Mặc Tu Nhân nhẹ gật đầu: “Ừm, trước đó vẫn không công khai tình trạng hôn nhân”.
Vốn dĩ biên tập Văn muốn để Mặc Tu Nhân nói về tình trạng độc thân của anh, các vấn đề về tình cảm, nhưng không nghĩ tới còn chưa có phỏng vấn, Mặc Tu Nhân lại để ý đến vợ của mình như vậy, đuổi Tống Chỉ Nam đi.
Cô ta vội vàng thức thời mà đề cập đến vợ của Mặc Tu Nhân.
Biên tập Văn tiếp tục nói: “Nói thật, tôi cùng các bạn độc giả đều rất hiếu kỳ, không biết tổng giám đốc Mặc đã kết hôn bao lâu rồi?”
Mặc Tu Nhân trầm giọng: “Năm tháng lẻ tám ngày!”
Vẻ mặt biên tập Văn chấn kinh: “Anh nhớ kỹ ngày như vậy sao?”
Mặc Tu Nhân nhìn biên tập Văn một cái: “Những chuyện liên quan đến vợ của tôi, tôi đều nhớ rất rõ ràng!”
Thần sắc của biên tập Văn có chút phức tạp: “Xem ra, tổng giám đốc Mặc rất yêu vợ của anh, anh có thể nói với chúng tôi một chút về vợ mình không?”
Mặc Tu Nhân nghe đến đề tài này, trong mắt hiện lên vẻ ôn nhu: “Vợ tôi vô cùng tốt, vô cùng ưu tú, tôi vô cùng yêu cô ấy!”.
Ánh mắt biên tập Văn lóe lên sự giật mình, cô ta không nghĩ tới, Mặc Tu Nhân lại dùng ba từ vô cùng để trả lời vấn đề này của mình.
Chỉ có điều, nội tâm cô ta vẫn vô cùng rung động, bởi vì cô ta có thể cảm nhận được tình yêu của Mặc Tu Nhân với vợ mình trong từng câu từng chữ của anh.
Mặc Tu Nhân trả lời xong vấn đề này thì cho Triệu Văn Vương một ánh mắt.
Triệu Văn Vương lập tức đi tới nói với biên tập Văn: “Biên tập Văn, hôm nay phỏng vấn chỉ tới đây thôi, tổng giám đốc Mặc còn có những công việc khác!”.
Biên tập Văn cười: “Cảm ơn tổng giám đốc Mặc đã phối hợp phỏng vấn với tôi, thật sự rất cảm ơn anh!”
Mặc Tu Nhân gật nhẹ đầu, đứng dậy sửa lại ống tay áo một chút, sau đó đi ra ngoài.
Anh trở lại văn phòng, nhìn thấy tin nhắn Bạch Cẩm Sương gửi tới, nhịn không được nhếch nhếch môi.
Mặc Tu Nhân: “Cục cưng, lại hôn một cái!”
Bạch Cẩm Sương: “Hôn hôn!”
Mặc Tu Nhân: “Hôm nay sao lại nghe lời như thế?”
Bạch Cẩm Sương: “Biết rõ rồi còn hỏi, đương nhiên là thưởng cho anh vì giúp em dạy dỗ
Tống Chí Nam! Anh không phỏng vấn cùng với Tống Chí Nam, em rất là vui vẻ!”
Mặc Tu Nhân: “A, anh hiểu rồi, thì ra cục cưng nhà chúng ta thích loại nhịp điệu này!”
Bạch Cẩm Sương: "..”
Mặc Tu Nhân vốn còn muốn thừa cơ hội lần này Tống Chí Nam trở về, biểu hiện tốt một chút trước mặt Bạch Cẩm Sương, triệt để phân rõ giới hạn với Tống Chí Nam, khiến Bạch Cẩm Sương nhìn thấy rõ quyết tâm của mình.
Ai ngờ, xế chiều hôm đó anh lại phải đi nơi khác công tác một chuyến.
Mặc Tu Nhân lo nghĩ, thật muốn cất vợ mình vào túi cùng mang cô đi.
Chỉ có điều cho dù anh muốn mang, Bạch Cẩm Sương cũng không thể buông xuống công việc để đi cùng anh.
