Sân bay lúc không có máy bay nhập cảnh sẽ vô cùng yên tĩnh, cả hàng ghế chờ đều kín mít người ngồi đợi chuyến bay của mình. Trương Ánh Quyên nhìn quanh rồi quay qua nói nhỏ với Trịnh Vỹ Khang: “Anh định để Trịnh Vỹ Thần em trai anh thành lập công ty riêng à?”
“Có vấn đề gì sao?”- Trịnh Vỹ Khang hạ điện thoại xuống nhìn cô.
Trương Ánh Quyên nhanh chóng nói: “Đương nhiên rồi, nếu Trịnh Vỹ Thần thành lập công ty riêng vậy thì sau này có thể cậu ta sẽ thâu tóm thị trường Trịnh Thị, khi đó...”
“Tiểu Quyên!”- Trịnh Vỹ Khang nhíu mày, sắc mặt sa sầm vô cùng khó coi: “Vỹ Thần muốn mở công ty là chuyện của nó, anh tin nó sẽ không làm chuyện như vậy.”
“Anh không được đặc lòng tin vào bất kỳ người nào đâu, Vỹ Khang, trên đời này ngoài em ra thì ai cũng sẵn sàng quay lại cắn anh hết. Em không tin Vỹ Thần đối với một khối sản nghiệp lớn như vậy lại cam tâm dâng hiến cho anh, có thằng đần mới làm như vậy.”
“Đủ rồi tiểu Quyên, nó là em trai anh, anh hiểu nó hơn ai hết.”- Trịnh Vỹ Khang cắt ngang lời cô, thấy tâm trạng anh ngày càng sa sút Trương Ánh Quyên thức thời nắm lấy cánh tay Trịnh Vỹ Khang ngã đầu lên vai anh nũng nịu: “Người ta chỉ là lo cho anh thôi, anh cáu gì chứ.”
Trịnh Vỹ Khang thở dài sau đó mỉm cười hôn lên trán cô một cái, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Quyên, cho dù anh trắng tay đi nữa thỉ chỉ cần em luôn bên anh là đủ rồi.”
Trương Ánh Quyên mỉm cười ngọt ngào nhưng trong lòng vẫn chưa hết lo về vấn đề của hai anh em này. Tuy ngoài mặt Trịnh Vỹ Thần luôn tỏ ra phóng túng bất cần nhưng suy nghĩ trong đầu anh ta chưa có ai có thể nhìn thấu được, trên ti vi cũng thường có cảnh này, người không cần hoàng vị cuối cùng lại được kế thừa ngai vàng, nhưng ngặt nỗi là Vỹ Khang lại tin tưởng em trai mình như vậy, thật khiến cô không an tâm.
Một không khí náo nhiệt đang diễn ra tại khách sạn Hoàng Gia, những chiếc siêu xe ra vào tấp nập nơi này, đưa mắt nhìn xung quanh thì đều là những anh chàng doanh nhân tài giỏi và những cô minh tinh thướt tha và quyến rũ trong những bộ váy dạ hội lộng lẫy. Ánh đèn vành nhạt được bố trí thấp sáng cả con đường, những đóa hoa được trang trí một cách tinh tế.
Buổi đấu giá “Mảnh đất vàng” - một ngày mà các doanh nghiệp mong đợi, một cuộc chiến tài sản dự kiến sẽ diễn ra vô cùng kịch tính trong mắt báo chí. Hôm nay tập trung rất nhiều nhân vật quyền lực trong xã hội thượng lưu, nên việc thắt chặt an ninh trong bán kinh hai trăm mét xung quanh khách sạn là vô cùng chặt chẽ, chính vì vậy chỉ cần nhìn quanh một vòng là sẽ nhìn thấy FBI khu vực và vệ sĩ đứng quan sát từng người một ra vào khách sạn.
Xe của Trịnh Vỹ Thần chầm chậm dừng lại ở mép đường, chiếc xe Jeep đời cũ này mà Trịnh Vỹ Thần cũng chịu ngồi lên sao? Phụng Cơ thật không tin nổi, cô còn tưởng anh chỉ thích siêu xe như BMW hay những chiếc xe đua địa hình đời mới chứ. Con Jeep đời cũ này đậu cùng hàng với những chiếc siêu xe xa hoa đã thành công thu hút ánh mắt của mọi người có mặt trên đường.
