*Nhị thiếu gia, kia có phải là tính hiệu cầu cứu không vậy ?
Diễn Quân nhíu mày "không sai, cậu tra xem nơi đó là nơi nào ?"
*Nhị thiếu gia, tra ra kết quả rồi.
"Vị trí !"
*Đó như là rừng nhiệt đới.
"Rừng nhiệt đới sao ?"
Vù...vù...
"Xảy ra chuyện gì?"
*Nhị thiếu gia, như là có gió lớn phía trước.
Diễn Quân kinh ngạc khi nhìn thấy vùng trời trước mắt mình là một màu đen,
trực thăng anh đang lái liền mất thăng bằng.
*Nhị thiếu gia, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy ?
"Tôi đoán là có lốc xoáy"
*What's ? Nhị thiếu gia, tôi còn chưa kịp lấy vợ sinh con.
Diễn Quân đen mặt "câm miệng !"
*Toi rồi...toi rồi...số mình đúng là đen mà, vẫn còn chưa biết mùi yêu đương. Đã như thế này mà chết thật sao ?
"Không xong rồi !"
*Nhị thiếu gia, phía trên đầu chúng ta là một màu đen.
Diễn Quân cố gắng tránh cơn lốc.
*A...a...
"Tào Anh cẩn thận !"
*A...a...cứu...
"Tào Anh..."
*Xong rồi..mình thật sự là xong rồi...
Vì lốc xoáy quá mạnh, trực thăng mất thăng bằng, Tào Anh bị rơi ra khỏi trực thăng. Rất nhanh sau đó Diễn Quân cũng rơi khỏi buồng lái.
"Lốc xoáy chết tiệt...xong rồi, mình xong thật rồi. Thuần nhi, nếu còn có kiếp sau anh nguyện vẫn được ở bên em".
'Em lạnh lắm có đúng không ?
Mộ Thuần ôm lấy đôi vai gầy "lạnh một chút".
Hàn Trạch Đông ôm chặt Mộ Thuần "để anh giúp em sưởi ấm".
- Không cần đâu...
'Giữa rừng mưa rộng lớn chỉ có hai chúng ta, thế nên cần phải nương tựa vào nhau.
Mộ Thuần không trả lời chỉ quay mặt đi "thôi bỏ đi".
Hàn Trạch Đông càng ôm chặt cô hơn, dưới ánh lửa vẫn cháy bập bùng soi rọi
vào sườn mặt góc cạnh của anh, khiến anh càng thêm cuốn hút.
Mộ Thuần nhìn đến ngẩn người "anh ta trông điển trai thật đó".
'Nhìn anh như vậy làm gì ?
- Hàn Đông !
'Hum ?'
- Anh nghĩ...chúng ta có cơ hội rời khỏi nơi này không ?
'Sao vậy ? Mới đó mà đã sợ rồi à ?
Mộ Thuần thở dài "trăm vạn cái chết lại không xảy ra với chúng ta, cứ buộc phải chết vì lạnh vì đói...đúng là..."
'Nếu có thể được rời khỏi khu rừng này, hy vọng em đừng quên...chúng ta đã từng gặp nhau'.
Mộ Thuần nhíu mày "điều đó là đương nhiên, anh còn là ân nhân cứu mạng của em, ân tình em sẽ ghi nhớ rất rõ".
Ừm!
- Anh nghỉ ngơi đi, đừng để bị mất sức.
'Em có bị muỗi đốt không ?
- Anh nói xem.
'Lều này của chúng ta chỉ có thể che được mưa và tránh được gió '.
- Vậy đã tốt lắm rồi !
'Anh xin lỗi vì không chăm sóc tốt cho em'
- Anh nói gì vậy chứ ? Chúng ta là đang bị lạc giữa rừng, không phải là đang đi hưởng thụ.
'Dù là thế nhưng anh vẫn thấy có lỗi với em '.
Được rồi...anh đừng tự trách bản thân nữa.
Diễn Quân bị mùi cồn y tế xộc vào khoang mũi làm cho khó chịu, đôi đầu mày anh nhíu chặt.
*Diễn Quân, cậu tỉnh lại rồi sao ?
"Giọng nói này..."
*Diễn Quân !
Nghe giọng nói quen thuộc, Diễn Quân cố nhấp nháy đôi mí mắt đang nặng
trĩu của mình.
*Diễn Quân, cậu thật sự tỉnh lại rồi.
