Trọng Sinh Quân Hôn: Cô Vợ Bỏ Chạy

Chương 10

/591


 

Lại một lần nữa ngủ chung một phòng với Hoắc Diên Xuyên, loại cảm giác này rất kỳ diệu, Khương Ngư cho là mình sẽ ngủ không được, nhưng mà đợi đến khi nhắm mắt lại, vậy mà rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.

 

Ngược lại Hoắc Diên Xuyên vừa rồi nhắm chặt hai mắt, lúc này mới chậm rãi mở to mắt ra, nhìn xem Khương Ngư trên giường như có điều suy nghĩ.

 

Chỉ là kết hôn, sẽ khiến một người thay đổi lớn như thế sao?

 

Hay là nói, trong lúc này đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết?

 

Chỉ có điều, đến cùng cũng có chút mỏi mệt, Hoắc Diên Xuyên cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi, chỉ có tiếng ve kêu phía ngoài vẫn trước sau như một. Đêm tân hôn của hai người cứ thế trôi qua.

 

 

 

Ngày hôm sau, buổi sáng Khương Ngư thức dậy, phát hiện Hoắc Diên Xuyên đã rời giường.

 

Cũng phải, Hoắc Diên Xuyên này luôn luôn tự gò bó, buổi sáng sẽ đi huấn luyện.

 

Rất nhiều người cảm thấy Hoắc Diên Xuyên là dựa vào gia thế, mới có thể lên làm đoàn trưởng vào lúc còn trẻ như vậy, nhưng sau khi lập được công, có không ít người đã thay đổi suy nghĩ.

 

Nhưng Khương Ngư biết, thiên phú là một mặt, nỗ lực cũng là một mặt, nhưng, thiên phú của Hoắc Diên Xuyên đúng là được trời ưu ái, cho nên nói, có vài người từ lúc sinh ra đã được định sẵn là hào quang rực rỡ.

 

Khương Ngư nhịn không được khẽ lắc đầu, đi rửa mặt.

 

Có điều vừa rửa mặt xong, bụng Khương Ngư kêu lên ọc ọc, không còn cách nào cả, buổi tối hôm qua không ăn thứ gì, vừa sáng sớm, đói bụng cũng phải. 

 

Hoắc Diên Xuyên không tự nấu ăn, bình thường cũng là đến căng tin, vốn dĩ ở nhà cũng là đại thiếu gia, nhưng Khương Ngư vẫn chưa từ bỏ ý định đến nhà bếp dạo qua một vòng, quả nhiên là không có thứ gì có thể ăn.

 

Cũng không biết lúc nào Hoắc Diên Xuyên trở về, Khương Ngư chỉ có thể uống một chén nước đầy.

 

Khương Ngư sờ lên túi của mình, bên trong là tiền lễ hỏi mà nhà họ Hoắc cho, tổng cộng có hai trăm, thật ra ông cụ Hoắc ban đầu muốn cho năm trăm, nhưng Khương Ngư đã lớn đến từng này, cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, vốn dĩ cũng không phải là vì tiền của nhà họ Hoắc, cho nên cuối cùng Khương Ngư chỉ cần hai trăm.

 

Lúc này vừa mới qua năm 1980, hai trăm đã coi như là rất lớn, hay là mình có thể ra ngoài ăn một bữa cơm? Chỉ là có chút vấn đề, quân khu cách khu vực thành thị một khoảng cách.

 

Đang nghĩ ngợi, đã nghe thấy có tiếng mở cửa, là Hoắc Diên Xuyên trở về, trong tay còn cầm hai hộp cơm.

 

"Cô dậy rồi à, ăn cơm đi."

 

Hoắc Diên Xuyên đặt hộp cơm lên trên mặt bàn.

 

Mở hộp cơm ra, bên trong là một phần cháo, một quả trứng gà, một phần nhỏ dưa muối, một cái bánh bao.

 

Nhìn thấy Hoắc Diên Xuyên chỉ lấy một đôi đũa, Khương Ngư không khỏi tò mò hỏi.

 

"Anh không ăn sao?"

 

"Tôi đã ăn rồi."

 

Nghe thấy Hoắc Diên Xuyên nói như vậy, Khương Ngư cũng không khách khí, cô thật sự rất đói bụng, ăn sạch sẽ thức ăn.

 

Thật ra thức ăn trong quân đội cũng được coi là khá, dù sao hiện tại mới cải cách không bao lâu, cũng chỉ có vùng duyên hải Đông Nam phát triển nhanh hơn, ở những nơi khác thì cũng là "dò đá qua sông".

 

Rất nhiều thứ sản lượng không đủ, trong tay dân chúng cũng tích góp được có chút nhưng cũng không đủ.

 

Khương Ngư ăn xong bữa sáng, rửa sạch sẽ hộp cơm, vậy mà Hoắc Diên Xuyên vẫn chưa đi.

 

Khương Ngư nghĩ một chút, vẫn nói ra với Hoắc Diên Xuyên.

 

"Hoắc Diên Xuyên, tôi sẽ đưa tiền ăn cho anh."

 

Khương Ngư không muốn chiếm hời của Hoắc Diên Xuyên, đây cũng là đạo lý mà cô đã nghĩ kỹ.

 

 


/591

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status