Hoa cỏ ảm đạm, sương còn thoảng vương hương vị tanh của máu, ánh sáng xuyên qua từng lớp lá dày đặt rọi hiu hắt xuống mặt đất, điểm thêm một chút nhợt nhạt trên gương mặt nhu hòa của Mỹ Ngọc. Cô đứng bên vách núi, rơi nước mắt nhìn Trịnh Vỹ Thần, tràn đầy bi ai.
“Vỹ Thần, em rất hối hận...”
Em rất hối hận, rất hối hận, hối hận... từng chữ từng chữ một như đánh vào từng tế bào của anh, giống như một lời thệ nguyện vẫn không bao giờ chấm dứt. Anh đã tìm thấy cô nằm ở cạnh một con sông, ôm thi thể lạnh lẽo đó mà gào thét, tự dằn xéo bản thân vì đã không thể chăm sóc tốt cô gái mình thích, cái cảm giác đó giống như khi bạn đã tìm được một chân lý và ngay sau đó người khác phủ nhận nó.
Phụng Cơ cảm thấy có cái gì đó đang xiết chặt mình lại, cô mở mắt muốn ngồi dậy thì phát hiện Trịnh Vỹ Thần phía sau đang ôm mình rất chặt. Phụng Cơ nghiến răng gỡ tay của anh ra, nhưng ngoài sức tưởng tượng của cô, cái tên này mạnh hơn so với cô nghĩ, Phụng Cơ không thể gỡ tay anh ra.
“Trịnh Vỹ Thần anh cố ý hả? Buông ra mau nếu không...”
“Mỹ Ngọc, Mỹ Ngọc... “
Cô dừng lại mọi động thái, dường như tim anh đang đập rất nhanh, cảm giác được người khác ôm ngủ cũng không tệ nhưng... anh đang gọi tên của một người khác, hơn nữa... anh mơ thấy cô ấy sao?
“Em hối hận, hối hận gì chứ? Từ bỏ tất cả vì em rồi, em hối hận cái gì? Sao không nói cho anh biết... em rốt cuộc là hối hận cái gì?” - Trịnh Vỹ Thần thiều thào giọng nói mơ hồ vang lên bên tai cô.
“Trịnh Vỹ Thần, Trịnh Vỹ Thần tỉnh lại đi.”- Phụng Cơ nhẹ nhàng gọi nhưng Trịnh Vỹ Thần chỉ cựa quậy một cái y như trẻ con rồi vùi đầu vào cổ cô. Ít khi tiếp xúc thân mật quá đà kiểu này với người khác khiến cô cảm thấy không quen, hơi thở thanh mát của anh phả vào cổ càng làm cô bối rối. Được rồi, nếu ngủ mê như vậy thì để cô dùng vài chiêu bạo lực một chút, Phụng Cơ thúc tay về phía sau trúng vào bụng anh một cái thật mạnh, Trịnh Vỹ Thần liền bị đẩy lăn vài vòng sau đó ngã xuống giường. Phụng Cơ vừa thoát khỏi cánh tay gông cùm của anh, cô ngồi bật dậy chỉnh sửa lại cổ áo có phần xộc xệch.
Trịnh Vỹ Thần hét lên một tiếng thảm thiết sau đó loạng choạng ôm bụng ngồi dậy, sắc mặt khó coi nhìn cô: “Cơ Cơ em làm cái gì vậy? Nếu lỡ anh đang có thai thì sẽ một xác hai mạng đấy.”
“Cho anh chừa cái thói lưu manh lúc ngủ, lần sau còn dám ôm tôi kiểu đó tôi sẽ trực tiếp bẽ gãy tay anh.”
A ha, hình như Trịnh Vỹ Thần phát hiện ra điều gì hơi sai sai, anh nở nụ cười gian nhìn cô. Phụng Cơ có chút đề phòng rồi sau đó cũng nhận ra sơ hở trong lời nói của mình, có lần sau nữa hả?