"Kiều Tâm, đây là đâu ?"
*Vùng đảo nhỏ của tôi.
Diễn Quân xoa nắn mi tâm "Kiều Tâm, cậu lại cứu tôi một lần nữa !"
*Là duyên phận của chúng ta.
Diễn Quân định bước xuống giường...
*Diễn Quân cậu đừng xuống giường.
"Sao vậy ?"
*Chân cậu gãy rồi !
Diễn Quân kinh ngạc "Chân tôi bị gãy rồi sao ?"
Kiều Tâm lắc đầu "không chỉ vậy...xương sườn của cậu cũng gãy đi vài chiếc ".
"Gì cơ ?"
*Cậu cố gắng nghỉ ngơi và dưỡng thương cho tốt.
"Tôi phải đi tìm Thuần nhi !"
*Cậu đã thành ra thế này rồi, còn tìm cô ả ta làm gì.
"Thuần nhi đã mất tích, tôi làm sao có thể yên tâm".
*Sao lúc nào cậu cũng để tâm đến cô ta vậy chứ ?
"Vì cô ấy là vợ của Diễn Quân tôi ".
*Diễn Quân à, cậu...
"Tôi thật sự rất lo lắng cho Thuần nhi".
*Tìm gì chứ, cậu biết cô ta ở đâu mà tìm.
"Kiều Tâm, cậu có thể giúp tôi một việc không ?"
*Nói đi !
"Ở phía đông của rừng mưa nhiệt đới có người phát tín hiệu cầu cứu, lúc đó nếu không phải trực thăng của tôi gặp lốc xoáy thì đã hạ cánh xuống khu rừng ấy xem thế nào. Giờ tôi đang bị thương nặng nên không thể di chuyển được, cậu có thể...
Hai mắt Kiều Tâm sáng quắc lên "cậu nghi ngờ là Mộ tiểu thư à?
Diễn Quân gật đầu !
Kiều Tâm cười ma mị "để tôi thay cậu đến đó xem thế nào".
"Cảm ơn cậu"
Kiều Tâm vỗ vai Diễn Quân "giữa tôi và cậu thì đừng nói ra hai chữ cảm ơn".
Diễn Quân hài lòng gật đầu !
Diễn Quân nhíu mày "không sai, cậu tra xem nơi đó là nơi nào ?"
*Nhị thiếu gia, tra ra kết quả rồi.
"Vị trí !"
*Đó như là rừng nhiệt đới.
"Rừng nhiệt đới sao ?"
Vù...vù...
"Xảy ra chuyện gì?"
*Nhị thiếu gia, như là có gió lớn phía trước.
Diễn Quân kinh ngạc khi nhìn thấy vùng trời trước mắt mình là một màu đen,
trực thăng anh đang lái liền mất thăng bằng.
*Nhị thiếu gia, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy ?
"Tôi đoán là có lốc xoáy"
*What's ? Nhị thiếu gia, tôi còn chưa kịp lấy vợ sinh con.
Diễn Quân đen mặt "câm miệng !"
*Toi rồi...toi rồi...số mình đúng là đen mà, vẫn còn chưa biết mùi yêu đương. Đã như thế này mà chết thật sao ?
"Không xong rồi !"
*Nhị thiếu gia, phía trên đầu chúng ta là một màu đen.
Diễn Quân cố gắng tránh cơn lốc.
*A...a...
"Tào Anh cẩn thận !"
*A...a...cứu...
"Tào Anh..."
*Xong rồi..mình thật sự là xong rồi...
Vì lốc xoáy quá mạnh, trực thăng mất thăng bằng, Tào Anh bị rơi ra khỏi trực thăng. Rất nhanh sau đó Diễn Quân cũng rơi khỏi buồng lái.
"Lốc xoáy chết tiệt...xong rồi, mình xong thật rồi. Thuần nhi, nếu còn có kiếp sau anh nguyện vẫn được ở bên em".
'Em lạnh lắm có đúng không ?
Mộ Thuần ôm lấy đôi vai gầy "lạnh một chút".
Hàn Trạch Đông ôm chặt Mộ Thuần "để anh giúp em sưởi ấm".
- Không cần đâu...
'Giữa rừng mưa rộng lớn chỉ có hai chúng ta, thế nên cần phải nương tựa vào nhau.
Mộ Thuần không trả lời chỉ quay mặt đi "thôi bỏ đi".
