Trong mơ, nữ chính bị thiếu niên ép buộc vì biểu diễn múa đơn trong buổi tiệc tối… người đó hình như là cô.
Nhưng tại sao cô lại mơ thấy giấc mơ như thế, thiếu niên xấu xa biến thái trong giấc mơ ấy là ai?
Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa phòng "cốc cốc" vang lên.
Giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng của thiếu niên vang lên qua cánh cửa "Em gái A Sanh đã tỉnh chưa?"
Văn Dĩ Sanh cúi đầu, nhìn thấy cuốn sổ ghi chú bên cạnh tối qua chưa cất đi, tên trên trang giấy và giọng thiếu niên bên ngoài trùng khớp.
Ôn Chấp… có phải là người trên trang giấy này nói đến không?
Tưởng tượng to gan hoang đường một chút, có phải đó là giấc mơ tiên tri không? Tương lai cô sẽ yêu đương với Ôn Chấp, sau đó bị anh ấy quản rất nghiêm.
Điều này cũng không phải là không có khả năng, nếu không có câu nói trên cuốn sổ ghi chú, chắc chắn cô sẽ có hảo cảm vô hạn dành cho chàng trai dịu dàng đã giúp đỡ mình, thậm chí ở nhà họ Ôn làm anh vui lòng, thích anh cũng là chuyện bình thường.
Hảo cảm là một cảm giác tích cực, thiện chí, hoặc sự yêu mến đối với một người, sự vật, hoặc sự việc nào đó.
Văn Dĩ Sanh không muốn suy đoán ác ý về Ôn Chấp, nhưng mà…
Ánh nắng len lỏi qua khe cửa sổ, Văn Dĩ Sanh nhìn đồng hồ bên giường, đã tám giờ rồi
"Vẫn chưa tỉnh sao, ngủ giỏi thật." Thiếu niên bên ngoài cười với giọng điệu có phần bất đắc dĩ.
Văn Dĩ Sanh nghe thấy tiếng thì thầm của anh, cô hơi lúng túng, vội vã kéo chăn dậy thay quần áo "Em đang rửa mặt "
Có vẻ như Ôn Chấp cũng không ngờ những lời này lại bị cô nghe thấy "Xin lỗi, anh đến gọi em xuống ăn sáng."
"Em có giận không?" Ôn Chấp nhỏ giọng hỏi, giọng anh rất dễ nghe, giống như móc câu quyến rũ bầy cá đang lao tới.
Văn Dĩ Sanh mím môi, trả lời ngắn gọn "Không có." Giọng cô có thể nghe ra sự xa cách lạnh lùng.
Ôn Chấp hơi giật mình, nụ cười trên mặt dần biến mất.
Có vẻ như… anh đã bị ghét rồi?
Phải làm sao đây, anh rất thích cô đó.
Còn hai tuần nữa là đến ngày khai giảng, Văn Dĩ Sanh chỉ có thể tạm thời ở nhà họ Ôn, đợi khi vào học cô sẽ xin ở ký túc xá.
Chú Ôn rất bận, ngày làm việc hiếm khi ở nhà, trên bàn ăn hầu như không thấy ông.
Văn Dĩ Sanh cũng không thể tránh khỏi việc phải ngồi ăn cùng bàn với Ôn Diệc Hàn, may mà có dì Khương và Ôn Chấp cũng ở đó, cảm giác khó chịu trong lòng cô mới giảm bớt phần nào.
Ôn Diệc Hàn vừa thấy Văn Dĩ Sanh, ánh mắt đã dán chặt vào người cô, nhiệt tình kéo ghế cho cô nói "Sanh Sanh, nhanh ngồi xuống ăn cơm đi."
Vết thương trên lưng hắn vẫn chưa lành hẳn, mỗi cử động phải cẩn thận, kèm theo vẻ mặt nịnh nọt, trông có hơi buồn cười.
Nếu bây giờ cánh tay hắn choàng lên một miếng vải trắng, thì giống hệt như tiểu nhị trong tửu lâu cổ đại vậy.
"Cảm ơn, sau này tôi tự làm được." Văn Dĩ Sanh lạnh lùng cảm ơn, gương mặt kia dù không cười nhưng vẫn rất xinh đẹp.
Khương Linh nhìn thấy bảo bối con trai của mình lại cúi đầu nịnh nọt con bé đáng ghét kia, lửa giận trong lòng bà ta bốc lên
Thật là uổng công dạy dỗ
Nhưng bà ta hiểu đàn ông, càng không có được thì càng muốn. Con trai bà trước giờ luôn được các thiên kim tiểu thư theo đuổi, lần đầu tiên bị con gái từ chối nên cảm thấy mới lạ.
|
/614
|

