- Hàn Đông, cố lên.
Dưới ánh sáng huyền ảo của đêm đen, Mộ Thuần vẫn nhận ra máu trên người Hàn Trạch Đông đã chảy ra rất nhiều.
'Thuần Thuần, có lẽ anh sẽ không thể vượt qua được một kiếp. Em nhớ là phải luôn không ngừng phát tín hiệu cầu cứu, một mình em không thể sinh tồn ở khu rừng này ! Phải chăm sóc tốt bản thân.
- Hàn Đông, anh đừng nói nữa, anh không được phép từ bỏ. Em sẽ không để anh xảy ra việc gì đâu.
'Anh hiểu sức khoẻ của mình hơn ai hết.
- Anh im miệng !
'Anh...
- Hàn Trạch Đông...anh sẽ không sao mà.
Mộ Thuần nặng nhọc đưa Hàn Trạch Đông trở lại mái lều. Cô cho thêm củi vào đống than, cố gắng nhen nhóm lên ngọn lửa sắp tàn. Một lúc sau thì cũng thành công nhóm lên ngọn lửa. Lúc bấy giờ cô mới thật sự nhìn rõ toàn thân Hàn Trạch Đông, giống như cô cảm nhận của cô...toàn thân anh chỉ một màu đỏ.
- Hàn Đông !
'Lạnh...'
Vòng tay cô không đủ ấm, khiến Hàn Trạch Đông càng tìm cách rút sát vào lòng cô hơn.
'Lạnh...
Mộ Thuần đưa tay chạm vào trán Hàn Trạch Đông và không khỏi kinh ngạc "sốt cao quá !"
Trong tay cả hai không có bất kỳ một thứ gì, chỉ có hai bàn tay trắng, Mộ Thuần có muốn giúp Hàn Trạch Đông xử lý vết thương cũng không có điều kiện.
Cởi chiếc áo sơ mi đầy máu của Hàn Trạch Đông ra, Mộ Thuần chỉ biết ôm chặt lấy anh để anh đỡ lạnh.
'Lạnh...lạnh quá !
- Cổ thêm một lúc nữa, trời mờ sáng em sẽ đi tìm thảo dược trị thương cho anh.
'Khát...
- Khát sao ?
Mộ Thuần nhìn vào mấy trái dừa tươi được Hàn Trạch Đông tìm về lúc chiều, suy nghĩ qua một lúc lâu nhưng vẫn chưa thể nghĩ ra được cách "làm thế nào để lấy được nước ở bên trong đây ?"
- Không có dao, làm sao có thể mở nó ra.
'Khát...
Mộ Thuần ném trái dừa vào tảng đá, hai lần ba lần vẫn chưa vỡ. Cô lại tiếp tục ra sức ném, một lúc sau thì trái dừa tươi cũng bị nứt, nước từ bên trong chảy ra. Cô mang đến trút vào miệng Hàn Trạch Đông.
'Khụ...khụ...
- Xin lỗi !
Mộ Thuần ôm Hàn Trạch Đông chặt vào lòng và ngủ thiếp đi.
//Thiếu gia !
Kiều Tâm đang ngồi nghỉ mệt, nghe tiếng của thuộc hạ thì quay đầu lại nhìn "sao rồi ?"
//Tôi không thấy ai.
*Chắc là xung quanh đây.
//Cậu có chắc không vậy ?
*Diễn Quân sẽ không lừa tôi đâu.
Mộ Thuần quệt đi nước mắt trên mặt, cô ôm chặt Hàn Trạch Đông vào lòng.
//Ý tôi không phải vậy. Ý tôi là...Diễn thiếu gia khi đó ở trên không thì làm sao có thể xác định chính xác vị trí là ở khu rừng này chứ.
*Tôi tin Diễn Quân.
Trời mờ sáng, Mộ Thuần đi xung quanh tìm thảo dược về trị thương cho Hàn Trạch Đông. Tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng thì nhìn thấy được đám gừng dại, cô liền nhổ thật nhiều và mang đến bờ sông ngồi rửa ráy.
- Cần phải trị thương cho anh ấy trước đã.
Mộ Thuần ôm số gừng dại quay trở về lều, dùng đá giã nát và vắt lấy nước nước, một ít cho vào miệng Hàn Trạch Đông cho anh uống, số còn lại bôi lên những vết thương. Thừa lại một ít, cô bôi lên vết thương của mình.
