Nam Cương, dưới Thất Bảo Sơn, Hồng gia trại.
...
Trong một gian phòng trúc phong thái cổ xưa, một vị vụ nhân 35, 36 tuổi đang ngồi ở trước giường khóc nức nở. Nước mắt không ngừng từ hốc mắt chảy ra, dọc theo khuôn mặt chảy xuống, trên mặt đất đã là hai bãi nước mắt lầy lội.
Một lúc lâu, đột nhiên một nam nhân trung niên vọt vào kêu ầm lên:
- Ngọc nhi, đại ca đã mời một vị tiên sư của Hồng Mộc Lĩnh đến rồi, con trai của chúng ta được cứu rồi!
Phụ nhân nghe được lời này, lập tức đứng lên, khuôn mặt đầy nước mắt và ưu thương cũng lộ ra vẻ vui mừng
- Thật vậy chăng? Tiên sư đang ở đâu?
- Ở phía sau, lập tức sẽ tới ngay! Ta tới trước thông báo cho ngươi một tiếng, miễn cho ngươi quá thương tâm...
- Chúng ta phải nhanh ra nghênh đón, đừng cho tiên sư cảm thấy chúng ta chậm trễ mà sinh lòng bất mãn.
Phụ nhân không đợi trượng phu nói xong, liền cắt ngang.
Trượng phu cũng không ngừng gật đầu, hai người còn chưa ra cửa, đã thấy được hai người một trước một sau đi đến.
Người phía sau kia, phụ nhân rất quen thuộc, đúng là huynh trưởng La Phong. Rất hiển nhiên, vị phía trước chính là tiên sư của Hồng Mộc Lĩnh.
Vị tiên sư này thân cao chừng 9 xích, cực kỳ khôi ngô, người đeo một cái bọc lụa màu đỏ, ngực phải phanh ra, song chưởng, hạ thân mang một cái váy bằng da báo đốm phô trương ra sự khỏe mạnh cơ bắp của hắn. Bên hông đeo một thanh trường đao rộng khoảng bốn đốt tay cùng một túi da, sau lưng lại có cắm đoản mâu dài hơn 4 dài thước, mũi mâu màu đổ tươi ướt át.
Phụ nhân chính là con gái nhà Hán, theo nàng cảm nhận thì tiên sư đều là những đạo trưởng tiên phong đạo cốt, hoặc là cao tăng mặt mũi hiền lành, nhưng mà hình tượng vị trước mắt này, so với suy nghĩ trong lòng lại là kém quá xa. Nhất là khuôn mặt hung ác ngang ngược này, nếu như thường ngày gặp được, chỉ sợ còn tưởng là võ sĩ Man nhân trong sơn trại nào đó.
Tuy nhiên lúc này, tính mạng con trai của nàng đang ngàn cân treo sợi tóc, còn phải dựa vào người ta cứu mạng đấy, vẻ mặt nào dám lộ ra nửa phần do dự? Trước tiên, liền nhường ra đường trước, quỳ ở một bên, miệng nói:
- Đa tạ tiên sư buông xuống!
Trượng phu cũng như thế.
Man nhân tiên sư kia cũng không thèm nhìn hai vợ chồng, đi thẳng qua, đi tới phía trước giường, nhìn mặt thiếu niên nằm trên đó. Thỉnh thoảng, trong đôi mắt tinh quang bạo thiểm, sau một lát, lại xoay người lại, nhìn về La Phong luôn theo sát phía sau, hơi gật gật đầu.
Thấy như vậ, La Phong vốn vẻ mặt vô cùng khẩn trương lập tức hơi nới lỏng. Ngay sau đó, vội vàng lên tiếng:
- Mộc tiên sư yên tâm, gốc Thần Tiên Túy nhất định sẽ dâng ngài. Sau này nếu như lại có vận khí, lấy được thêm bảo bối tốt gì, ta sẽ nhất định ưu tiên cho ngài.
Nghe La Phong đồng ý, hiển nhiên, Man nhân tiên sư có chút vừa lòng, khuôn mặt hung ác ngang ngược cũng nở nụ cười.
- Người Hán trọng lời hứa, ta tin tưởng ngươi, vậy để ta chiêu hồn cho cháu trai ngươi! Tuy nhiên, sau này nếu để cho ta phát hiện ngươi không tuân thủ lời hứa hôm nay, vậy hậu quả là gì chắc ngươi cũng hiểu.
- Đây là tự nhiên!
La Phong lập tức nói:
- Mộc tiên sư nhanh thi pháp đi!
Mộc tiên sư nghe vậy cũng không nhiều lời nữa, xoay người lại. Đồng thời, tay phải thò vào túi da bên hông, lúc rút ra, trong tay đã có thêm ba thứ, một mặt cười màu đen dài ba tấc, một gốc cỏ nhỏ màu xanh biếc, một tấm phù màu vàng.
Nhìn thấy tấm phù màu vàng kia, bên trên có phủ văn lộ ướt át không biết tên, hai vợ chồng đang quỳ trên mặt đất, trong lòng cũng buông lỏng rất nhiều. Bởi vì, trong lòng đám người Hán bọn họ, phù lục gần như là một loại pháp khí không thể thiếu khi thành tiên.
Mộc tiên sư sau khi lấy ra ba thứ này, miệng liền lẩm bẩm, bỗng nhiên, ném ra một gốc cây cỏ nhỏ màu xanh biếc. Lúc ấy, gốc cỏ nhỏ màu xanh biếc kia liền hóa thành một làn khói nhẹ xanh biếc bay về phía trước. Lúc tới đỉnh đầu thiếu niên trên giường hẹp kia, chớp động một cái, liền từ giữa chân mày chui vào.