Trịnh Vỹ Thần ngồi lên giường, nghiêng người về phía cô: “Bản chất con người thường biểu hiện vào lúc ngủ lắm, Cơ Cơ lần sau tôi sẽ cố gắng khống chế, được không?”
Phụng Cơ dùng ánh mắt hung hãn nhìn anh sau đó nói: “Tôi tên Phụng Cơ không phải Cơ Cơ.”
Tự nhiên nhớ đến chuyện khi nãy anh ôm chặt cô gọi tên Mỹ Ngọc là có chút không vui thậm chí là bực bội, tự dưng cảm thấy cái tên Cơ Cơ trước giờ anh gọi có vấn đề.
Trịnh Vỹ Thần nâng đôi mắt nhập nhèm lười biếng nhìn cô rồi nhún vai, tiện miệng nói: “Quen miệng rồi.”
“Thói quen có thể sửa.”
“Không muốn sửa.”
“Tại sao?”
Trịnh Vỹ Thần nhe răng cười tượng trưng một cái rồi tỉnh bơ nói: “Thì tại quen rồi.”
“Anh giỡn mặt với tôi hả?”- Phụng Cơ đánh vào vai anh mợt cái, nghiến răng nói.
Trịnh Vỹ Thần phì cười: “Phấn trên mặt em lem rồi kìa, nóng quá chảy phấn đó, đi tẩy trang đi rồi đi làm thủ tục xuất viện cho tôi.”
Trịnh Vỹ Thần xỏ giày vào rồi đứng lên chỉnh lại bộ quần áo, hôm qua xảy ra chuyện làm anh phải nằm trong bệnh viện cả đêm, bộ đồ lúc đi tập thể dục vẫn chưa thay ra, lát nữa về khách sạn anh phải chui vào phóng tắm tẩy trần mới được.Trịnh Vỹ Thần quay lại thấy Phụng Cơ vẫn ngồi xếp bằng trên giường trông y như bà cô đang lên đồng làm anh có chút bật cười hỏi: “Sao vậy, đi tẩy trang đi.”
“Không đâu.”- Phụng Cơ lắc đầu, mái tóc có chúc rối xỏa xuống vai, trông cô dường như đã rũ bỏ vẻ ngạo mạn hằng ngày, Trịnh Vỹ Thần cảm thấy Phụng tỷ như vậy sẽ đáng yêu hơn, luôn khiến anh muốn chọc ghẹo.
“Huh?”- Trịnh Vỹ Thần nhìn cô mang theo tia khó hiểu.
Phụng Cơ nhìn đi chỗ khác, vốn không định trả lời nhưng thấy Trịnh Vỹ Thần vẫn như cũ, kiên nhẫn như đang đợi câu trả lời của cô, Phụng Cơ đằng hắng một tiếng rồi nói: “Tôi, tôi mà tẩy trang thì không ai nhìn đâu.”
Trịnh Vỹ Thần khoanh tay, tựa vào tường nói: “Không ai nhìn thì tôi nhìn, còn hơn em để cái mặt lem luốc phấn này ra ngoài, bộ dáng bây giờ của em so với lúc tẩy trang xong tôi cá chắc chắn sẽ dễ nhìn hơn, nào ngoan vào trong chuẩn bị đi.”
Trịnh Vỹ Thần kéo tay cô dậy sau đó đẩy cô về phía nhà vệ sinh.
“Nhưng...”
“Đi mau đi.”
Phụng Cơ đành thở dài đi vào bên trong, vừa nhìn vào kính thì chính cô cũng hết hồn, quả thật mặt mũi bây giờ của mình khó coi như vậy, y như trét vôi lên mặt vậy. Nhưng thật sự là trang điểm giúp cho cô rất nhiều, cô cũng đâu có phải là Phụng tỷ hoàn hảo trong mấy lời tám nhảm của đám người Evan, thật ra khuyết điểm trên gương mặt vẫn có, điển hình là quầng thâm dưới mắt do thường xuyên ngủ trễ của cô, nó làm vẻ mặt Phụng Cơ trông vô cùng uể oải.
