Lúc này chiếc xe đã dừng lại, một người đàn ông ăn mặc như quản gia tiến đến mở cửa cho Văn Dĩ Sanh.
"Cô Văn, xin mời xuống xe."
"A, cảm ơn."
Văn Dĩ Sanh lập tức tỉnh táo lại, cô cất cuốn sổ ghi chú đi, tạm thời đè nén cảm giác bất an trong lòng bước xuống xe.
Đập vào mắt là một toà biệt thự kiểu Pháp được xây dựng cực kỳ xa hoa và tráng lệ.
Nhà của chú Ôn thật giàu có…
Quản gia nhẹ nhàng nói "Ông chủ và bà chủ không có ở Kinh Thị, khả năng đến tối nay họ mới về, phòng của cô Ôn đã được sắp xếp, xin mời cô đi theo tôi trước."
Văn Dĩ Sanh gật đầu cảm ơn rồi đi theo quản gia lên tầng ba.
"Dừng lại." Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía saụ
Một thiếu niên cao ráo đi tới đây, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm bóng lưng cô gái, giọng điệu trêu chọc nói "Em gái này ở đâu ra vậy, chắc không phải là con riêng của ba tôi chứ."
"Em gái, quay lại cho anh nhìn chút nào."
Tâm trạng Văn Dĩ Sanh trở nên căng thẳng, không hiểu sao cô lại nhớ đến dòng chữ mà mình đọc trước khi bước xuống xe...
Ôn, Chấp?
Chẳng lẽ anh ta là…
“Nhị thiếu gia.”
Văn Dĩ Sanh còn chưa quay đầu lại đã nghe thấy quản gia bên cạnh cung kính chào hỏi thiếu niên phía saụ
Ôn Diệc Hàn cũng không nhìn quản gia, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng nhỏ nhắn đáng yêu của Văn Dĩ Sanh.
Cô gái nhỏ mặc váy dài chiết eo màu trắng thuần khiết, bắp chân dưới làn váy vừa nhỏ vừa trắng, nhìn lên, có thể thấy rõ đường cong của vòng eo xinh xắn, chiếc cổ thon dài trắng sáng, vừa xinh đẹp vừa khí chát.
Ôn Diệc Hàn gặp qua rất nhiều phụ nữ, bạn gái cứ mười ngày lại đổi một lần.
Nhưng đến hôm nay, chỉ nhìn thấy bóng lưng này thôi đã để cho hắn có cảm giác đây là một nữ sinh ngây thơ đơn thuần, kèm theo chút quyến rũ không cách nào diễn tả, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác như vậy
Cũng không phải dáng người cô rất đẹp, những người phụ nữ Ôn Diệc Hàn từng qua lại so với người này nóng bỏng hơn nhiều, nhưng người trước mắt dù chỉ là một bóng lưng mà thôi, không hiểu sao lại làm lòng hắn ngứa ngáy khó nhịn
Ôn Diệc Hàn nhịn xuống cảm giác hưng phấn trong lòng nói "Này, quay mặt lại cho tôi nhìn một chút, nếu còn không nghe lời, bây giờ tôi sẽ để cô cút khỏi nhà họ Ôn ngay lập tức."
Văn Dĩ Sanh nhíu mày.
Chú Ôn hiền hòa nho nhã, sao con của ông ấy lại… kiêu ngạo lỗ mãng như vậy.
Quản gia nhỏ giọng nhắc nhở Văn Dĩ Sanh ở bên cạnh "Cô Văn, đây là nhị thiếu gia, tính tình cậu ấy không tốt lắm nhưng đối với cô tuyệt đối không có ác ý, ông bà chủ không có ở nhà, cô mới tới nhà họ Ôn đừng cứng đối cứng với cậu ấy, chung sống hoà thuận vẫn tốt hơn "
Quản gia nói cũng không sai, vị thiếu gia này bình thường chắc cũng kiêu ngạo phách lối với người khác như vậy.
Chú Ôn lương thiện giúp đỡ cuộc sống của mình, dưới điều kiện không chạm đến giới hạn, cô phải ở chung sống hòa thuận với người nhà Ôn mới được, Văn Dĩ Sanh nghĩ như vậy.
Thế là cô xoay người, không kiêu ngạo không tự ti nhìn về phía Ôn Diệc Hàn.
|
/614
|

