**********
Chương 1050: Chôn cùng tôi
Mặc Tu Nhân không để ý đến Lục Thành Ngôn, xoay người nói với Mặc Ngôn: “Đi cứu người đi, Tần Minh Xuân ở phòng bên trái, phía cuối hành lang tay trái!”
Mặc Tu Nhân nói xong, liếc nhìn Sở Tuấn Thịnh: “Đối diện Tần Minh Xuân là Vân Yến, anh cũng đi cứu người ngay đi!” Lục Thành Ngôn không ngờ rằng Mặc Tu Nhân coi anh ta như không khí, bỗng nhiên anh ta ức chế đến cực điểm: “Mặc Tu Nhân, anh dám!”
Mặc Tu Nhân nhìn anh ta: “Sao tôi lại không dám, anh ở đây...chi là một tên nghiên cứu khóa học tay không thể đánh, không thể kháng cự, chẳng lẽ anh muốn đọ tay với tôi?”
Lục Thành Ngôn nghiến răng nghiến lợi: “Mặc Tu Nhân, anh không nên đối đầu với tôi, anh đã chặn hết đường đi của tôi, xóa sạch hy vọng tôi, tôi cũng không thể nhân từ mà nương tay được, anh nói xem đúng không?”
Mặc Tu Nhân cau mày nhìn Lục Thành Ngôn, trong lòng xuất hiện dự cảm xấu.
Một giây sau, anh thấy Lục Thành Ngôn cười như điên: “Mặc Tu Nhân, anh có biết phía dưới căn cứ thí nghiệm này chôn bao nhiêu thuốc nổ không? Chỉ cần tôi ấn một cái nút điều khiển từ xa này, mọi người ở chỗ này đều phải chôn cùng tôi!”
Sắc mặt Mặc Tu Nhân biến đổi.
Trước đó anh có nghĩ đến, lúc trước Lục Thành Ngôn bị anh phá hủy căn cứ thí nghiệm, đã nếm thử mùi vị thua cuộc, anh ta sẽ không ngu xuẩn, lần này chắc chắc đã chuẩn bị đầy đủ.
Nhưng anh không ngờ, Lục Thành Ngôn lại điên như vậy, anh ta định đưa mọi người cùng đồng quy vu tận sao!
Trong tay Lục Thành Ngôn có một cái điều khiển từ xa màu đen dài bằng ngón tay trỏ, anh ta cầm cái điều khiển trong tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám người Mặc Tu Nhân.
Lúc này, giọng nói Lâm Kim Thư vang lên trong tai: “Mặc Tu Nhân, đi vào chỗ nhốt Tần Minh Xuân, chỗ đó có cửa thiết kế bởi vật liệu mới, cho dù có nổ mạnh thế nào đi nữa, vật liệu cũng không ảnh hưởng, chỉ cần mọi người đi vào trong đó là có một đường sống sót! Mọi người đi tới cửa, tôi sẽ điều khiển cửa điện tử, mở cửa cho mọi người!”
Mặc Ngôn và Sở Tuấn Thịnh cứng đờ, người bên này người bên kia cùng nhìn về Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân không xác định được Lục Thành Ngôn nói bên dưới đều là thuốc nổ là chuyện tào lao hay là thật, nhưng anh không dám loại trừ, anh sợ tên điên Lục Thành Ngôn thật sự ấn nút điều khiển.
Anh không thể để Bạch Cẩm Sương đi cùng, còn làm cô hôn mê, để cô ở nhà Lâm Kim Thư chờ, nếu anh có xảy ra chuyện, Mặc Tu Nhân không dám nghĩ Bạch Cẩm Sương sẽ đối mặt với nó như thế nào.
Hai mắt anh bình tĩnh, liếc nhìn Lục Thành Ngôn đang phát điên, cố gắng khuyên anh ta bình tĩnh lại: “Lục Thành Ngôn, anh đừng xúc động, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, lúc trước anh nói hợp đồng nghiên cứu, không phải là không thể suy xét, tất cả đều có thể thương lượng đường sống, lúc trước tôi có thái độ quyết liệt như vậy chỉ vì muốn tranh thủ kiếm thêm chút quyền lợi, tôi nghĩ anh hiểu tôi nói đó, anh bỏ điều khiển xuống, chúng ta từ từ bàn bạc!”
Lục Thành Ngôn cười lạnh lùng: “Tôi bỏ điều khiển xuống sợ không còn đường bình tĩnh nói chuyện, để tôi đoán nhé, đầu tiên anh sẽ cho người khống chế tôi, phải không! Tiếc là...Mặc Tu Nhân, tôi không bị anh lừa đâu!”
Mặc Tu Nhân giả bộ không biết nên làm thế nào nhìn anh ta: “Vậy anh muốn thế nào? Tôi không đồng ý hợp tác với anh, anh nổi điên muốn đồng quy vu tận, tôi đồng ý rồi thì anh lại không tin, lẽ nào, Lục Thành Ngôn, thật sự anh muốn chết sao?”
Lục Thành Ngôn nghe cậy, vẻ mặt âm u trợn mắt nhìn Mặc Tu Nhân, do dự một lúc mới nói: “Được, anh phải hợp tác với tôi, vậy anh đưa thành ý của anh ra đi!”