Sau khi rữa mặt, cô dùng lược chải sơ qua mái tóc rồi xả suối tóc xuống che đi hai gò má nhợt nhạt. Làm sao đây, trông bộ dáng bây giờ của mình y như cái con vừa chui dưới ao lên quá. Làm xong tất cả, cô đi ra ngoài, Trịnh Vỹ Thần đang để y tá kiểm tra sức khỏe, thấy Phụng Cơ cúi mặt đi ra y như sợ người khác lấy đi đôi mắt của mình thì phì cười.
Cô y tá người Mỹ kia tưởng rằng cậu trai trẻ kia cười với mình thì liền mỉm cười đáp trả sau đó cố tình ngồi xuống bên cạnh đo huyết áp cho anh. Kỳ thật Trịnh Vỹ Thần cho dù trông bộ dáng bây giờ của anh quả thật rất thảm hại nhưng cho dù thảm hại hơn nữa thì cũng không thể khiến sức quyến rũ từ tận xương tủy của anh phai đi chút nào. Đây gọi là khí chất, cái mà không phải ai cũng có.
Sau khi kiểm tra xong, cô y tá kia quay người ra ngoài, lúc lướt qua Phụng Cơ còn ném cho cô một ánh mắt kì quái như kiểu: Cô vừa bị hãm hiếp à? Phụng Cơ thầm nhăn mặt, quần áo xộc xệch, tóc tai rũ rượi, mặt cúi xuống đất quả thật... giống như... ây da, bậy quá đi.
“Cô kia, nhìn cái gì, ra ngoài đi.”- Trịnh Vỹ Thần hướng cô y tá kia nói, cô ta ngây ngốc một lúc rồi thất vọng rời khỏi. Trịnh Vỹ Thần đi lại trước mặt Phụng Cơ, cô có thể nghe thấy âm thanh khi anh bật cười.
Trịnh Vỹ Thần nửa đùa nửa thật nói: “Cũng không đến nổi nhìn xong là muốn đi tự tử.”
Phụng Cơ thầm mắng một tiếng, nếu như giờ cô có thể dùng ánh mắt để giết người thì hay quá. Trịnh Vỹ Thần vươn tay ra, bàn tay lớn nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên, Phụng Cơ cũng để mặc anh muốn làm gì thì làm, dù gì thì bây giờ nếu cô chạy trốn thì càng mất mặt hơn, phải bình thản đối mặt.
Trịnh Vỹ Thần như cười như không, nói hai chữ: “Panda à?”
“Anh có tin là tôi đấm hai mắt anh đen hơn con Panda không?”- Phụng Cơ gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nói, trước giờ người xúc phạm cô có, người nhục mạ cô cũng có, và đa số là người không dám hớ hênh trước mặt cô, nhưng cái kiểu người nhục mạ không ra nhục mạ, chửi không ra chửi như Trịnh Vỹ Thần thì đúng là lần đầu cô gặp. Cô không nhìn thấy ý đối địch từ anh, cũng không nhìn thấy Trịnh Vỹ Thần muốn gây bất lợi cho cô nhưng anh lại luôn miệng trêu cô, thật khó hiểu.
Trịnh Vỹ Thần cười cười ấn cô ngồi xuống ghế rồi lấy cây lượt trong tay cô.
“Làm gì?”
Trịnh Vỹ Thần không nói, bàn tay nhẹ nhàng dùng lượt chải lên mái tóc dài của Phụng Cơ, từng ngón tay xen qua những sợi tóc mềm mại còn thơm hương dầu gội, động tác của anh rất nhẹ nhàng và hiển nhiên là không hề chuyên nghiệp nên sợ làm da đầu của cô đau, Trịnh Vỹ Thần cột mái tóc dài của cô cao lên sau đó chỉnh lại một chút rồi nói.