Gừng dại kháng viêm và trị thương rất hiệu quả. Dù là cây hay củ cũng đều có công dụng.
Nhìn vào cơ thể Hàn Trạch Đông, Mộ Thuần không khỏi xót xa, toàn thân anh có đến hàng trăm vết thương lớn nhỏ. Nặng thì mất luôn cả da, nhẹ thì nhìn thấy thịt.
-
- Không kháng viêm triệt để thì những vết thương này sẽ bị nhiễm trùng.
Mộ Thuần cất công đi xung quanh thêm một chuyến, cô muốn tìm kiếm một ít thức ăn.
Nghe có tiếng bước chân phía xa vọng đến, Mộ Thuần nhíu chặt mày "khu rừng này vẫn còn có người sao ? Hay là thú hoang lại xuất hiện ?"
Mộ Thuần thoáng sợ hãi mím môi !
*Mộ tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi.
- Kiều Tâm, đúng là âm hồn không tan.
*Hôm nay cô sẽ không có cơ hội để trở về nữa rồi.
- Kiều Tâm, tôi và anh vốn không thù không oán, sao anh lại muốn đuổi cùng giết tận tôi vậy ?
*Ai bảo tôi và cô không thù không oán ? Nếu như cô không chạm vào Diễn Quân, thì tất nhiên giữa chúng ta đã không trở thành kẻ thù của nhau.
- Kiều Tâm, anh phải hiểu rõ một điều...cho dù tôi không xuất hiện trong đời của Diễn Quân thì trái tim anh ấy cũng thuộc về một người phụ nữ khác.
*Câm miệng !
- Nói sai sao ?
Kiều Tâm bóp chặt yết hầu Mộ Thuần "Cô chết đi..."
- Khụ...khụ...
Lực tay Kiều Tâm càng lúc càng mạnh hơn.
Mắt Mộ Thuần nổi đầy tơ máu, hơi thở hoàn toàn mất đi.
Kiều Tâm nào muốn cô có được một con đường sống.
Một lưỡi dao sắc nhọn liền kề vào cổ cô "Mộ Thuần, cô chết đi !"
Dưới ánh sáng huyền ảo của đêm đen, Mộ Thuần vẫn nhận ra máu trên người Hàn Trạch Đông đã chảy ra rất nhiều.
'Thuần Thuần, có lẽ anh sẽ không thể vượt qua được một kiếp. Em nhớ là phải luôn không ngừng phát tín hiệu cầu cứu, một mình em không thể sinh tồn ở khu rừng này ! Phải chăm sóc tốt bản thân.
- Hàn Đông, anh đừng nói nữa, anh không được phép từ bỏ. Em sẽ không để anh xảy ra việc gì đâu.
'Anh hiểu sức khoẻ của mình hơn ai hết.
- Anh im miệng !
'Anh...
- Hàn Trạch Đông...anh sẽ không sao mà.
Mộ Thuần nặng nhọc đưa Hàn Trạch Đông trở lại mái lều. Cô cho thêm củi vào đống than, cố gắng nhen nhóm lên ngọn lửa sắp tàn. Một lúc sau thì cũng thành công nhóm lên ngọn lửa. Lúc bấy giờ cô mới thật sự nhìn rõ toàn thân Hàn Trạch Đông, giống như cô cảm nhận của cô...toàn thân anh chỉ một màu đỏ.
- Hàn Đông !
'Lạnh...'
Vòng tay cô không đủ ấm, khiến Hàn Trạch Đông càng tìm cách rút sát vào lòng cô hơn.
'Lạnh...
Mộ Thuần đưa tay chạm vào trán Hàn Trạch Đông và không khỏi kinh ngạc "sốt cao quá !"
Trong tay cả hai không có bất kỳ một thứ gì, chỉ có hai bàn tay trắng, Mộ Thuần có muốn giúp Hàn Trạch Đông xử lý vết thương cũng không có điều kiện.
Cởi chiếc áo sơ mi đầy máu của Hàn Trạch Đông ra, Mộ Thuần chỉ biết ôm chặt lấy anh để anh đỡ lạnh.
'Lạnh...lạnh quá !
- Cổ thêm một lúc nữa, trời mờ sáng em sẽ đi tìm thảo dược trị thương cho anh.