Trong mắt Mặc Tu Nhân lóe sáng, nhìn điều khiển trong tay Lục Thành Ngôn, vẻ mặt thay đổi nói với Mặc Ngôn: “Mặc Ngôn, đưa mọi người lên đi, một mình tôi ở lại nói chuyện với anh Lục!”
Vẻ mặt Mặc Ngôn biến đổi: “Anh Mặc!”
Mặc Tu Nhân cay mày khó chịu: “Sao? Ngay cả lời của tôi mà cũng không nghe à?”
Tuy lời nói của anh nghe qua là muốn mọi người rút lui, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy đây chưa chắc là lời bảo mọi người rút khỏi hang cọp, tâm trạng Lục Thành Ngôn không ổn định, có thể nổi điên bất cứ lúc nào, khiến mọi người cùng mai tàng với anh ta.
Mặc Ngôn nghe lời Mặc Tu Nhân nới, vẻ mặt khó hiểu nhìn Mặc Tu Nhân: “Anh Mặc, không phải là tôi không nghe lời anh, mà...sao tôi có thể để một mình anh đối mặt với nguy hiểm được? Tôi...!
Nghe Mặc Ngôn nói, Mặc Tu Nhân quay người nhìn anh ta, lắc đầu, sâu xa nói: “Anh không phải nói nữa, tôi đều hiểu suy nghĩ mọi người nhưng tôi chỉ ở chỗ này bàn bạc với anh Lục, tôi có thể gặp nguy hiểm gì, chưa kể...anh Lục là người thông minh, mọi người đi rồi, anh Lục không bị ai cản trở mới tin tưởng tôi được, đây là thành ý của tôi, anh không hiểu thì đừng suy đoán bừa bãi, đi lên đi!” ТrцуeлАРР.*cоm trang web cập nhật nhanh nhất
Mặc Ngôn mở miệng định cãi, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm nghị của anh thì nghiến răng nói: “Tôi dẫn mọi người lên trước, nếu xảy ra chuyện gì, tổng giám đốc Mặc phải liên hệ tới tôi ngay!”
Mặc Tu Nhân gật đầu, nhưng không quên cảnh cáo: “Đi xa chỗ này một chút, kẻo...anh Lục không tin tưởng thành ý của tôi!” ý
Mặc Ngôn không cam chịu nhưng dưới sự cưỡng bức nghiêm nghị Mặc Tu Nhân, miễn cưỡng gật đầu.
Mặc Ngôn đưa người rời khỏi, Mặc Tu Nhân nhìn Sở Tuấn Thịnh đứng như cái chày gỗ, nhướng mày hỏi: “Thế nào? Anh còn chưa đi?”
Sở Tuấn Thịnh chậm rãi nói: “Một mình tôi cũng không giúp anh được chuyện gì, còn nữa, Vân Yến còn ở chỗ này, sao tôi có thể đi nổi?"
Nghe Sở Tuấn Thịnh nói, Mặc Tu Nhân quay lại nhìn
Lục Thành Ngôn nói: “Anh Lục, đó là thành ý của tôi, còn anh thì sao?"
Lục Thành Ngôn nhìn một đám người dưới trướng Mặc Tu Nhân đi khỏi, trong lòng thầm thở nhẹ nhõm, nhưng anh ta lại nhớ đến Mặc Tu Nhân mạnh mẽ thế nào, không vừa lòng hừ lạnh nói: “Anh muốn tôi làm gì?”
Mặc Tu Nhân nói: “Nếu muốn hợp tác thì chúng ta không thể ép buộc nhau quá, thế này đi...trước tiên anh dẫn tôi đi gặp Tần Minh Xuân và Vân Yến!”
Trong tay Lục Thành Ngôn vẫn nắm chặt điều khiển, giữ vững một khoảng nhất định với Mặc Tu Nhân: “Được, vậy đi!”
Vật liệu xây dựng căn phòng kia, b nổ cũng không đổ, không phải căn phòng đó chỉ để nhốt hàng mẫu thí nghiệm quan trọng Tần Minh Xuân này, mà còn là căn phòng an toàn nhất, trước khi chôn thuốc nổ, anh ta đã nghĩ đến bước đó.
Nhưng, anh ta không nghĩ đến một ngày mật khẩu cửa vào bị hacker phá giải.
Lúc này anh ta mới rơi vào cục diện chật vật như thế, chỉ cần Mặc Tu Nhân cho người mở cánh cửa kia.
Đến khi đó...trong mắt Lục Thành Ngôn xuất hiện vật sáng ác độc, anh ta trốn vào được căn phòng kia, ấn nút nổ tung chỗ này, như vậy...Mặc Tu Nhân chết là điều không thể nghi ngờ.
Anh ta không thèm hợp tác với Mặc Tu Nhân, cái thái độ ban đầu của Mặc Tu Nhân đã bộc lộ tất cả, anh khinh thường khi hợp tác với anh ta.
Nếu đã vậy thì sao anh ta phải nhọc lòng cảm ơn Mặc Tu Nhân hợp tác, vừa vặn..ngày trước anh phá hủy căn cứ thí nghiệm, lúc này, anh ta sẽ báo thù!
Nghĩ vậy, trong lòng Lục Thành Ngôn xuất hiện sự khoái chí.
Nhưng anh ta không biết, ý nghĩ trong lòng Mặc Tu Nhân giống với những gì anh ta nghĩ đến..
/1097
|