“Như vậy đẹp hơn, thật ra thần thái con người là do từ bên trong mà ra, chỉ cần tự tin hơn một chút thì sẽ khác đi nhiều, từ giờ em không cần trang điểm nữa.”- Trịnh Vỹ Thần đi ra cửa, trước khi đi còn ra lệnh: “Cô thư ký xinh đẹp của tôi, lấy sổ ra ghi lại lời tôi nói.”
Phụng Cơ nhanh chóng xách lấy túi xách đi theo sau, cô lấy bút và sách ra ghi lại tất cả những gì anh nói. Thật không ngờ là cô cũng có ngày trông bộ dáng này mà đi phục tùng người khác, thật là mất mặt.
“Làm thư ký của tôi thì phải nhanh nhẹn, những lời tôi sắp nói em đều phải dùng giấy viết ghi lại, tôi sẽ chỉ nói một lần. Thứ nhất, nếu em không thích có thể không cần mang giày cao gót. Thứ hai, ở trước mặt tôi em không cần trang điểm, tôi sẽ không để ý đến dáng vẻ xuề xòa của em. Thứ ba, mỗi buổi sáng đúng năm giờ em phải gọi tôi dậy đi tập thể dục, buổi tối lúc mười giờ em phải nhắn tin nhắc tôi đi ngủ.”
“Điều này cũng cần phải nhắc sao?”- Phụng Cơ ngẩn đầu hỏi.
Trịnh Vỹ Thần không ngừng bước cũng khó trả lời câu hỏi của cô, anh nói thêm: “Mọi ý kiến điều bị bác bỏ, mọi câu hỏi tôi có quyền không trả lời.”
Một chiếc xe đã đỗ sẵn ở ven đường, một người đàn ông đến đưa chìa khóa xe cho Trịnh Vỹ Thần rồi rơi đi. Phụng Cơ cũng không lấy làm lạ gì, chắc là trong lúc cô tẩy trang anh đã gọi người đưa xe tới, cô quay qua hỏi: “Tôi làm việc cho anh vậy thì khi nào Khóa Kim Cương mới thuộc về tôi.”
Trịnh Vỹ Thần cười, cất giọng lười biếng: “Nó đang là bùa hộ mạng của tôi, chưa cho em được.”
“Vỹ Thần, em rất hối hận...”
Em rất hối hận, rất hối hận, hối hận... từng chữ từng chữ một như đánh vào từng tế bào của anh, giống như một lời thệ nguyện vẫn không bao giờ chấm dứt. Anh đã tìm thấy cô nằm ở cạnh một con sông, ôm thi thể lạnh lẽo đó mà gào thét, tự dằn xéo bản thân vì đã không thể chăm sóc tốt cô gái mình thích, cái cảm giác đó giống như khi bạn đã tìm được một chân lý và ngay sau đó người khác phủ nhận nó.
Phụng Cơ cảm thấy có cái gì đó đang xiết chặt mình lại, cô mở mắt muốn ngồi dậy thì phát hiện Trịnh Vỹ Thần phía sau đang ôm mình rất chặt. Phụng Cơ nghiến răng gỡ tay của anh ra, nhưng ngoài sức tưởng tượng của cô, cái tên này mạnh hơn so với cô nghĩ, Phụng Cơ không thể gỡ tay anh ra.
“Trịnh Vỹ Thần anh cố ý hả? Buông ra mau nếu không...”
“Mỹ Ngọc, Mỹ Ngọc... “
Cô dừng lại mọi động thái, dường như tim anh đang đập rất nhanh, cảm giác được người khác ôm ngủ cũng không tệ nhưng... anh đang gọi tên của một người khác, hơn nữa... anh mơ thấy cô ấy sao?
“Em hối hận, hối hận gì chứ? Từ bỏ tất cả vì em rồi, em hối hận cái gì? Sao không nói cho anh biết... em rốt cuộc là hối hận cái gì?” - Trịnh Vỹ Thần thiều thào giọng nói mơ hồ vang lên bên tai cô.