Chiều hôm đó Mặc Tu Nhân phải đi.
Trước khi đi anh liên tục căn dặn Vấn Đông cùng Vấn Đình, nhất định phải bảo vệ tốt Bạch Cẩm Sương, cho dù là đi vệ sinh, Vấn Đình cũng phải đi theo!
Mặc Tu Nhân dặn dò thỏa đáng những việc này xong thì liền đi công tác.
Buổi tối, nhà Tống Ngọc Tiên.
Buổi sáng Tổng Chỉ Nam từ công ty rời đi, đi thẳng đến chỗ Tống Ngọc Tiên.
Tâm tình cô ta không tốt, trực tiếp giam mình ở trong phòng một ngày tới tận buổi tối Tống Ngọc Tiên gọi cô ta ăn cơm, cô ta mới đỏ mắt đi ra ngoài.
Lúc ăn cơm Tống Ngọc Tiên hỏi cô ta: “Hôm nay rốt cuộc em bị làm sao? Làm sao lại khóc thành thế này?”
Mặc dù bọn họ là chị em họ, nhưng trong lòng Tống Ngọc Tiên rõ ràng, Tống Chỉ Nam xem thường cô ta, bởi vì cô ta chỉ là con nuôi của nhà họ Tống, còn phải dựa vào bối cảnh của nhà họ Tống mới có thể gả vào hào môn.
Nhưng từ nhỏ đến lớn cũng bởi vì Tổng Chỉ Nam là con gái chân chính của nhà họ Tống, dù chỉ là cháu gái của Tổng Đình Nguyên, nhưng Tống Ngọc Tiên cơ bản đối với cô ta đều là hữu cầu tất ứng.
Nghe thấy Tổng Ngọc Tiên quan tâm, hốc mắt Tống Chí Nam ngay lập tức liền đỏ lên: “Chị đừng hỏi, em ăn một chút rồi lại nói!”.
Tống Ngọc Tiên thấy thế, cũng không tiếp tục truy vấn nữa.
Ăn xong cơm tối, Tống Chỉ Nam liền chui vào phòng.
Tổng Ngọc Tiên rốt cuộc là lo lắng cho cô ta, đuổi theo vào: “Hiện tại đã cơm nước xong, có thể tâm sự với chị rồi đi.
Em vẫn luôn tự mình nhốt mình đến buồn bực ở trong phòng, cũng không phải chuyện tốt!”
Tống Chí Nam nghe nói như thế hốc mắt liền ẩm ướt, cô ta nhịn không được lấy tay dụi dụi mắt, ngẩng đầu nhìn Tống Ngọc Tiên: “Chị có biết một người phụ nữ gọi là Bạch Cẩm Sương không?”
Nghe được cái tên này, mặt Tống Ngọc Tiên nháy mắt trầm xuống: “Biết, làm sao vậy? Là cô ta trêu chọc em sao?”
Tống Chỉ Nam lau nước mắt: “Cô ta có trêu chọc em hay không, hiện tại em cũng hận không thể băm cô ta thành trăm mảnh, như vậy mới có thể giải được mối hận trong lòng!”
Con người Tổng Ngọc Tiên co lại: “Cô ta sao lại đắc tội em? Khiến em tức giận như vậy?”
Lần này Tổng Chí Nam không nhịn được, nước mắt trực tiếp tràn mi: “Cô ta kết hôn với Mặc Tu Nhân rồi!”.
Nói đến đây, nước mắt Tống Chỉ Nam chảy càng dữ dội hơn: “Em chỉ ra nước ngoài nửa năm mà thôi, vì sao lại biến thành thế này.
Tu Nhân kết hôn với người phụ nữ kia, chẳng lẽ không phải là vì giận em sao? Vì sao hiện tại anh ấy phải đối xử với em như vậy.
Em không tin, em thật sự không tin!”
Từ trong lời nói của cô ta, Tổng Ngọc Tiên nghe ra một chút không thích hợp: “Cái gì gọi là anh ta kết hôn với Bạch Cẩm Sương chỉ là vì giận em?”
Tổng Chí Nam lại sụt sịt hai cái: “Đương nhiên là bởi vì...!bởi vì lúc đầu em không cùng anh ấy đi lĩnh chứng nhận, anh ấy giận em nên mới kết hôn với Bạch Cẩm Sương.