Thấy Phụng Cơ chần chừ không chịu xuống xe, Trịnh Vỹ Thần buồn cười hỏi: “Sao vậy?”
Cô ngay lập tức quay qua bình tĩnh nói: “Thưa chủ tịch, tôi có hai vấn đề.”
Trịnh Vỹ Thần thấy cô tự nhiên dùng kính ngữ thì bật cười, gương mặt anh tuấn ôn nhu nhìn cô, nói: “Nói đi.”
“Thứ nhất, tại sao anh lại ngồi Jeep đến đây? Thứ hai, tôi không quen với bộ váy này nên có thể không cùng anh vào không?”- Phụng Cơ nói rồi tự nhìn bộ váy mình đang bận, váy thì cô đã từng mặc rồi nhưng độ táo bạo như này thì mới lần đầu. Chiếc váy dài tới gót chân màu vàng có đính những viên thủy tinh long lanh, chiếc váy được thiết kế kiểu đuôi cá xòe ra ở phần dưới và cúp ngực ở phần trên để lộ bờ vai gầy quyến rũ của cô, chính vì điểm này Phụng Cơ mới thấy mình... là lạ.
Trịnh Vỹ Thần đánh giá cô từ trên xuống dưới, dáng người của cô thì không cần phải bàn cãi, cô gái suốt ngày chạy đầu này đầu kia, lúc nào cũng ăn uống tùy tiện và chạy theo nhiệm vụ của sát thủ so với một cô gái nằm nhà chỉ biết ăn rồi ngủ thì thân hình của ai đẹp hơn chắc không cần phải nói, tự hiểu đi!
Hôm nay vì Trịnh Vỹ Thần kiên quyết phản đối nên Phụng Cơ chỉ trang điểm nhẹ để che đi hai con mắt Panda và tô một chút son, gương mặt lúc cô trang điểm sẽ tạo cho người khác cảm giác sắc sảo khó gần nhưng những lúc rũ bỏ toàn bộ son phấn hay chỉ điểm tô một chút nhẹ thì tốt hơn. Trông cô gái trước mặt anh bây giờ, vẫn còn vẻ sắc sảo lạnh nhạt và xa cách nhưng cũng có sự thanh nhã đáng yêu ở đó. Mái tóc duỗi thẳng xõa xuống cổ như một con suối óng mượt, hai hàng lông mày cong cong, lông mi thật dài, đôi mắt to tròn, chiếc mũi xinh đẹp thẳng tắp, đôi môi đỏ mọng khiến anh chỉ muốn nếm thử xem hôm nay cô dùng son hương gì. Nhìn xuống một chút là xương quai xanh quyến rũ, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cặp ngực căng tròn có vẻ bí ẩn nấp sau lớp vải.
Phát hiện ánh mắt của anh đang nhìn chăm chăm vào ngực mình, Phụng Cơ nghiến răng che ngực lại, hung hăng nhìn anh, dám chiếm tiện nghi của bản thiếu chủ cũng chỉ có Trịnh Vỹ Thần mà thôi. Hừ, lúc cần nghiêm túc thì lại lộ rõ cái bộ dáng vô lại ra, chết tiệt.
Trịnh Vỹ Thần cười khổ lắc đầu, rồi bây giờ hối hận rồi, thật là sai lầm khi chính anh chọn cho cô bộ váy này, nó sẽ khiến mọi người trong buổi đấu giá hôm nay không quan tâm đến mảnh đất giá trị kia mà chỉ chú tâm vào hòn đảo vô danh này thôi.
Anh nhìn cô, cố gắng tập trung chỉ nhìn vào mặt cô chứ không ngó lung tung: “để tôi trả lời hai vấn đề của em, thứ nhất, vì dự án thành lập Tân Trịnh Thị mà tôi đã bán đi siêu xe và nhà riêng rồi. Thứ hai, bộ váy này rất hợp với em, em không cần thấy mất tự nhiên.”
Phụng Cơ nhướng mày nhìn anh rồi lại cúi đầu, một người nếu phải bán đi những thứ mình thích sẽ phải khó khăn nói ra tới mức nào, một là vì sĩ diện hai là vì họ không nỡ nhắc đến nhưng Trịnh Vỹ Thần lại thản nhiên như đang kể chuyện cổ tích như vậy khiến Phụng Cơ cảm thấy vừa khó hiểu vừa bái phục.
“Nhưng... bộ váy này cũng hơn ngàn đô, anh không cần tỏ ra là mình hào phóng như vậy chứ.”
