Trong phòng trúc.
Chung Nguyên từ trong vô tri vô giác tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn thấy mình ở trong căn phòng trúc kỳ lạ, trong lòng không khỏi cảm thấy tò mò:
- Ta bị kéo bay tới chỗ nào đây?
Ngay sau đó, hắn cảm thấy không đúng, bởi vì hắn lại lần nữa cảm nhận được thân thể tồn tại.
- Hay là, ta đã chuyển thế? Không đúng a, trong truyền thuyết, chuyển thế không phải là bị xóa sạch trí nhớ sao?
Trong lòng nghĩ vậy, Chung Nguyên bắt đầu đánh giá chính mình. Vừa nhìn thấ, không khỏi dọa hắn nhảy dựng lên, bởi vì, thân thể hắn không phải là con nít, mà là một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi. Lúc này, trong óc hắn chỉ còn lại bốn chữ:
- Tá Thi Hoàn Hồn!
Một lúc lâu, Chung Nguyên mới từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại.
- Tá Thi Hoàn Hồn thì Tá Thi Hoàn Hồn đi, có lẽ là ông trời cũng cảm thấy có lỗi với ta, mới cho ta đổi lại thân phận, sống lại lần nữa.
Chung Nguyên là một cô nhi, mới vừa tốt nghiệp đại học từ một khu nhà cấp ba đi ra. Lần đầu tiên ra ngoài đường lại bị một đạo sấm sét bổ trúng, trong nháy mắt tử vong.
Chung Nguyên cũng không nhớ rõ từ chỗ nào thấy qua một câu, nói là trên đời kiểu chết yểu bị sét đánh này, tỷ lệ là nhỏ nhất, cho nên thề độc dùng hành động ứng với lời thề trừng phạt kiểu này là an toàn nhất (ý là thề độc bị sấm sét đánh chết). Nhưng mà loại tỷ lệ nhỏ nhất này lại cố tình để cho Chung Nguyên gặp phải, thế thấy nào cũng cảm thấy xui tận mạt.
Tuy nhiên, trong lúc bị sét đánh cho cháy xém, Chung Nguyên lại phát hiện ý thức mình không có tiêu tan, mà lại lấy một phương thức khác tồn tại. Vốn đam mê đọc các loại sách linh tinh, Chung Nguyên nhiều lần cân nhắc, rốt cục cũng xác định một chuyện: Người là có linh hồn.
Chung Nguyên cứ như vậy, cùng linh hồn tồn tại phiêu lưu. Mới đầu, ý thức của hắn vẫn rất thanh tỉnh, nhìn thấy không ít phong cảnh, nhưng mà theo thời gian trôi qua, ý thức của hắn cũng trở nên càng ngày càng mơ hồ, càng về sau, hắn cái gì cũng không biết. Cho tới tận khi, hắn loáng thoáng nghe có người đang gọi tên mình, mới thanh tỉnh được 1 chút, nhẹ nhành vọt tới hướng gọi mình. Tuy nhiên, ngay sau đó, hắn chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua, sau đó, cái gì cũng không biết. Lúc tỉnh lại thì đã như bây giờ.
Nhận ta tình thế trước mắt, Chung Nguyên cũng trấn định không ít, dựng người ngồi dậy, bắt đầu cẩn thận quan sát xung quanh, xác định thân phận mình lúc này.
Không đợi Chung Nguyên tìm hiểu xong tình huống, một phụ nhân thanh lệ đã đẩy cửa đi đến, trong tay bưng một cái chén nhỏ, hơi nóng bốc lên, mùi thuốc thơm ngào ngạt.
Đầu tiên, phụ nhân phát giác Chung Nguyên đã tỉnh, vui mừng, suýt tý nữa làm đổ chén thuốc trên tay.
- Nguyên nhi, ngươi rốt cục tỉnh rồi! Suýt chút nữa hù chết vi nương!
Phụ nhân vội vàng buông chén thuốc, đi tới cạnh giường, ôm chặt Chung Nguyên vào lòng, nước mắt không kìm được lại trào ra.
Trong lúc phụ nhân nức nở, Chung Nguyên lần đầu tiên cảm nhận được tình mẹ, tự nhiên lại sinh ra một chút tình cảm đối với người ôm mình, tự cho rằng người này như mẫu thân chân chính của mình.
Một lúc lâu, phụ nhân phát giác Chung Nguyên không nói lời nào, cũng không khỏi cảm thấy khẩn trương:
- Nguyên nhi, ngươi sao lại không nói chuyện, có phải còn chỗ nào không thoại mái hay không, nhanh nói với nương đi!