“Trịnh Vỹ Thần, Trịnh Vỹ Thần tỉnh lại đi.”- Phụng Cơ nhẹ nhàng gọi nhưng Trịnh Vỹ Thần chỉ cựa quậy một cái y như trẻ con rồi vùi đầu vào cổ cô. Ít khi tiếp xúc thân mật quá đà kiểu này với người khác khiến cô cảm thấy không quen, hơi thở thanh mát của anh phả vào cổ càng làm cô bối rối. Được rồi, nếu ngủ mê như vậy thì để cô dùng vài chiêu bạo lực một chút, Phụng Cơ thúc tay về phía sau trúng vào bụng anh một cái thật mạnh, Trịnh Vỹ Thần liền bị đẩy lăn vài vòng sau đó ngã xuống giường. Phụng Cơ vừa thoát khỏi cánh tay gông cùm của anh, cô ngồi bật dậy chỉnh sửa lại cổ áo có phần xộc xệch.
Trịnh Vỹ Thần hét lên một tiếng thảm thiết sau đó loạng choạng ôm bụng ngồi dậy, sắc mặt khó coi nhìn cô: “Cơ Cơ em làm cái gì vậy? Nếu lỡ anh đang có thai thì sẽ một xác hai mạng đấy.”
“Cho anh chừa cái thói lưu manh lúc ngủ, lần sau còn dám ôm tôi kiểu đó tôi sẽ trực tiếp bẽ gãy tay anh.”
A ha, hình như Trịnh Vỹ Thần phát hiện ra điều gì hơi sai sai, anh nở nụ cười gian nhìn cô. Phụng Cơ có chút đề phòng rồi sau đó cũng nhận ra sơ hở trong lời nói của mình, có lần sau nữa hả?
Trịnh Vỹ Thần ngồi lên giường, nghiêng người về phía cô: “Bản chất con người thường biểu hiện vào lúc ngủ lắm, Cơ Cơ lần sau tôi sẽ cố gắng khống chế, được không?”
Phụng Cơ dùng ánh mắt hung hãn nhìn anh sau đó nói: “Tôi tên Phụng Cơ không phải Cơ Cơ.”
Tự nhiên nhớ đến chuyện khi nãy anh ôm chặt cô gọi tên Mỹ Ngọc là có chút không vui thậm chí là bực bội, tự dưng cảm thấy cái tên Cơ Cơ trước giờ anh gọi có vấn đề.
Trịnh Vỹ Thần nâng đôi mắt nhập nhèm lười biếng nhìn cô rồi nhún vai, tiện miệng nói: “Quen miệng rồi.”
“Thói quen có thể sửa.”
“Không muốn sửa.”
“Tại sao?”
Trịnh Vỹ Thần nhe răng cười tượng trưng một cái rồi tỉnh bơ nói: “Thì tại quen rồi.”
“Anh giỡn mặt với tôi hả?”- Phụng Cơ đánh vào vai anh mợt cái, nghiến răng nói.
Trịnh Vỹ Thần phì cười: “Phấn trên mặt em lem rồi kìa, nóng quá chảy phấn đó, đi tẩy trang đi rồi đi làm thủ tục xuất viện cho tôi.”
Trịnh Vỹ Thần xỏ giày vào rồi đứng lên chỉnh lại bộ quần áo, hôm qua xảy ra chuyện làm anh phải nằm trong bệnh viện cả đêm, bộ đồ lúc đi tập thể dục vẫn chưa thay ra, lát nữa về khách sạn anh phải chui vào phóng tắm tẩy trần mới được.Trịnh Vỹ Thần quay lại thấy Phụng Cơ vẫn ngồi xếp bằng trên giường trông y như bà cô đang lên đồng làm anh có chút bật cười hỏi: “Sao vậy, đi tẩy trang đi.”