Trịnh Vỹ Thần không hề tức giận ngược lại còn cười nhẹ nhìn cô sau vài giây thì nói: “Cô gái ngốc, không phải vì tôi hào phóng mà là vì em là một sự tồn tại đặc biệt.”
Phụng Cơ chớp mắt nhìn chăm chú gương mặt góc cạnh vẫn một mựcôn nhu của Trịnh Vỹ Thần, cố tìm ra một cử chỉ không nghiêm túc để có thể tin rằng anh chỉ đang đùa giỡn, nhưng không, anh đang nghiêm túc sao? Trái tim luôn vững chắc của Phụng Cơ lại vì một câu nói, một ánh mắt của anh mà rung động.
“Vào thôi.”- Phụng Cơ mở cửa xuống xe, cô cố gắng làm cho ngữ khí của mình bình tĩnh nhất có thể mặc dù trái tim đã rộn ràng vì câu nói đầy mờ ám kia.
Trịnh Vỹ Thần cũng xuống xe cùng cô đi vào bên trong, mọi người xung quanh tiếp tục trầm trồ, tưởng là kẻ tiểu thương nhỏ nào nghèo nàn lắm ai ngờ lại là Trịnh nhị thiếu gia.
“Nè, Trịnh Thị phá sản sao? Tại sao tôi không có nghe tin gì vậy?”
“Thật không vậy, Trịnh Vỹ Thần nổi tiếng trong giới thượng lưu là không phải siêu xe thì tuyệt đối không dùng, bộ sưu tập xe của anh ta cũng tận cả chục tỷ đô đó.”
Phụng Cơ khoát tay Trịnh Vỹ Thần rồi đi vào trong, mấy lời bàn tán kia cũng bỏ ngoài tai, cô hỏi nhỏ: “Anh thật sự bán hết xe và nhà sao?”
“Đúng vậy, cho nên bây giờ tôi là kẻ trắng tay nếu như vụ này không thành công.”- Trịnh Vỹ Thần nhìn cô sau đó thu hết hình ảnh của những người đang bàn tán xung quanh vào mắt, khóe môi không khỏi ẩn hiện nụ cười mỉa mai.
Cô biết anh đang nghĩ gì, nếu như hôm nay Trịnh Vỹ Thần xuất hiện với một con Lamborghini thì chắc chắn vừa bước xuống xe là sẽ có người đến chào hỏi, nhưng nãy giờ đi một đoạn khá dài rồi cũng chỉ nhận được những ánh mắt nghi hoặc của người xung quanh. Đây chính là xã hội, có câu khi chúng ta bước vào chổ tối thì cả cái bóng cũng chẳng thèm theo bạn.
Phụng Cơ mím môi nói: “Anh còn có người mẹ đại gia chống lưng mà, nếu thất bại thì chỉ cần quỳ xuống xin lỗi là được.”
“Cơ Cơ, em nghĩ gì khi tôi dùng tư cách là chủ tịch Tân Trịnh Thị đi công khai giành “mảnh đất vàng” và nếu thất bại thì vẫn sẽ có thể nương tựa Trịnh Thị?”- Trịnh Vỹ Thần mang theo ý cười mỉa mai nói, cho dù có thể thì Trịnh Vỹ Thần sẽ không mặt dày tìm tới mẹ mình xin giúp đỡ.
Phụng Cơ suy nghĩ một hồi rồi mới gật đầu tán thành, hành động này của Trịnh Vỹ Thần chẳng khác gì đâm sau lưng Trịnh Thị một nhát đau đớn. Nếu Trịnh Phần mà biết chắc chắn chỉ hận nhét anh lại vào bụng sau đó mãi mãi không sinh đứa con này ra.
“Nè, nói gì thì nói Trịnh Phần cũng là mẹ anh mà, anh lại tuyệt tình quay lại đánh bà ấy một vố, không thấy áy náy sao? Chỉ vì một quyết định như vậy mà lại trở mặt với mẹ mình, thật là không đáng?”
Chỉ vì một quyết định như vậy? Trịnh Vỹ Thần hơi nghiên đầu nhìn cô với ánh mắt sâu xa, não bộ anh hoạt động rất tốt nên nhạy bén nắm được một câu của Phụng Cơ, anh hỏi: “Em cho là tôi bồng bột khi đi nước cờ này?”