Anh ấy làm vậy chỉ là vì giận em, em biết.
Nhưng hiện tại anh ấy khẳng định là không bỏ xuống mặt mũi được nên mới đối xử với em như vậy.
Chị họ, bình thường chỉ có nhiều biện pháp nhất, chị giúp em nghĩ cách, có được hay không? Có biện pháp gì có thể mau chóng làm Tu Nhân ly hôn, sau đó ở bên em!"
Tống Ngọc Tiên nghe nói như thế, nhịn không được nhíu mày: “Thật xin lỗi, Chí Nam, chuyện này chị không giúp được em!”
Tổng Chí Nam đỏ vành mắt, biểu tình trên mặt nháy mắt đọng lại: “Chị nói cái gì? Chị không giúp được tôi? Chị ăn của nhà họ Tổng chúng tôi, uống của nhà họ Tống chúng tôi, nhà họ Tống nuôi lớn chị, bồi dưỡng chị thành tài.
Bây giờ chỉ có một chuyện nhỏ như thế cũng không nguyện ý giúp tôi sao?”
Tống Ngọc Tiên nhíu mày, có chút không vui nhìn Tống Chí Nam: “Tổng Chí Nam, không phải như em nghĩ đâu.
Em căn bản không biết, Bạch Cẩm Sương chính là cô gái hai năm trước suýt nữa cướp đi Vô Đoan.
Chị vốn cho là qua đi hai năm, Vô Đoàn có thể buông bỏ cô ta, thế nhưng chị làm sao cũng không nghĩ đến, sau hai năm, Vô Đoàn lại vẫn có tình cảm với cô ta.
Chỉ cần có cô ta ở đây, chị cùng Vô Đoan căn bản không có khả năng ở bên nhau! Càng đừng đề cập đến cô ta cùng Mặc Tu Nhận ly hôn, chỉ cần cô ta ly hôn, Vô Đoan khẳng định càng không thể từ bỏ!”
Tổng Chỉ Nam nghe được lời của Tổng Ngọc Tiên, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.
Thế nhưng cũng là lời này khiến cô ta triệt để tỉnh táo lại.
Cô ta ngược lại không nghĩ tới Bạch Cẩm Sương lại có năng lực lớn như thế.
Hai năm trước suýt chút nữa liền cướp đi vị hôn.
phu của Tổng Ngọc Tiên.
Con người cô ta lấp lóe, thần sắc thay đổi khó lường, hồi lâu sau mới mở miệng: “Chị họ, chị cũng không cần lo lắng hãi hùng như vậy.
Hai năm trước cô ta không cướp được anh rể, hai năm sau cô ta vẫn sẽ không làm được.
Hơn nữa, nếu Bạch Cẩm Sương ly hôn với Mặc Tu Nhân, nhà họ Tần cho dù không so đo đến môn hộ cũng sẽ không để cô ta tái giá với Tần Vô Đoan.
Điểm ấy em vẫn có thể bảo chứng, chị cứ yên tâm đi!”
Ở cửa, nghe hai chị em họ nhà này an ủi lẫn nhau, Tần Vô Đoan xanh mặt, lập tức nắm chặt nắm đấm.
Từ sau ngày hôm đó ăn cơm ở nhà, anh ta liền phát hiện, những cái gọi là hiệp nghị của anh ta cùng Tổng Ngọc Tiên trước đây, chẳng qua chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Tổng Ngọc Tiên căn bản không buông bỏ anh ta, dù anh ta thật sự ở bên Bạch Cẩm Sương, Tống Ngọc Tiên cũng không có khả năng thực hiện hiệp nghị, giải trừ hôn ước với anh ta.
Cho nên, hôm nay anh ta là đến tìm Tổng Ngọc Tiên nói rõ ràng.
Tần Vô Đoàn đã hỏi mật mã khóa vân tay nhà Tống Ngọc Tiên.
Vừa rồi anh ta gõ cửa bên ngoài nhưng không có phản ứng, anh ta liền trực tiếp mở cửa đi vào.
Nhưng anh ta không nghĩ tới, thế mà lại nghe được những lời này.
/1097
|