Chỉ cần để con trai bà ta ngủ được với con nhóc này, qua cơn hứng thú mới lạ con trai bà nhất định sẽ vứt bỏ nó
Nghĩ vậy, Khương Linh quay sang nhìn khuôn mặt Văn Dĩ Sanh, trong lòng thầm mắng Con hồ ly tinh, vừa đến nhà họ Văn đã dụ dỗ bảo bối con trai tao
Đúng là con gái của con đàn bà kia, lớn thì dụ dỗ cha, nhỏ thì dụ dỗ con trai Thứ đê tiện
Ôn Chấp cũng xuống lầu ăn sáng.
Anh mặc bộ quần áo ở nhà đơn giản, dáng người cao ráo, bước xuống cầu thang vào phòng ăn, tay đút vào túi quần, mắt hơi nhìn xuống trông có vẻ lười biếng, trước tiên lễ phép chào hỏi Khương Linh "Dì Khương." Rồi mới kéo ghế ngồi xuống.
Đúng là một chàng trai lễ phép.
Những người giúp việc lâu năm ở nhà họ Ôn, khi nhìn thấy Ôn Chấp, trên mặt đều hiện lên nụ cười vui mừng, vừa dịu dàng vừa cung kính.
Đó là một loại tình cảm vượt lên trên mối quan hệ chủ tớ, phục vụ từ tận đáy lòng, đặc biệt là những người lớn tuổi hơn, ánh mắt nhìn anh như nhìn con cái của mình, đầy yêu thương và trìu mến.
"Đại thiếu gia."
"Ừm." Thiếu niên mỉm cười gật đầu với từng người giúp việc.
Anh giống như ánh trăng sạch sẽ, thuần khiết và vô tư, là ánh sáng chiếu rọi bóng tối, hoàn hảo đến mức không ai nỡ nhìn anh bằng ánh mắt ô uế.
Mọi người ở nhà họ Ôn đều có cảm tình với thiếu gia hoàn hảo này, nhìn qua thì hòa hợp, nhưng nếu nghĩ kỹ thì rất quỷ dị đáng sợ.
Khóe miệng Khương Linh giật giật, bà ta nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, nụ cười hiền từ của người mẹ lập tức xuất hiện trên khuôn mặt "Ừm, mọi người đến đông đủ rồi, nhanh ăn cơm đi."
Văn Dĩ Sanh thấy Ôn Chấp ngồi đối diện mình, cơ thể vô thức căng cứng, cô lặng lẽ ngồi ăn, cố giảm xuống cảm giác tồn tại của mình.
Trên bàn ăn, Khương Linh gắp thức ăn cho Ôn Diệc Hàn, ánh mắt tràn ngập tình yêu thương của người mẹ, không hề giả tạo như khi nhìn Ôn Chấp "Diệc Hàn, vết thương của con chưa lành, ăn nhiều thịt để bồi bổ cơ thể."
Khác với sự lễ phép khách sáo của Ôn Chấp, Ôn Diệc Hàn vô cùng tự nhiên hưởng thụ sự chăm sóc của mẹ.
Còn Ôn Chấp…
Anh yên tĩnh ăn cơm, động tác ưu nhã, nhưng không hiểu sao lại giống như người ngoài, không thuộc về nơi đây. Ánh mắt người giúp việc đứng bên cạnh hiện lên sự yêu thương.
Văn Dĩ Sanh đang suy nghĩ miên man, ánh mắt cô không tự chủ nhìn chằm chằm vào thiếu niên đối diện.
Ôn Chấp thật sự rất dịu dàng và lễ phép, toát lên khí chất của một thiếu gia quý tộc.
Anh cũng gọi dì Khương giống cô? Vậy chắc hẳn bà ta là mẹ kế, anh và Ôn Diệc Hàn là anh em cùng cha khác mẹ?
Ôn Chấp từ từ đặt đũa xuống, dùng khăn ăn nhẹ nhàng lau khóe miệng, bỗng anh ngẩng đầu lên nhìn cô gái đối diện hỏi "Mặt anh dính gì sao?"
Văn Dĩ Sanh giật mình, cảm giác bị chủ nhân bắt gặp khi nhìn trộm người ta thật xấu hổ, lông mi cô run run vội cúi đầu xuống nói "Không có."
Ôn Chấp mỉm cười, anh dời mắt sang chỗ khác, cũng không hỏi thêm gì nữa, giống như không hề quan tâm chuyện này vậy.
Ôn Diệc Hàn ở bên cạnh luôn chú ý từng cử chỉ của Văn Dĩ Sanh, thấy cô như vậy còi báo động trong lòng hắn không ngừng kêu vang.
|
/614
|