Phụng Cơ cười khẩy nhìn đi chỗ khác: “Anh có bao giờ nghiêm túc đâu.”
Cả hai người đã đi đến cánh cửa kính của khách san, đột nhiên Trịnh Vỹ Thần dừng chân quay lại nhìn Phụng Cơ làm cô thấy khó hiểu, mình nói sai gì rồi sao? Hình như có vấn đề. Anh nhìn cô rất lâu, đầu mày từ từ nheo lại rồi giãn ra cứ như đang tức giận lại như là đang suy nghĩ gì đó, đúng lúc Phụng Cơ cảm thấy hơi bất an trước ánh mắt như tia X - quang kia thì một giọng nói truyền tới.
“Hai người ở đây rồi.”- Ngô Thành và Gary chạy đến, cả hai thở phì phò vì mệt, Gary cố gắng nói mấy chữ: “Chủ tịch, số tiền anh bảo tôi đi kiểm tra tất cả đã đủ rồi, còn nữa...” Gary thấy Ngô Thành không nói nổi nữa, cô nhanh chóng lấy xấp hồ sơ trong tay anh ta đưa cho Trịnh Vỹ Thần: “Đây là danh sách các công ty nổi tiếng về lĩnh vực dịch vụ giải trí từ Á sang Âu đều có đủ.”
Khỏi phải nói hai người họ đã chạy hai ba chỗ để lấy được số tài liệu này, vậy nên mới thở không ra hơi như vậy.
Trịnh Vỹ Thần không nhận lấy mà đưa mắt nhìn Phụng Cơ, cô hiểu ý liền cầm tập hồ sơ đó rồi hỏi: “Gary, cô có vào trong cùng không?”
“Chắc vào...”
“Tôi thấy thôi đi, cả hai người vất vả rồi, về khách sạn nhận đãi ngộ tốt đi.”- Trịnh Vỹ Thần cắt ngang lời Gary.
Lúc này Ngô Thành đang mệt mỏi cũng phấn khởi hơn mà hô: “Vỹ Thần muôn năm.”
Sau đó cả hai liền không hẹn mà nhanh chóng rời đi. Trịnh Vỹ Thần cầm tay Phụng Cơ khoét lên cánh tay anh rồi bước vào trong, từ đầu tới cuối vẫn lạnh mặt. Hiếm khi thấy Trịnh Vỹ Thần kì lạ như vậy ngược lại làm cô bất an.
“Có vấn đề gì sao?”- Trịnh Vỹ Khang hạ điện thoại xuống nhìn cô.
Trương Ánh Quyên nhanh chóng nói: “Đương nhiên rồi, nếu Trịnh Vỹ Thần thành lập công ty riêng vậy thì sau này có thể cậu ta sẽ thâu tóm thị trường Trịnh Thị, khi đó...”
“Tiểu Quyên!”- Trịnh Vỹ Khang nhíu mày, sắc mặt sa sầm vô cùng khó coi: “Vỹ Thần muốn mở công ty là chuyện của nó, anh tin nó sẽ không làm chuyện như vậy.”
“Anh không được đặc lòng tin vào bất kỳ người nào đâu, Vỹ Khang, trên đời này ngoài em ra thì ai cũng sẵn sàng quay lại cắn anh hết. Em không tin Vỹ Thần đối với một khối sản nghiệp lớn như vậy lại cam tâm dâng hiến cho anh, có thằng đần mới làm như vậy.”
“Đủ rồi tiểu Quyên, nó là em trai anh, anh hiểu nó hơn ai hết.”- Trịnh Vỹ Khang cắt ngang lời cô, thấy tâm trạng anh ngày càng sa sút Trương Ánh Quyên thức thời nắm lấy cánh tay Trịnh Vỹ Khang ngã đầu lên vai anh nũng nịu: “Người ta chỉ là lo cho anh thôi, anh cáu gì chứ.”
Trịnh Vỹ Khang thở dài sau đó mỉm cười hôn lên trán cô một cái, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Quyên, cho dù anh trắng tay đi nữa thỉ chỉ cần em luôn bên anh là đủ rồi.”
Trương Ánh Quyên mỉm cười ngọt ngào nhưng trong lòng vẫn chưa hết lo về vấn đề của hai anh em này. Tuy ngoài mặt Trịnh Vỹ Thần luôn tỏ ra phóng túng bất cần nhưng suy nghĩ trong đầu anh ta chưa có ai có thể nhìn thấu được, trên ti vi cũng thường có cảnh này, người không cần hoàng vị cuối cùng lại được kế thừa ngai vàng, nhưng ngặt nỗi là Vỹ Khang lại tin tưởng em trai mình như vậy, thật khiến cô không an tâm.
