**********
Chương 1049: Có đến mà không có về
Lục Thành Ngôn chưa kịp nói, sắc mặt Lục Minh Lâm thay đổi: “Sao bọn họ lại biết mật khẩu thang máy bên kia?”
Lục Thành Ngôn thử cửa mở, dừng lại, sắc mặt âm u: “Xem ra...lần này Mặc Tu Nhân có chuẩn bị sẵn! Lại có thể kiểm soát mạng lưới thiết bị điện tử của chúng ta! Giỏi! Rất giỏi! Nếu đã vậy thì đừng trách tôi khiến anh ta có đến mà không có về!”
Nói xong, anh ta gằn giọng nói: “Minh Lâm, đi thôi!”
Lục Minh Lâm tiếc nuối nhìn cách cửa kim loại: “Nhưng...Tần Minh Xuân..”
Lục Thành Ngôn biết cậu ta đang nghĩ gì, anh ta nói: “Không sao cả, đợi Mặc Tu Nhân chết rồi, Tần Minh Xuân sẽ quay về tay chúng ta!”
Anh ta quyết đoán quay người đi về thang máy phía Tây, lúc mới xây lại căn cứ bí mật mày, Lục Thành Ngôn đã thiết kế thêm mấy cái thang máy, anh ta đã suy nghĩ chu đáo từ lâu rồi, nếu có người đi vào đây, không thể nào tìm được hết tất cả cửa vào thang máy mà anh ta đặt, hơn nữa anh ta đặt mật khẩu rất bí mật, thậm chí trên núi cũng có, được lá cây dậy rợ che giấu.
Mà cửa vào thang máy Mặc Tu Nhân đi vào, chắc chắn là lối bọn họ hay dùng.
Lục Thành Ngôn yên tâm rời khỏi, rất tự tin vào chính mình!
Nhưng tiếc cho anh ta, đến khi anh ta tới thang máy phía Tây, bỗng nhiên nhận thấy thang máy không mở được, mật khẩu giống cái cửa kia, anh ta đã mất kiểm soát mật khẩu!
Sắc mặt anh ta lúc này biển đổi lớn: “Đi gọi nhân viên kỹ thuật, hỏi xem tại sao lại như thế này, sao cửa thang máy lại không mở được, chúng ta chia ra, đi xem mấy cái thang máy khác!”
Lục Thành Ngôn vừa nói, anh ta vừa đi đến một cái thang máy khác.
Đến khi anh ta kiểm tra hết rồi mới biết rằng, tất cả cửa thang máy đều bị lỗi giống nhau! Anh ta không làm chuyện vô ích nữa, đi tìm nhân viên kỹ thuật, nhân viên kỹ thuật là hacker nước ngoài được anh ta mời về, được cung ứng như thần, không lường được đến lúc quan trọng, mấu chốt lại vô dụng như vậy.
Anh ta u ám đứng sau lưng người này, nhìn màn hình máy tính chi chít chữ, giọng nói lạnh lẽo cực độ: “Nếu anh không phá giải được khống chế của đối phương, hôm nay chúng ta đều sẽ chết chung ở chỗ này!”
Trên trán tên hacker chảy đầy mồ hôi lạnh, mười ngón tay thao tác thật nhanh trên bàn phím, cuối cùng, đám chữ trên màn hình biến mất, sau đó xuất hiện một dòng chữ.
“Thấy hacker Lx, ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói!”
Thấy cái tên này, tên hacker kia mở mắt thật to, cảm giác như anh ta gặp quỷ vậy, anh ta cắn chặt răng, hai bên bả vai run rẩy, sau đó anh ta mệt mỏi ngã vào ghế, nhằm mắt lại, nói với Lục Thành Ngôn đứng đằng sau: “Thật xin lỗi, tôi đã cố hết sức rồi, tôi không phải đối thủ của người này, người này là hacker cấp thần!”
Lục Thành Ngôn không đoán được nước đi này, Mặc
Tu Nhân lại có thể mời được người như thế.
Anh ta trợn mắt nhìn màn hình máy tính, giọng nói như thể đang nghiến răng kìm chế: “Anh không thử sao biết là không được?”
Vẻ mặt tên hacker đau khổ: “Không ai xứng làm đối thủ của Ix, cô ta như hư vô, khi xuất hiện không thể vượt qua nỗi khoảng cách!”
Với những hacker có chút tiếng tăm đều biết, Ix xuất hiện đã đứng trên đỉnh cao, sau khi cô ấy xuất hiện, không một ai là người có thể đánh bại được cô ấy, không ai xứng làm đối thủ cô ấy, nhưng lx rất bận rộn, không ai biết gốc gác cô thể nào, đến tột cùng là thần thánh nơi nào.
Lục Thành Ngôn thấy người anh ta mời đến được xưng là cao thủ, mà bây giờ ngay cả ý chí chiến đấu cũng mất sạch, anh ta tức giận nhắm mắt lại, quay người nói với Lục Minh Lâm: “Đi, chúng ta tới chỗ Vân Yến, đưa cô ta ra làm con tin!”
Lục Thành Ngôn bảo tên hacker này chiếm lấy quyền khống chế mạng lưới căn cứ thí nghiệm, nhưng anh ta cũng biết rõ, khi thần thánh cùng nghề xuất hiện, rất ít người có thể vượt qua chiếm lấy thắng lợi được, trừ khi người đó thuộc loại thiên tài xuất chúng!
Lục Minh Lâm nghe Lục Thành Ngôn nói vậy thì gật đầu một cái, sau đó hai người nhanh chóng đi tới khu hàng mẫu.
Tuy cửa phòng nhốt Vân Yến chắc chắn nhưng chất liệu cửa không phải vật liệu mới kia, bọn họ liều mạng, đó là tia hy vọng sống trong lúc tuyệt vọng!