- Nương, ta không sao mà, chỉ là cảm giác có chút hụt sức thôi!
Chung Nguyên nghe vậy, tự nhiên đáp lại.
- Cũng tại vi nương, tại vi nương còn quên ngươi thân thể vẫn còn hư nhược. Đây, đây, nhanh uống chén thuốc này đi, uống xong ngủ một giác dài thì không sao!
Phụ nhân nói, tiếp đó liền đứng lên, bưng chén thuốc lại, từng miếng từng miếng đút cho Chung Nguyên ăn.
Sau khi ăn xong, lại dặn dò một phen mới rời đi, để cho Chung Nguyên nghỉ ngơi.
Khi trong phòng chỉ còn lại 1 mình Chung Nguyên, tâm tình hắn một hồi lâu vẫn chưa thể bình tĩnh, một loại xao động hoặc là nói trong lòng hưng phấn, không ngừng quanh quẩn người hắn, thủy chung không thể tiêu trừ.
- Pháp thuật, trên đời không ngờ thật sự có pháp thuật? Tuy nhiên cũng đúng, nếu ngay cả linh hồn đều có, pháp thuật vì sao không thể có?
Chung Nguyên kiếp trước có ham thích duy nhất là đọc sách, nhất là giảng thuật thần tiên yêu ma, lại đam mê vô cùng, thậm chí vô số lần mơ thấy mình trở thành tiên nhân, trảm yêu trừ ma, trường sinh tiêu dao. Chỉ có điều, khi đó hắn cho rằng, đấy chỉ là giả dối mà thôi, căn bản không thể thực hiện, cho nên chỉ chôn ở đáy lòng.
Mà vừa rồi, mẫu thân hắn vừa nức nở vừa kể lại, Chung Nguyên đã biết, hắn có thể Tá Thi Hoàn Hồn là hoàn toàn do một vị tiên sư của Hồng Mộc Lĩnh thi triển pháp thuật chiêu hồn. Tuy rằng, rất rõ ràng, vị tiên sư này không mấy cao minh, bởi vì hắn chiêu hồn sai lầm, nhưng mà cũng chân chân thật thật chứng minh pháp thuật tồn tại.
Khối thân thể này không lưu lại cho hắn chút trí nhớ nào, cho nên, Chung Nguyên cũng không rõ ràng lắm mình bây giờ rốt cuộc ở đâu, nhưng mà đối với hắn mà nói, tất cả chuyện này đã không còn quan trọng. Hắn hiện tại, trong đầu toàn nghĩ làm sao bái nhập tiên môn, mở mang hành trình tu tiên của mình.
Nếu không phải hắn còn một chút lý trí, hiểu được cầu tiên học đạo cũng không phải muốn là có thể thành công, thì chỉ sợ hắn đã không đợi được bây giờ đi ra ngoài hỏi thăm tình huống rồi.
- Trấn định! Trấn định! Loại chuyện bái sư này, không phải gấp gáp liền có thể được!
Chung Nguyên dùng nắm tay đấm lên ngực mình một cái, điều chỉnh lại nhịp tim chậm lại, trong lòng âm thầm cân nhắc:
- Vị cửu cửu của ta nếu có thể mời vị tiên môn này tới, nói vậy ở phương diện này, vẫn có chút hiểu biết. Qua chút ngày, hắn khẳng định sẽ qua đây xem xét ta, đến lúc đó mà van xin hắn là tốt rồi. Từ miệng mẫu thân thì vị cửu cửu này vô cùng yêu thương ta, ta nghĩ chắc sẽ không cự tuyệt, nói vậy, tỷ lệ thành công khẳng định còn lớn hơn nữa.
Thân thể Chung Nguyên dù sao vẫn còn hư nhược, trong lúc tính toán bất tri bất giác ngủ mất.
Ba ngày sau, thân thể Chung Nguyên vì được tẩm bổ nhiều đã hoàn toàn khỏe lại. Mà thông qua ba ngày này, hắn cũng phát hiện, thế giới mình bây giờ hoàn toàn khác với kiếp trước, cùng loại với Trung quốc cổ đại, nhưng lại vô cùng giống nhau.
Tuy rằng, đã không có những phương tiện hiện đại, nhưng Chung Nguyên cũng không cảm thấy không khỏe, bởi vì, hắn có cha mẹ yêu thương hắn, lại có cơ hội bái nhập tiên môn.
- Kiếp trước ta sống thực sự quá bình an, nhiều không nhiều lắm, ít không ít lắm. Kiếp này, ta nhất định phải tỏa sáng.