Một không khí náo nhiệt đang diễn ra tại khách sạn Hoàng Gia, những chiếc siêu xe ra vào tấp nập nơi này, đưa mắt nhìn xung quanh thì đều là những anh chàng doanh nhân tài giỏi và những cô minh tinh thướt tha và quyến rũ trong những bộ váy dạ hội lộng lẫy. Ánh đèn vành nhạt được bố trí thấp sáng cả con đường, những đóa hoa được trang trí một cách tinh tế.
Buổi đấu giá “Mảnh đất vàng” - một ngày mà các doanh nghiệp mong đợi, một cuộc chiến tài sản dự kiến sẽ diễn ra vô cùng kịch tính trong mắt báo chí. Hôm nay tập trung rất nhiều nhân vật quyền lực trong xã hội thượng lưu, nên việc thắt chặt an ninh trong bán kinh hai trăm mét xung quanh khách sạn là vô cùng chặt chẽ, chính vì vậy chỉ cần nhìn quanh một vòng là sẽ nhìn thấy FBI khu vực và vệ sĩ đứng quan sát từng người một ra vào khách sạn.
Xe của Trịnh Vỹ Thần chầm chậm dừng lại ở mép đường, chiếc xe Jeep đời cũ này mà Trịnh Vỹ Thần cũng chịu ngồi lên sao? Phụng Cơ thật không tin nổi, cô còn tưởng anh chỉ thích siêu xe như BMW hay những chiếc xe đua địa hình đời mới chứ. Con Jeep đời cũ này đậu cùng hàng với những chiếc siêu xe xa hoa đã thành công thu hút ánh mắt của mọi người có mặt trên đường.
Thấy Phụng Cơ chần chừ không chịu xuống xe, Trịnh Vỹ Thần buồn cười hỏi: “Sao vậy?”
Cô ngay lập tức quay qua bình tĩnh nói: “Thưa chủ tịch, tôi có hai vấn đề.”
Trịnh Vỹ Thần thấy cô tự nhiên dùng kính ngữ thì bật cười, gương mặt anh tuấn ôn nhu nhìn cô, nói: “Nói đi.”
“Thứ nhất, tại sao anh lại ngồi Jeep đến đây? Thứ hai, tôi không quen với bộ váy này nên có thể không cùng anh vào không?”- Phụng Cơ nói rồi tự nhìn bộ váy mình đang bận, váy thì cô đã từng mặc rồi nhưng độ táo bạo như này thì mới lần đầu. Chiếc váy dài tới gót chân màu vàng có đính những viên thủy tinh long lanh, chiếc váy được thiết kế kiểu đuôi cá xòe ra ở phần dưới và cúp ngực ở phần trên để lộ bờ vai gầy quyến rũ của cô, chính vì điểm này Phụng Cơ mới thấy mình... là lạ.
Trịnh Vỹ Thần đánh giá cô từ trên xuống dưới, dáng người của cô thì không cần phải bàn cãi, cô gái suốt ngày chạy đầu này đầu kia, lúc nào cũng ăn uống tùy tiện và chạy theo nhiệm vụ của sát thủ so với một cô gái nằm nhà chỉ biết ăn rồi ngủ thì thân hình của ai đẹp hơn chắc không cần phải nói, tự hiểu đi!
Hôm nay vì Trịnh Vỹ Thần kiên quyết phản đối nên Phụng Cơ chỉ trang điểm nhẹ để che đi hai con mắt Panda và tô một chút son, gương mặt lúc cô trang điểm sẽ tạo cho người khác cảm giác sắc sảo khó gần nhưng những lúc rũ bỏ toàn bộ son phấn hay chỉ điểm tô một chút nhẹ thì tốt hơn. Trông cô gái trước mặt anh bây giờ, vẫn còn vẻ sắc sảo lạnh nhạt và xa cách nhưng cũng có sự thanh nhã đáng yêu ở đó. Mái tóc duỗi thẳng xõa xuống cổ như một con suối óng mượt, hai hàng lông mày cong cong, lông mi thật dài, đôi mắt to tròn, chiếc mũi xinh đẹp thẳng tắp, đôi môi đỏ mọng khiến anh chỉ muốn nếm thử xem hôm nay cô dùng son hương gì. Nhìn xuống một chút là xương quai xanh quyến rũ, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cặp ngực căng tròn có vẻ bí ẩn nấp sau lớp vải.