Nhưng Lục Minh Lâm và Lục Thành Ngôn vừa đến sảnh lớn đã thấy của chiếc thang máy phía sau tủ quần áo xuống căn cứ thí nghiệm bí mật này dừng trước mặt bọn họ, chậm rãi mở ra.
Lục Thành Ngôn thấy Mặc Tu Nhân, dây thần kinh trong đầu căng ra.
Mặc Tu Nhân mặc bộ quần áo tây màu đen, từ trong tháng máy đi ra, một nhóm người đứng hai bên Mặc Tu Nhân và Sở Tuần Thịnh, phía sau còn khoảng người tên thuộc hạ cầm vũ khí theo.
Lục Thành Ngôn thấy cục diện này, nghiến răng dữ tợn, anh ta giả bộ cười khế, khuôn mặt phẫu thuật dây thần kinh trở nên kinh tởm.
Anh ta nói: “Mặc Tu Nhân, lâu rồi chưa gặp, đừng huy động nhân lực như vậy, bình tĩnh nói chuyện, có gì không bàn bạc được!"
Mặc Tu Nhân dửng dưng nhìn anh ta: “Anh cảm thấy tôi nhất thiết phải ngồi xuống bàn bạc với anh sao!”
Lục Thành Ngôn dây dưa tốn hơi vô ích: “Tôi biết anh tức giận chuyện gì, anh thấy tôi bắt Tần Minh Xuân nên mới tức giận như vậy, tôi hiểu được, dù sao...Tần Minh Xuân là anh em của anh!”
Lục Thành Ngôn nói làm con ngươi Mặc Tu Nhân có rụt lại, anh thấp giọng nói: “Lục Thành Ngôn, đừng tự tìm cái chết!”
Nếu Lục Thành Ngôn dám nói sự thật trước mặt bao nhiều người như này, công bố thân phận thật của Tần Minh Xuân, Mặc Tu Nhân sẽ không nể nang gì mà tiền anh ta đi ngay.
Lục Thành Ngôn vô tội xua tay: “Sao thể được? Anh biết rõ là từ trước tới giờ tôi không phải loại người thích tìm cái chết, nói thật thì chúng ta có thể không thành kẻ thù, tôi còn thấy chúng ta là bạn bắt tay hợp tác mới đúng, cho dù tôi bắt Tần Minh Xuân nhưng...chắc anh cũng rõ, tôi chưa từng nghĩ lấy mạng của anh ta, tôi chỉ muốn hoàn thành hoài bão của tôi thôi, anh tìm người hack mạng lưới điện tử của tôi, anh thấy rõ rồi đấy, nghiên cứu của tôi là muốn làm con người trường sinh bất tử, linh hồn không chết, chẳng lẽ anh không có chút hứng thú nào sao?”
Vẻ mặt Mặc Tu Nhân lạnh như băng nhìn anh ta, không phản ứng lại.
Anh đeo tai nghe bluetooth kết nối với điện thoại, tai nghe vang lên giọng nói Lâm Kim Thư: “Tôi quan sát camera thấy bọn họ nhốt Tần Minh Xuân và Vân Yến ở chung một khi, chỉ cần Lục Thành Ngôn đừng làm ra cái hành động thiếu suy nghĩ nào, mọi người đi về phía bên kia, dọc theo hành lang bên tay trái anh, đi thẳng đến tận cuối, bên trái nhốt Tần Minh Xuân, bên phải nhốt Vân Yến!”
Mặc Tu Nhân trả lời “ừm” một chữ, Lục Thành Ngôn tưởng anh đồng ý với mình!
Hai mắt anh ta sáng lên, hiện rõ vẻ nóng lòng: “Tôi biết là tổng giám đốc Mặc không có chuyện không hứng thú với nghiên cứu của tôi, nếu đã vậy thì hôm nay mỗi người nhường một bước, sau này chỉ cần tổng giám đốc Mặc thuyết phục Tần Minh Xuân đến cho tôi thí nghiệm, tôi chỉ lấy một vài hàng mẫu quan sát, không có chuyện nhốt anh ta nữa, càng không làm tổn thương tính mạng anh ta, đợi đến khi nghiên cứu của tôi có thành quả rồi, tôi và tổng giám đốc Mặc chia nhau hưởng lợi, được không?”
Mặc Tu Nhân hừ lạnh lùng: “Nếu tôi nói là tôi không hứng thú thì sao?”
Nghe vậy, sắc mặt Lục Thành Ngôn sa sầm: “Tổng giám đốc Mặc cứ đùa, nếu nghiên cứu của tôi thành công, con của anh – Tần Minh Huyền, đổi được một đời khỏe mạnh...!
Lục Thành Ngôn dừng lại không nói tiếp, Mặc Tu Nhân cũng hiểu ý anh ta.
Chưa kể Đàm Phi Tuấn đã nghiên cứu được thuốc chưa khỏi bệnh hen suyễn, bây giờ là bước thử nghiệm thước cuối cùng.
Cho dù thuốc này có thật hay không, Mặc Tu Nhân không bao giờ giao dịch với một kẻ điên như Lục Thành Ngôn, chính anh cũng mong khoa học kỹ thuật loài người phát triển nhưng không phải qua cách làm điên dại như vậy.
Nhân bản trí tuệ không được kiểm soát, con người được sinh sản như món hàng hóa, tùy ý lựa con linh hồn nhập vào xác mình, cứ như thế, loài người sẽ ngày càng loạn, không có giới hạn đạo đức, dục vọng thống trị càng lớn, sẽ có ngày thế giới này sẽ bị hủy diệt!.
/1097
|