Không đành lòng để cô phải chịu tra tấn nhục nhã đến chết khi chỉ mới 25 tuổi, nên đã cho cô thêm một cơ hội nữa để thoát khỏi Ôn Chấp.
Giờ đây, cô đã trùng sinh về bảy năm trước, khi lần đầu tiên cô bước vào trang viên nhà họ Ôn.
Năm đó, cô 19 tuổi, vừa mới vào đại học.
Cô vẫn chưa vì lần gặp đầu tiên mà nảy sinh cảm tình với Ôn Chấp với vẻ ngoài giả tạo của anh.
Càng chưa bước vào mối quan hệ với anh.
Chưa bị vẻ ngoài ôn hòa dịu dàng của Ôn Chấp mê hoặc, dẫn đến những việc sau này, tất cả mọi thứ xung quanh cô, từ ước mơ khiêu vũ đến các hoạt động xã hội, bạn bè, thậm chí ngay cả cách ăn mặc đều bị anh kiểm soát và nắm trong tay
Tài xế ở ghế lái nhìn vào kính chiếu hậu, thấy cô gái ngồi phía sau vừa khóc vừa cười, thắc mắc hỏi "Cô Văn, cô không khỏe ở đâu sao?"
Văn Dĩ Sanh lau sạch nước mắt, cười nói "Chỉ là một cơn ác mộng thôi."
Đôi mày thanh tú của cô gái cong lên, đôi mắt trong veo và nụ cười ngọt ngào khiến khuôn mặt trắng trẻo của cô như bừng sáng.
Người tài xế trẻ đỏ mặt, lập tức dời mắt đi "Ác mộng đều trái ngược với thực tế, cuộc sống của cô ở nhà họ Ôn nhất định sẽ tốt đẹp và thuận lợi."
Văn Dĩ Sanh khẽ cười "Nhận lời chúc may mắn của anh."
Nhưng Văn Dĩ Sanh đã sống một đời, cô biết rõ nhà họ Ôn chính là đám sói ăn thịt người không nhả xương.
Nơi đây có tên côn đồ háo sắc mơ ước thân thể, muốn xâm hại Văn Dĩ Sanh.
Có tiểu thư tâm tư vặn vẹo dùng đủ các loại thủ đoạn gài bẫy vu oan giá hoạ cho cô.
Còn có người mà cô hận nhất, chỉ sợ không tránh kịp, tên sói đội lốt cừu biến thái Ôn, Chấp
Tốt đẹp hài lòng? Làm sao có thể…
"Ừm…" Lúc Văn Dĩ Sanh đang nghĩ cách rời xa nhà họ Ôn và bắt đầu cuộc sống mới ở kiếp này, ý thức của cô đột nhiên trống rỗng trong giây lát.
Sao lại như vậy?
Dường như có một cục tẩy đang xóa đi những ký ức trong đầu cô.
Chẳng lẽ sau khi sống lại, ký ức kiếp trước không thể cùng tồn tại với thân thể này?
Văn Dĩ Sanh hoảng sợ, những ký ức trong đầu cô dần trở nên mơ hồ
Không, khó khăn lắm cô mới thoát khỏi Ôn Chấp…
Không thể lại trêu chọc anh nữa
Tay Văn Dĩ Sanh run rẩy lục cặp sách, cô có thói quen mang theo giấy bút khi ra ngoài.
Cô giơ tay lau đi những giọt nước mắt làm mờ tầm nhìn, khó khăn cầm bút viết.
Từng nét bút trên cuốn sổ tay nhỏ, dường như đang nhắc nhở chủ nhân khắc cốt ghi tâm.
Những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống làm ướt trang giấy.
Còn chưa kịp viết xong Văn Dĩ Sanh đã dựa vào cửa sổ xe như thể kiệt sức, cô nhắm mắt lại giống như đã hôn mê.
Khi mở mắt ra lần nữa, cô gái nhỏ với vẻ ngây thơ ngơ ngác chạm vào gò má ướt đẫm nước mắt của mình.
Tại sao cô lại khóc?
Văn Dĩ Sanh cảm giác mình đã quên cái gì đó, hình như là một ký ức rất đau khổ.
Nhưng mà… cô không thể nhớ được đó là gì.
Cô cúi đầu xuống và mở cuốn sổ ghi chú mình đã lấy ra lúc vào đó.
Có một trang trong cuốn sổ nhỏ bị nước mắt làm ướt.
Trên tờ giấy viết những dòng chữ làm cô lạnh người Văn Dĩ Sanh tránh xa Ôn Chấp Đừng bị vẻ ngoài của anh ta mê hặc Anh ta là một tên điên, biến thái Cô sẽ…
|
/614
|