Phát hiện ánh mắt của anh đang nhìn chăm chăm vào ngực mình, Phụng Cơ nghiến răng che ngực lại, hung hăng nhìn anh, dám chiếm tiện nghi của bản thiếu chủ cũng chỉ có Trịnh Vỹ Thần mà thôi. Hừ, lúc cần nghiêm túc thì lại lộ rõ cái bộ dáng vô lại ra, chết tiệt.
Trịnh Vỹ Thần cười khổ lắc đầu, rồi bây giờ hối hận rồi, thật là sai lầm khi chính anh chọn cho cô bộ váy này, nó sẽ khiến mọi người trong buổi đấu giá hôm nay không quan tâm đến mảnh đất giá trị kia mà chỉ chú tâm vào hòn đảo vô danh này thôi.
Anh nhìn cô, cố gắng tập trung chỉ nhìn vào mặt cô chứ không ngó lung tung: “để tôi trả lời hai vấn đề của em, thứ nhất, vì dự án thành lập Tân Trịnh Thị mà tôi đã bán đi siêu xe và nhà riêng rồi. Thứ hai, bộ váy này rất hợp với em, em không cần thấy mất tự nhiên.”
Phụng Cơ nhướng mày nhìn anh rồi lại cúi đầu, một người nếu phải bán đi những thứ mình thích sẽ phải khó khăn nói ra tới mức nào, một là vì sĩ diện hai là vì họ không nỡ nhắc đến nhưng Trịnh Vỹ Thần lại thản nhiên như đang kể chuyện cổ tích như vậy khiến Phụng Cơ cảm thấy vừa khó hiểu vừa bái phục.
“Nhưng... bộ váy này cũng hơn ngàn đô, anh không cần tỏ ra là mình hào phóng như vậy chứ.”
Trịnh Vỹ Thần không hề tức giận ngược lại còn cười nhẹ nhìn cô sau vài giây thì nói: “Cô gái ngốc, không phải vì tôi hào phóng mà là vì em là một sự tồn tại đặc biệt.”
Phụng Cơ chớp mắt nhìn chăm chú gương mặt góc cạnh vẫn một mựcôn nhu của Trịnh Vỹ Thần, cố tìm ra một cử chỉ không nghiêm túc để có thể tin rằng anh chỉ đang đùa giỡn, nhưng không, anh đang nghiêm túc sao? Trái tim luôn vững chắc của Phụng Cơ lại vì một câu nói, một ánh mắt của anh mà rung động.
“Vào thôi.”- Phụng Cơ mở cửa xuống xe, cô cố gắng làm cho ngữ khí của mình bình tĩnh nhất có thể mặc dù trái tim đã rộn ràng vì câu nói đầy mờ ám kia.
Trịnh Vỹ Thần cũng xuống xe cùng cô đi vào bên trong, mọi người xung quanh tiếp tục trầm trồ, tưởng là kẻ tiểu thương nhỏ nào nghèo nàn lắm ai ngờ lại là Trịnh nhị thiếu gia.
“Nè, Trịnh Thị phá sản sao? Tại sao tôi không có nghe tin gì vậy?”
“Thật không vậy, Trịnh Vỹ Thần nổi tiếng trong giới thượng lưu là không phải siêu xe thì tuyệt đối không dùng, bộ sưu tập xe của anh ta cũng tận cả chục tỷ đô đó.”
Phụng Cơ khoát tay Trịnh Vỹ Thần rồi đi vào trong, mấy lời bàn tán kia cũng bỏ ngoài tai, cô hỏi nhỏ: “Anh thật sự bán hết xe và nhà sao?”
“Đúng vậy, cho nên bây giờ tôi là kẻ trắng tay nếu như vụ này không thành công.”- Trịnh Vỹ Thần nhìn cô sau đó thu hết hình ảnh của những người đang bàn tán xung quanh vào mắt, khóe môi không khỏi ẩn hiện nụ cười mỉa mai.