'Khát...
- Khát sao ?
Mộ Thuần nhìn vào mấy trái dừa tươi được Hàn Trạch Đông tìm về lúc chiều, suy nghĩ qua một lúc lâu nhưng vẫn chưa thể nghĩ ra được cách "làm thế nào để lấy được nước ở bên trong đây ?"
- Không có dao, làm sao có thể mở nó ra.
'Khát...
Mộ Thuần ném trái dừa vào tảng đá, hai lần ba lần vẫn chưa vỡ. Cô lại tiếp tục ra sức ném, một lúc sau thì trái dừa tươi cũng bị nứt, nước từ bên trong chảy ra. Cô mang đến trút vào miệng Hàn Trạch Đông.
'Khụ...khụ...
- Xin lỗi !
Mộ Thuần ôm Hàn Trạch Đông chặt vào lòng và ngủ thiếp đi.
//Thiếu gia !
Kiều Tâm đang ngồi nghỉ mệt, nghe tiếng của thuộc hạ thì quay đầu lại nhìn "sao rồi ?"
//Tôi không thấy ai.
*Chắc là xung quanh đây.
//Cậu có chắc không vậy ?
*Diễn Quân sẽ không lừa tôi đâu.
Mộ Thuần quệt đi nước mắt trên mặt, cô ôm chặt Hàn Trạch Đông vào lòng.
//Ý tôi không phải vậy. Ý tôi là...Diễn thiếu gia khi đó ở trên không thì làm sao có thể xác định chính xác vị trí là ở khu rừng này chứ.
*Tôi tin Diễn Quân.
Trời mờ sáng, Mộ Thuần đi xung quanh tìm thảo dược về trị thương cho Hàn Trạch Đông. Tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng thì nhìn thấy được đám gừng dại, cô liền nhổ thật nhiều và mang đến bờ sông ngồi rửa ráy.
- Cần phải trị thương cho anh ấy trước đã.
Mộ Thuần ôm số gừng dại quay trở về lều, dùng đá giã nát và vắt lấy nước nước, một ít cho vào miệng Hàn Trạch Đông cho anh uống, số còn lại bôi lên những vết thương. Thừa lại một ít, cô bôi lên vết thương của mình.
Gừng dại kháng viêm và trị thương rất hiệu quả. Dù là cây hay củ cũng đều có công dụng.
Nhìn vào cơ thể Hàn Trạch Đông, Mộ Thuần không khỏi xót xa, toàn thân anh có đến hàng trăm vết thương lớn nhỏ. Nặng thì mất luôn cả da, nhẹ thì nhìn thấy thịt.
-
- Không kháng viêm triệt để thì những vết thương này sẽ bị nhiễm trùng.
Mộ Thuần cất công đi xung quanh thêm một chuyến, cô muốn tìm kiếm một ít thức ăn.
Nghe có tiếng bước chân phía xa vọng đến, Mộ Thuần nhíu chặt mày "khu rừng này vẫn còn có người sao ? Hay là thú hoang lại xuất hiện ?"
Mộ Thuần thoáng sợ hãi mím môi !
*Mộ tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi.
- Kiều Tâm, đúng là âm hồn không tan.
*Hôm nay cô sẽ không có cơ hội để trở về nữa rồi.
- Kiều Tâm, tôi và anh vốn không thù không oán, sao anh lại muốn đuổi cùng giết tận tôi vậy ?
*Ai bảo tôi và cô không thù không oán ? Nếu như cô không chạm vào Diễn Quân, thì tất nhiên giữa chúng ta đã không trở thành kẻ thù của nhau.
- Kiều Tâm, anh phải hiểu rõ một điều...cho dù tôi không xuất hiện trong đời của Diễn Quân thì trái tim anh ấy cũng thuộc về một người phụ nữ khác.
*Câm miệng !
- Nói sai sao ?
Kiều Tâm bóp chặt yết hầu Mộ Thuần "Cô chết đi..."
- Khụ...khụ...
Lực tay Kiều Tâm càng lúc càng mạnh hơn.
Mắt Mộ Thuần nổi đầy tơ máu, hơi thở hoàn toàn mất đi.
Kiều Tâm nào muốn cô có được một con đường sống.
Một lưỡi dao sắc nhọn liền kề vào cổ cô "Mộ Thuần, cô chết đi !"
/62
|