Hàn Trạch Đông càng ôm chặt cô hơn, dưới ánh lửa vẫn cháy bập bùng soi rọi
vào sườn mặt góc cạnh của anh, khiến anh càng thêm cuốn hút.
Mộ Thuần nhìn đến ngẩn người "anh ta trông điển trai thật đó".
'Nhìn anh như vậy làm gì ?
- Hàn Đông !
'Hum ?'
- Anh nghĩ...chúng ta có cơ hội rời khỏi nơi này không ?
'Sao vậy ? Mới đó mà đã sợ rồi à ?
Mộ Thuần thở dài "trăm vạn cái chết lại không xảy ra với chúng ta, cứ buộc phải chết vì lạnh vì đói...đúng là..."
'Nếu có thể được rời khỏi khu rừng này, hy vọng em đừng quên...chúng ta đã từng gặp nhau'.
Mộ Thuần nhíu mày "điều đó là đương nhiên, anh còn là ân nhân cứu mạng của em, ân tình em sẽ ghi nhớ rất rõ".
Ừm!
- Anh nghỉ ngơi đi, đừng để bị mất sức.
'Em có bị muỗi đốt không ?
- Anh nói xem.
'Lều này của chúng ta chỉ có thể che được mưa và tránh được gió '.
- Vậy đã tốt lắm rồi !
'Anh xin lỗi vì không chăm sóc tốt cho em'
- Anh nói gì vậy chứ ? Chúng ta là đang bị lạc giữa rừng, không phải là đang đi hưởng thụ.
'Dù là thế nhưng anh vẫn thấy có lỗi với em '.
Được rồi...anh đừng tự trách bản thân nữa.
Diễn Quân bị mùi cồn y tế xộc vào khoang mũi làm cho khó chịu, đôi đầu mày anh nhíu chặt.
*Diễn Quân, cậu tỉnh lại rồi sao ?
"Giọng nói này..."
*Diễn Quân !
Nghe giọng nói quen thuộc, Diễn Quân cố nhấp nháy đôi mí mắt đang nặng
trĩu của mình.
*Diễn Quân, cậu thật sự tỉnh lại rồi.
"Kiều Tâm, đây là đâu ?"
*Vùng đảo nhỏ của tôi.
Diễn Quân xoa nắn mi tâm "Kiều Tâm, cậu lại cứu tôi một lần nữa !"
*Là duyên phận của chúng ta.
Diễn Quân định bước xuống giường...
*Diễn Quân cậu đừng xuống giường.
"Sao vậy ?"
*Chân cậu gãy rồi !
Diễn Quân kinh ngạc "Chân tôi bị gãy rồi sao ?"
Kiều Tâm lắc đầu "không chỉ vậy...xương sườn của cậu cũng gãy đi vài chiếc ".
"Gì cơ ?"
*Cậu cố gắng nghỉ ngơi và dưỡng thương cho tốt.
"Tôi phải đi tìm Thuần nhi !"
*Cậu đã thành ra thế này rồi, còn tìm cô ả ta làm gì.
"Thuần nhi đã mất tích, tôi làm sao có thể yên tâm".
*Sao lúc nào cậu cũng để tâm đến cô ta vậy chứ ?
"Vì cô ấy là vợ của Diễn Quân tôi ".
*Diễn Quân à, cậu...
"Tôi thật sự rất lo lắng cho Thuần nhi".
*Tìm gì chứ, cậu biết cô ta ở đâu mà tìm.
"Kiều Tâm, cậu có thể giúp tôi một việc không ?"
*Nói đi !
"Ở phía đông của rừng mưa nhiệt đới có người phát tín hiệu cầu cứu, lúc đó nếu không phải trực thăng của tôi gặp lốc xoáy thì đã hạ cánh xuống khu rừng ấy xem thế nào. Giờ tôi đang bị thương nặng nên không thể di chuyển được, cậu có thể...
Hai mắt Kiều Tâm sáng quắc lên "cậu nghi ngờ là Mộ tiểu thư à?
Diễn Quân gật đầu !
Kiều Tâm cười ma mị "để tôi thay cậu đến đó xem thế nào".
"Cảm ơn cậu"
Kiều Tâm vỗ vai Diễn Quân "giữa tôi và cậu thì đừng nói ra hai chữ cảm ơn".
Diễn Quân hài lòng gật đầu !
/62
|