Cô biết anh đang nghĩ gì, nếu như hôm nay Trịnh Vỹ Thần xuất hiện với một con Lamborghini thì chắc chắn vừa bước xuống xe là sẽ có người đến chào hỏi, nhưng nãy giờ đi một đoạn khá dài rồi cũng chỉ nhận được những ánh mắt nghi hoặc của người xung quanh. Đây chính là xã hội, có câu khi chúng ta bước vào chổ tối thì cả cái bóng cũng chẳng thèm theo bạn.
Phụng Cơ mím môi nói: “Anh còn có người mẹ đại gia chống lưng mà, nếu thất bại thì chỉ cần quỳ xuống xin lỗi là được.”
“Cơ Cơ, em nghĩ gì khi tôi dùng tư cách là chủ tịch Tân Trịnh Thị đi công khai giành “mảnh đất vàng” và nếu thất bại thì vẫn sẽ có thể nương tựa Trịnh Thị?”- Trịnh Vỹ Thần mang theo ý cười mỉa mai nói, cho dù có thể thì Trịnh Vỹ Thần sẽ không mặt dày tìm tới mẹ mình xin giúp đỡ.
Phụng Cơ suy nghĩ một hồi rồi mới gật đầu tán thành, hành động này của Trịnh Vỹ Thần chẳng khác gì đâm sau lưng Trịnh Thị một nhát đau đớn. Nếu Trịnh Phần mà biết chắc chắn chỉ hận nhét anh lại vào bụng sau đó mãi mãi không sinh đứa con này ra.
“Nè, nói gì thì nói Trịnh Phần cũng là mẹ anh mà, anh lại tuyệt tình quay lại đánh bà ấy một vố, không thấy áy náy sao? Chỉ vì một quyết định như vậy mà lại trở mặt với mẹ mình, thật là không đáng?”
Chỉ vì một quyết định như vậy? Trịnh Vỹ Thần hơi nghiên đầu nhìn cô với ánh mắt sâu xa, não bộ anh hoạt động rất tốt nên nhạy bén nắm được một câu của Phụng Cơ, anh hỏi: “Em cho là tôi bồng bột khi đi nước cờ này?”
Phụng Cơ cười khẩy nhìn đi chỗ khác: “Anh có bao giờ nghiêm túc đâu.”
Cả hai người đã đi đến cánh cửa kính của khách san, đột nhiên Trịnh Vỹ Thần dừng chân quay lại nhìn Phụng Cơ làm cô thấy khó hiểu, mình nói sai gì rồi sao? Hình như có vấn đề. Anh nhìn cô rất lâu, đầu mày từ từ nheo lại rồi giãn ra cứ như đang tức giận lại như là đang suy nghĩ gì đó, đúng lúc Phụng Cơ cảm thấy hơi bất an trước ánh mắt như tia X - quang kia thì một giọng nói truyền tới.
“Hai người ở đây rồi.”- Ngô Thành và Gary chạy đến, cả hai thở phì phò vì mệt, Gary cố gắng nói mấy chữ: “Chủ tịch, số tiền anh bảo tôi đi kiểm tra tất cả đã đủ rồi, còn nữa...” Gary thấy Ngô Thành không nói nổi nữa, cô nhanh chóng lấy xấp hồ sơ trong tay anh ta đưa cho Trịnh Vỹ Thần: “Đây là danh sách các công ty nổi tiếng về lĩnh vực dịch vụ giải trí từ Á sang Âu đều có đủ.”
Khỏi phải nói hai người họ đã chạy hai ba chỗ để lấy được số tài liệu này, vậy nên mới thở không ra hơi như vậy.
Trịnh Vỹ Thần không nhận lấy mà đưa mắt nhìn Phụng Cơ, cô hiểu ý liền cầm tập hồ sơ đó rồi hỏi: “Gary, cô có vào trong cùng không?”
“Chắc vào...”
“Tôi thấy thôi đi, cả hai người vất vả rồi, về khách sạn nhận đãi ngộ tốt đi.”- Trịnh Vỹ Thần cắt ngang lời Gary.
Lúc này Ngô Thành đang mệt mỏi cũng phấn khởi hơn mà hô: “Vỹ Thần muôn năm.”
Sau đó cả hai liền không hẹn mà nhanh chóng rời đi. Trịnh Vỹ Thần cầm tay Phụng Cơ khoét lên cánh tay anh rồi bước vào trong, từ đầu tới cuối vẫn lạnh mặt. Hiếm khi thấy Trịnh Vỹ Thần kì lạ như vậy ngược lại làm cô bất an.
/189
|