.
Lần trước nhiều nhất cũng chỉ tiến hành trong phạm vi Minh Thành cũng như những thành phố lân cận, nhưng lần này là trên phạm vi toàn thế giới.
Hành vi của Tổng Chỉ Nam đã khiến cho các ông trùm lớn trong ngành trên cả thế giới phải thấy phẫn nộ, rõ ràng là cô ta đã xem mọi người như những kẻ ngốc, sẽ không còn ai tin tưởng cô ta nữa.
Lần này thì cộng đồng mạng lại càng sôi sục hơn.
Đển cả những người trước đó còn không dám chắc chắn bằng chứng là thật hay là giả thì cũng đã tin tưởng hoàn toàn vào những bằng chứng đó.
Dù sao khi trang mạng chính thức của cuộc thi trang sức thế giới có thể nhắm vào Tổng Chí Nam và Ngải Thụy như thế thì nhất định là đã tìm ra được bằng chứng xác thực, chắn chắn hai nhà thiết kế này đã hãm hại Bạch Cẩm Sương.
Cùng lúc đó, ở nhà Lâm Kim Thư.
Lâm Kim Thư nhìn thấy tình thể trên mạng đã bị lật ngược thì liền vui vẻ đưa điện thoại cho Bạch Cầm Sương xem.
Nhưng sau khi Bạch Cẩm Sương xem xong những bình luận trên mạng thì vẻ mặt cô lại rất thờ ơ, rõ ràng là không quan tâm lam.
Lâm Kim Thư thấy hơi lo lắng, cô ấy sợ Bạch Cẩm Sương đã thật sự xảy ra vấn đề gì rồi.
Cô ấy hỏi cô với vẻ thăm dò: “Cầm Sương, cậu không vui khi nhìn thấy những thứ này sao?”
Bạch Cẩm Sương mím môi nói: "Cũng tạm!”
Lâm Kim Thư thắc mắc hỏi: “Hai bằng chứng này đã chứng minh hoàn toàn những chuyện trước đó đều là bịa đặt, là Tống Chí Nam giá họa để hãm hại cậu, cộng đồng mạng đều đã tin tưởng cậu rồi, lẽ nào cậu không thấy vui sao?”
Bạch Cẩm Sương nhìn Lâm Kim Thư và nói: “Tớ cũng đầu quen với họ, tại sao phải thấy vui, hơn nữa, tối qua Mặc Tu Nhân đã nói cho tớ biết chuyện đã tìm thấy bằng chứng rồi”.
Lâm Kim Thư há hốc miệng, cô ấy thật sự không thể hiểu được thái độ của Bạch Cẩm Sương.
Có điều với sự hiểu biết của cô ấy về tình hình hiện tại thì cô ấy biết thứ mà Bạch Cẩm Sương để tâm là hai chữ “Sương nhi” và thái độ của Mặc Tố Nhiên.
Lâm Kim Thư hơi do dự, cô ấy không biết có nên nói cho Mặc Tu Nhận biết chuyện này không.
Nhưng cô ấy vẫn chưa do dự được bao lâu thì đã tự mình dập tắt đi suy nghĩ đó rồi.
Mười hai giờ sáng, sau hai tiếng đồng hồ tương tác thì cộng đồng mạng đã hoàn toàn tin tưởng chuyện Bạch Cẩm Sương bị vụ oan giá họa, giá cổ phiếu của công ty trang sức Hằng Vinh cũng liên tục tăng lên trở lại và nhanh chóng quay về lại mức giá như trước khi xảy ra sự việc.
Nhưng đúng mười hai giờ trưa, một số tài khoản giải trí đã nối đuôi nhau tung tin Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân chia tay.
Đính kèm theo tin tức mà họ đăng là bức ảnh tối qua Mặc Tu Nhân tiễn Bạch Cẩm Sương ra khỏi nhà.
Hơn nữa, biểu cảm của hai người họ cũng rất tệ nên khó có thể khiến người khác không khỏi suy nghĩ.
Cộng đồng mạng lại cãi nhau ầm ĩ.