“Không đâu.”- Phụng Cơ lắc đầu, mái tóc có chúc rối xỏa xuống vai, trông cô dường như đã rũ bỏ vẻ ngạo mạn hằng ngày, Trịnh Vỹ Thần cảm thấy Phụng tỷ như vậy sẽ đáng yêu hơn, luôn khiến anh muốn chọc ghẹo.
“Huh?”- Trịnh Vỹ Thần nhìn cô mang theo tia khó hiểu.
Phụng Cơ nhìn đi chỗ khác, vốn không định trả lời nhưng thấy Trịnh Vỹ Thần vẫn như cũ, kiên nhẫn như đang đợi câu trả lời của cô, Phụng Cơ đằng hắng một tiếng rồi nói: “Tôi, tôi mà tẩy trang thì không ai nhìn đâu.”
Trịnh Vỹ Thần khoanh tay, tựa vào tường nói: “Không ai nhìn thì tôi nhìn, còn hơn em để cái mặt lem luốc phấn này ra ngoài, bộ dáng bây giờ của em so với lúc tẩy trang xong tôi cá chắc chắn sẽ dễ nhìn hơn, nào ngoan vào trong chuẩn bị đi.”
Trịnh Vỹ Thần kéo tay cô dậy sau đó đẩy cô về phía nhà vệ sinh.
“Nhưng...”
“Đi mau đi.”
Phụng Cơ đành thở dài đi vào bên trong, vừa nhìn vào kính thì chính cô cũng hết hồn, quả thật mặt mũi bây giờ của mình khó coi như vậy, y như trét vôi lên mặt vậy. Nhưng thật sự là trang điểm giúp cho cô rất nhiều, cô cũng đâu có phải là Phụng tỷ hoàn hảo trong mấy lời tám nhảm của đám người Evan, thật ra khuyết điểm trên gương mặt vẫn có, điển hình là quầng thâm dưới mắt do thường xuyên ngủ trễ của cô, nó làm vẻ mặt Phụng Cơ trông vô cùng uể oải.
Sau khi rữa mặt, cô dùng lược chải sơ qua mái tóc rồi xả suối tóc xuống che đi hai gò má nhợt nhạt. Làm sao đây, trông bộ dáng bây giờ của mình y như cái con vừa chui dưới ao lên quá. Làm xong tất cả, cô đi ra ngoài, Trịnh Vỹ Thần đang để y tá kiểm tra sức khỏe, thấy Phụng Cơ cúi mặt đi ra y như sợ người khác lấy đi đôi mắt của mình thì phì cười.
Cô y tá người Mỹ kia tưởng rằng cậu trai trẻ kia cười với mình thì liền mỉm cười đáp trả sau đó cố tình ngồi xuống bên cạnh đo huyết áp cho anh. Kỳ thật Trịnh Vỹ Thần cho dù trông bộ dáng bây giờ của anh quả thật rất thảm hại nhưng cho dù thảm hại hơn nữa thì cũng không thể khiến sức quyến rũ từ tận xương tủy của anh phai đi chút nào. Đây gọi là khí chất, cái mà không phải ai cũng có.
Sau khi kiểm tra xong, cô y tá kia quay người ra ngoài, lúc lướt qua Phụng Cơ còn ném cho cô một ánh mắt kì quái như kiểu: Cô vừa bị hãm hiếp à? Phụng Cơ thầm nhăn mặt, quần áo xộc xệch, tóc tai rũ rượi, mặt cúi xuống đất quả thật... giống như... ây da, bậy quá đi.
“Cô kia, nhìn cái gì, ra ngoài đi.”- Trịnh Vỹ Thần hướng cô y tá kia nói, cô ta ngây ngốc một lúc rồi thất vọng rời khỏi. Trịnh Vỹ Thần đi lại trước mặt Phụng Cơ, cô có thể nghe thấy âm thanh khi anh bật cười.
Trịnh Vỹ Thần nửa đùa nửa thật nói: “Cũng không đến nổi nhìn xong là muốn đi tự tử.”