- - - - - oOo- - - - -
Chung Nguyên từ trong vô tri vô giác tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn thấy mình ở trong căn phòng trúc kỳ lạ, trong lòng không khỏi cảm thấy tò mò:
- Ta bị kéo bay tới chỗ nào đây?
Ngay sau đó, hắn cảm thấy không đúng, bởi vì hắn lại lần nữa cảm nhận được thân thể tồn tại.
- Hay là, ta đã chuyển thế? Không đúng a, trong truyền thuyết, chuyển thế không phải là bị xóa sạch trí nhớ sao?
Trong lòng nghĩ vậy, Chung Nguyên bắt đầu đánh giá chính mình. Vừa nhìn thấ, không khỏi dọa hắn nhảy dựng lên, bởi vì, thân thể hắn không phải là con nít, mà là một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi. Lúc này, trong óc hắn chỉ còn lại bốn chữ:
- Tá Thi Hoàn Hồn!
Một lúc lâu, Chung Nguyên mới từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại.
- Tá Thi Hoàn Hồn thì Tá Thi Hoàn Hồn đi, có lẽ là ông trời cũng cảm thấy có lỗi với ta, mới cho ta đổi lại thân phận, sống lại lần nữa.
Chung Nguyên là một cô nhi, mới vừa tốt nghiệp đại học từ một khu nhà cấp ba đi ra. Lần đầu tiên ra ngoài đường lại bị một đạo sấm sét bổ trúng, trong nháy mắt tử vong.
Chung Nguyên cũng không nhớ rõ từ chỗ nào thấy qua một câu, nói là trên đời kiểu chết yểu bị sét đánh này, tỷ lệ là nhỏ nhất, cho nên thề độc dùng hành động ứng với lời thề trừng phạt kiểu này là an toàn nhất (ý là thề độc bị sấm sét đánh chết). Nhưng mà loại tỷ lệ nhỏ nhất này lại cố tình để cho Chung Nguyên gặp phải, thế thấy nào cũng cảm thấy xui tận mạt.
Tuy nhiên, trong lúc bị sét đánh cho cháy xém, Chung Nguyên lại phát hiện ý thức mình không có tiêu tan, mà lại lấy một phương thức khác tồn tại. Vốn đam mê đọc các loại sách linh tinh, Chung Nguyên nhiều lần cân nhắc, rốt cục cũng xác định một chuyện: Người là có linh hồn.
Chung Nguyên cứ như vậy, cùng linh hồn tồn tại phiêu lưu. Mới đầu, ý thức của hắn vẫn rất thanh tỉnh, nhìn thấy không ít phong cảnh, nhưng mà theo thời gian trôi qua, ý thức của hắn cũng trở nên càng ngày càng mơ hồ, càng về sau, hắn cái gì cũng không biết. Cho tới tận khi, hắn loáng thoáng nghe có người đang gọi tên mình, mới thanh tỉnh được 1 chút, nhẹ nhành vọt tới hướng gọi mình. Tuy nhiên, ngay sau đó, hắn chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua, sau đó, cái gì cũng không biết. Lúc tỉnh lại thì đã như bây giờ.
Nhận ta tình thế trước mắt, Chung Nguyên cũng trấn định không ít, dựng người ngồi dậy, bắt đầu cẩn thận quan sát xung quanh, xác định thân phận mình lúc này.
Không đợi Chung Nguyên tìm hiểu xong tình huống, một phụ nhân thanh lệ đã đẩy cửa đi đến, trong tay bưng một cái chén nhỏ, hơi nóng bốc lên, mùi thuốc thơm ngào ngạt.
Đầu tiên, phụ nhân phát giác Chung Nguyên đã tỉnh, vui mừng, suýt tý nữa làm đổ chén thuốc trên tay.
- Nguyên nhi, ngươi rốt cục tỉnh rồi! Suýt chút nữa hù chết vi nương!
Phụ nhân vội vàng buông chén thuốc, đi tới cạnh giường, ôm chặt Chung Nguyên vào lòng, nước mắt không kìm được lại trào ra.
Trong lúc phụ nhân nức nở, Chung Nguyên lần đầu tiên cảm nhận được tình mẹ, tự nhiên lại sinh ra một chút tình cảm đối với người ôm mình, tự cho rằng người này như mẫu thân chân chính của mình.
Một lúc lâu, phụ nhân phát giác Chung Nguyên không nói lời nào, cũng không khỏi cảm thấy khẩn trương:
- Nguyên nhi, ngươi sao lại không nói chuyện, có phải còn chỗ nào không thoại mái hay không, nhanh nói với nương đi!