"Trời, chuyện này là thế nào? Vì...!Mà chia tay sao?”
“Nhìn túi này túi nọ thế kia thì chắc là chia tay nên dọn nhà rồi, hơn nữa, rõ ràng biểu cảm của hai người họ không ổn!”
“Có thể là do tối qua vẫn chưa tìm ra được chứng cứ, Mặc Tu Nhân sợ Bạch Cẩm Sương sẽ làm ảnh hưởng đến tình hình của công ty nên mới chia tay!”
“Mặc Tu Nhận là đàn ông tồi, vẫn chưa làm rõ sự việc mà đã đả Bạch Cẩm Sương đi rồi sao?”
“Đột nhiên cảm thấy Bạch Cẩm Sương thật thê thảm, bị bạn gái cũ của bạn trai mình và bạn lại còn bị bạn trai đá đi vì công ty! Thật sự thấy bất công cho cô ấy!”
Mặc Tu Nhân nhìn thấy mấy tấm hình đó thì mặt anh trở nên nặng trĩu.
Anh nhìn Triệu Văn Vương và nói: “Đi điều tra cho tôi, xem thử là ai đã làm chuyện này!”
Triệu Văn Vương thấy Mặc Tu Nhân nổi giận đùng đùng thì sợ đến mức không dám thở mạnh.
Anh ta gật đầu và nói: “Tôi sẽ đi điều tra ngay!”
Nhưng Triệu Văn Vương vẫn chưa điều tra ra được thì Mặc Tu Nhân đã nhận được điện thoại của quản gia, tối qua quản gia đã ra ngoài, hôm nay ông ta mới nghe bảo vệ gác cổng nói tối qua sau khi ông ta ra ngoài chưa được bao lâu thì Mặc Tố Nhiên đã đến Bắc Uyển số một.
Mặc Tu Nhân lập tức ngây ra, suy nghĩ đầu tiên của anh là nhất định biểu hiện bất thường tối qua của Bạch Cẩm Sương có liên quan đến Mặc Tổ Nhiên.
Nhưng anh vừa mới nghe điện thoại xong thì Triệu Văn Vương đã bước vào và nói: "Tổng giám đốc Mặc, đã tìm được nguồn gốc của bức ảnh, là...!Là mẹ của anh đã cho người chụp! Còn nữa, những lời đồn đại phía sau cũng là do bà ấy tìm người dẫn dắt!”
Lúc Triệu Văn Vương nói chuyện thì bất giác thu vai lại, anh ta cảm thấy chắc đến tám mươi phần trăm là Mặc Tu Nhân sẽ nổi điện.
Mặc Tu Nhân nghe xong thì dường như không khí trong văn phòng đã đột ngột giảm xuống.
Anh hạ giọng nói: "Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi!”
Triệu Văn Vương vội vã đi ra.
Sắc mặt Mặc Tu Nhân tối sầm, ngay lập tức, anh đạp một đạp khiến bàn làm việc ngã nhào.
Trước giờ Mặc Tụ Nhân chưa từng tức giận đến như thế, anh đã nói với mẹ mình là đừng đến gây rắc rối cho Bạch Cẩm Sương nữa, nhưng anh không ngờ mẹ anh không chỉ chủ động đến gặp Bạch Cẩm Sương mà còn giở những thủ đoạn đó phía sau lưng.
Mặc Tu Nhân đập nát bàn làm việc rồi cầm chìa khóa xe, lái xe chạy thẳng về nhà cũ của nhà họ Tân.
Mặc Tố Nhiên đang ngồi dưới dù che nắng trước biệt thự và nói chuyện điện thoại với người khác.
Bà ta nhìn thấy Mặc Tu Nhân nổi giận đùng đùng bước xuống xe thì ánh mắt sáng lên rồi vội vã nói: “Tôi có chút việc, lát nữa nói tiếp!”.
Bà ta tắt điện thoại thì thấy Mặc Tu Nhân hằm hằm bước đến trước mặt bà ta và hỏi: “Hôm qua mẹ đã đến tìm Cẩm Sương sao?”