Phụng Cơ thầm mắng một tiếng, nếu như giờ cô có thể dùng ánh mắt để giết người thì hay quá. Trịnh Vỹ Thần vươn tay ra, bàn tay lớn nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên, Phụng Cơ cũng để mặc anh muốn làm gì thì làm, dù gì thì bây giờ nếu cô chạy trốn thì càng mất mặt hơn, phải bình thản đối mặt.
Trịnh Vỹ Thần như cười như không, nói hai chữ: “Panda à?”
“Anh có tin là tôi đấm hai mắt anh đen hơn con Panda không?”- Phụng Cơ gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nói, trước giờ người xúc phạm cô có, người nhục mạ cô cũng có, và đa số là người không dám hớ hênh trước mặt cô, nhưng cái kiểu người nhục mạ không ra nhục mạ, chửi không ra chửi như Trịnh Vỹ Thần thì đúng là lần đầu cô gặp. Cô không nhìn thấy ý đối địch từ anh, cũng không nhìn thấy Trịnh Vỹ Thần muốn gây bất lợi cho cô nhưng anh lại luôn miệng trêu cô, thật khó hiểu.
Trịnh Vỹ Thần cười cười ấn cô ngồi xuống ghế rồi lấy cây lượt trong tay cô.
“Làm gì?”
Trịnh Vỹ Thần không nói, bàn tay nhẹ nhàng dùng lượt chải lên mái tóc dài của Phụng Cơ, từng ngón tay xen qua những sợi tóc mềm mại còn thơm hương dầu gội, động tác của anh rất nhẹ nhàng và hiển nhiên là không hề chuyên nghiệp nên sợ làm da đầu của cô đau, Trịnh Vỹ Thần cột mái tóc dài của cô cao lên sau đó chỉnh lại một chút rồi nói.
“Như vậy đẹp hơn, thật ra thần thái con người là do từ bên trong mà ra, chỉ cần tự tin hơn một chút thì sẽ khác đi nhiều, từ giờ em không cần trang điểm nữa.”- Trịnh Vỹ Thần đi ra cửa, trước khi đi còn ra lệnh: “Cô thư ký xinh đẹp của tôi, lấy sổ ra ghi lại lời tôi nói.”
Phụng Cơ nhanh chóng xách lấy túi xách đi theo sau, cô lấy bút và sách ra ghi lại tất cả những gì anh nói. Thật không ngờ là cô cũng có ngày trông bộ dáng này mà đi phục tùng người khác, thật là mất mặt.
“Làm thư ký của tôi thì phải nhanh nhẹn, những lời tôi sắp nói em đều phải dùng giấy viết ghi lại, tôi sẽ chỉ nói một lần. Thứ nhất, nếu em không thích có thể không cần mang giày cao gót. Thứ hai, ở trước mặt tôi em không cần trang điểm, tôi sẽ không để ý đến dáng vẻ xuề xòa của em. Thứ ba, mỗi buổi sáng đúng năm giờ em phải gọi tôi dậy đi tập thể dục, buổi tối lúc mười giờ em phải nhắn tin nhắc tôi đi ngủ.”
“Điều này cũng cần phải nhắc sao?”- Phụng Cơ ngẩn đầu hỏi.
Trịnh Vỹ Thần không ngừng bước cũng khó trả lời câu hỏi của cô, anh nói thêm: “Mọi ý kiến điều bị bác bỏ, mọi câu hỏi tôi có quyền không trả lời.”
Một chiếc xe đã đỗ sẵn ở ven đường, một người đàn ông đến đưa chìa khóa xe cho Trịnh Vỹ Thần rồi rơi đi. Phụng Cơ cũng không lấy làm lạ gì, chắc là trong lúc cô tẩy trang anh đã gọi người đưa xe tới, cô quay qua hỏi: “Tôi làm việc cho anh vậy thì khi nào Khóa Kim Cương mới thuộc về tôi.”
Trịnh Vỹ Thần cười, cất giọng lười biếng: “Nó đang là bùa hộ mạng của tôi, chưa cho em được.”
/189
|