- Nương, ta không sao mà, chỉ là cảm giác có chút hụt sức thôi!
Chung Nguyên nghe vậy, tự nhiên đáp lại.
- Cũng tại vi nương, tại vi nương còn quên ngươi thân thể vẫn còn hư nhược. Đây, đây, nhanh uống chén thuốc này đi, uống xong ngủ một giác dài thì không sao!
Phụ nhân nói, tiếp đó liền đứng lên, bưng chén thuốc lại, từng miếng từng miếng đút cho Chung Nguyên ăn.
Sau khi ăn xong, lại dặn dò một phen mới rời đi, để cho Chung Nguyên nghỉ ngơi.
Khi trong phòng chỉ còn lại 1 mình Chung Nguyên, tâm tình hắn một hồi lâu vẫn chưa thể bình tĩnh, một loại xao động hoặc là nói trong lòng hưng phấn, không ngừng quanh quẩn người hắn, thủy chung không thể tiêu trừ.
- Pháp thuật, trên đời không ngờ thật sự có pháp thuật? Tuy nhiên cũng đúng, nếu ngay cả linh hồn đều có, pháp thuật vì sao không thể có?
Chung Nguyên kiếp trước có ham thích duy nhất là đọc sách, nhất là giảng thuật thần tiên yêu ma, lại đam mê vô cùng, thậm chí vô số lần mơ thấy mình trở thành tiên nhân, trảm yêu trừ ma, trường sinh tiêu dao. Chỉ có điều, khi đó hắn cho rằng, đấy chỉ là giả dối mà thôi, căn bản không thể thực hiện, cho nên chỉ chôn ở đáy lòng.
Mà vừa rồi, mẫu thân hắn vừa nức nở vừa kể lại, Chung Nguyên đã biết, hắn có thể Tá Thi Hoàn Hồn là hoàn toàn do một vị tiên sư của Hồng Mộc Lĩnh thi triển pháp thuật chiêu hồn. Tuy rằng, rất rõ ràng, vị tiên sư này không mấy cao minh, bởi vì hắn chiêu hồn sai lầm, nhưng mà cũng chân chân thật thật chứng minh pháp thuật tồn tại.
Khối thân thể này không lưu lại cho hắn chút trí nhớ nào, cho nên, Chung Nguyên cũng không rõ ràng lắm mình bây giờ rốt cuộc ở đâu, nhưng mà đối với hắn mà nói, tất cả chuyện này đã không còn quan trọng. Hắn hiện tại, trong đầu toàn nghĩ làm sao bái nhập tiên môn, mở mang hành trình tu tiên của mình.
Nếu không phải hắn còn một chút lý trí, hiểu được cầu tiên học đạo cũng không phải muốn là có thể thành công, thì chỉ sợ hắn đã không đợi được bây giờ đi ra ngoài hỏi thăm tình huống rồi.
- Trấn định! Trấn định! Loại chuyện bái sư này, không phải gấp gáp liền có thể được!
Chung Nguyên dùng nắm tay đấm lên ngực mình một cái, điều chỉnh lại nhịp tim chậm lại, trong lòng âm thầm cân nhắc:
- Vị cửu cửu của ta nếu có thể mời vị tiên môn này tới, nói vậy ở phương diện này, vẫn có chút hiểu biết. Qua chút ngày, hắn khẳng định sẽ qua đây xem xét ta, đến lúc đó mà van xin hắn là tốt rồi. Từ miệng mẫu thân thì vị cửu cửu này vô cùng yêu thương ta, ta nghĩ chắc sẽ không cự tuyệt, nói vậy, tỷ lệ thành công khẳng định còn lớn hơn nữa.
Thân thể Chung Nguyên dù sao vẫn còn hư nhược, trong lúc tính toán bất tri bất giác ngủ mất.
Ba ngày sau, thân thể Chung Nguyên vì được tẩm bổ nhiều đã hoàn toàn khỏe lại. Mà thông qua ba ngày này, hắn cũng phát hiện, thế giới mình bây giờ hoàn toàn khác với kiếp trước, cùng loại với Trung quốc cổ đại, nhưng lại vô cùng giống nhau.
Tuy rằng, đã không có những phương tiện hiện đại, nhưng Chung Nguyên cũng không cảm thấy không khỏe, bởi vì, hắn có cha mẹ yêu thương hắn, lại có cơ hội bái nhập tiên môn.
- Kiếp trước ta sống thực sự quá bình an, nhiều không nhiều lắm, ít không ít lắm. Kiếp này, ta nhất định phải tỏa sáng.
- - - - - oOo- - - - -
/61
|