Mặc Tổ Nhiên đứng dậy và nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Mẹ đến tìm cô ta thì đã làm sao?”
“Tại sao mẹ phải đến tìm cô ấy? Mẹ đã nói gì với cô ấy? Bảo cô ấy nhất định phải chia tay với con sao?” Mắt Mặc Tu Nhân đó hoe, cộng thêm việc tối qua anh không ngủ được nữa nên giờ trông người anh rất tiều tụy và giận dữ.
Mặc Tổ Nhiên chau mày nói: “Vì một người phụ nữ mà con lại nói chuyện đi mẹ như thế sao?”
Mặc Tu Nhân nắm chặt tay thành nắm đấm và nói: “Cô ấy là vợ con, mẹ, con đã từng nói với mẹ cô ấy là mạng sống của con, sao mẹ vẫn phải làm như thế? Mẹ muốn lấy mạng con sao?”
Mặc Tố Nhiên nói với vẻ mặt nặng nề: “Vậy tương lai của con thì sao? Một người phụ nữ mà đã là mạng sống của con, vậy mẹ cũng muốn xem thử không có cô ta thì con có thể tiếp tục sống hay không.
Vốn dĩ mẹ cũng không muốn quản đầu, nhưng vì hai con mà giá cổ phiếu liên tục rớt, con có thể vì một người phụ nữ mà chấp nhận hi sinh tất cả những người làm mẹ như mẹ thì không có cách nào nhìn con vì một người phụ nữ mà bất chấp mọi thứ như thế đâu.
Gân xanh trên trán Mặc Tu Nhân nổi cộm lên, anh nói: “Công ty là do con mở, dù cho có phải vì cô ấy mà mất đi công ty thì con cũng cam tâm tình nguyện, mẹ có thể đừng quán chuyện riêng tư của con nữa không?”
Mặc Tụ Nhân vừa dứt lời thì Tân Hạo đã đi qua từ phía sau và đá cho anh một đá rồi nói: “Mặc Tu Nhân, đầu óc con không tỉnh táo à, nói chuyện như thế với mẹ con đấy hả?”
Tần Hạo rất ít khi đánh con cái, dù cho Tần Vô Đoan và Mặc Tù Nhân là con trai thì ông ta và Mặc Tố Nhiên cũng chưa từng động tay động chân với họ bao giờ.
Nhưng chuyện này cũng là vì từ nhỏ đến lớn Mặc Tu Nhân và Tần Vô Đoạn chưa từng có thái độ như thể với Mặc Tổ Nhiên.
Tần Hạo nhìn Mặc Tu Nhân với vẻ mặt nặng trĩu và nói: “Sao hả? Tên nhóc nhà con hôm nay muốn tạo phản sao?”
Mặc Tu Nhân đau khổ nhắm mắt lại và nói: “Con chỉ muốn hỏi mẹ tại sao phải làm như thế!”
Tần Hạo tức giận nói: “Người phụ nữ đó dây dưa không rõ ràng với hai anh em con, đừng nói là mẹ con, đến bố cũng thấy không vừa mắt! Con muốn vì người phụ nữ đó mà đối xử như thể với mẹ con thì bố sẽ xem như không có đứa con trai như con!”
Mặc Tu Nhân mở mắt ra, đột nhiên cười châm biếm rồi nói: “Được, vậy thì bố cứ xem như mình không có đứa con trai là con đi!"
Mặc Tu Nhân nói xong thì vứt chiếc áo vest xuống đất rồi quay người bỏ đi.
Mặc Tổ Nhiên nói với vẻ mặt khó coi: “Sao ông lại nói những lời đó để kích động nó?”
Tân Hạo nhìn Mặc Tổ Nhiên rồi nói với vẻ vô cùng dịu dàng: “Lẽ nào tôi phải mở to mắt ra nhìn thằng nhóc đó ức hiếp bà sao? Không biết lớn nhỏ, bây giờ còn không biết lễ phép với bố mẹ nữa, đều là do cái người phụ nữ Bạch Cẩm Sương đó dạy hư!”.
/1097
|