Mộc tiên sư thi pháp, hai vợ chồng và La Phong đều không dám thở mạnh, lẳng lặng quan sát và chờ đợi.
Ngay sau đó, Mộc tiên sư tay trái cầm phù lục, giơ lên cao run lên, văn lộ chu sa phía trên lập tức tỏa ra ánh sáng chói mắt, dường như sống lại vậy, không ngừng lưu chuyển.
Ánh sáng đỏ tươi bao phủ đầu thiếu niên, chỉ trong chốc lát, hơi khói xanh biếc tựa như linh xà chui vào trong văn lộ phù lực.
Lúc này, Mộc tiên sư quát nhẹ một tiếng:
- Sất!
Ngay tức khắc, tấm phù màu vàng tự mình bay lên, dán lên trên mặt cười màu đen ba tấc.
Mộc tiên sư nhẹ nhàng lay động mặt cười, miệng cũng bắt đầu đọc pháp chú, trong phút chốc, mặt cười màu đen đã từ ba tấc cao tăng lên tới ba thước. Lúc này, đám người La Phong cũng thấy rõ hình vẽ trên đó, rõ ràng là một cái khô lâu đầu trắng bệch.
- Cạc, cạc...
Khô lâu màu trắng kia dường như vật sống lại, miệng không ngừng há ra ngậm vào, phát ra tiếng nhấm nuốt khiến cho người ta nghe mà sợ hãi. La Phong thì còn đỡ một chút, nhưng mà hai vợ chồng kia nghe mà run cả người, nếu không phải tính mạng con của bọn họ đang treo trên sợi tóc thì chỉ sợ bọn họ đã bị dọa cho ngất đi.
Kèm theo tiếng nhấm nuốt, tấm phù màu vàng dán trên mặt cười tự động tiến vào miệng khô lâu, dường như nơi đó cũng không phải là vải bố, mà lại là một cái vực sâu không đáy vậy.
Đúng lúc này, thân thể Mộc tiên sư đột nhiên chấn động, thanh âm cạc cạc kia càng thêm vang rõ. Tay trái Mộc tiên sư cũng vung lên, trong hư không vẽ lên một đạo hư ảnh.
- Bạch Cốt Phệ Hồn!
Một tiếng hét lớn như sấm sét giữa trời quang, khô lâu màu trắng trên mặt cười đột nhiên từ phía trên bay ra, di động trên không trung, tiếp đó liên tục xoay tròn.
Lúc này, tiếng nhấm nuốt cạc cạc kia ngừng lại, thay vào đó là một tiếng khóc nức nỏ, mặc dù không vang vọng nhưng mà lại đánh thẳng vào lòng người.
Kèm theo tiếng khóc nức nở, đột nhiên nổi lên một đạo âm phong (con gió lạnh), từ bốn phương tám hướng thổi tới. Theo thời gian trôi qua, âm phong càng ngày càng mạnh, dần dần, ba người La Phong đã không mở được mắt.
Khoảng nửa canh giờ trôi qua, một bóng trắng mênh mông bị âm phong cuốn vào, bay về phía miệng khô lâu. Lúc này, mặt cười trên tay Mộc tiên sư nhoáng lên một cái, hốc mắt đầu khô lâu nhắm chặt lại, sau đó tay trái điểm lên tay thiếu niên, rống to:
- Hồn phách Chung Nguyên còn không trở về vị trí cũ, còn đợi tới khi nào?
Lời còn chưa dứt, hư ảnh màu trắng kia liền xông ngược về phía thiếu niên trên giường, từ chỗ mi tâm, nhoáng lên một cái tiến vào.
Ngay sau đó, Mộc tiên sư thu pháp thuật, xoay người lại, mở miệng nói:
- Hồn phách Chung Nguyên đã trở về, không quá ba ngày sẽ tỉnh lại.
Nghe vậy, hai vợ chồng đều mừng tới rơi lệ, ngay cả bái tạ cũng quên. Nhưng La Phong lại bảo trì được trấn định, chặn lại nói tạ ơn, đồng thời đem thứ mình hứa hẹn đưa ra.
Mộc tiên sư mũi hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Như thế được rồi! Hy vọng ngươi không để cho ta đợi lâu!
- Nhất định, nhất định!
- - - - - oOo- - - - -
...
Trong một gian phòng trúc phong thái cổ xưa, một vị vụ nhân 35, 36 tuổi đang ngồi ở trước giường khóc nức nở. Nước mắt không ngừng từ hốc mắt chảy ra, dọc theo khuôn mặt chảy xuống, trên mặt đất đã là hai bãi nước mắt lầy lội.
Một lúc lâu, đột nhiên một nam nhân trung niên vọt vào kêu ầm lên:
- Ngọc nhi, đại ca đã mời một vị tiên sư của Hồng Mộc Lĩnh đến rồi, con trai của chúng ta được cứu rồi!
Phụ nhân nghe được lời này, lập tức đứng lên, khuôn mặt đầy nước mắt và ưu thương cũng lộ ra vẻ vui mừng
- Thật vậy chăng? Tiên sư đang ở đâu?
- Ở phía sau, lập tức sẽ tới ngay! Ta tới trước thông báo cho ngươi một tiếng, miễn cho ngươi quá thương tâm...
- Chúng ta phải nhanh ra nghênh đón, đừng cho tiên sư cảm thấy chúng ta chậm trễ mà sinh lòng bất mãn.
Phụ nhân không đợi trượng phu nói xong, liền cắt ngang.
Trượng phu cũng không ngừng gật đầu, hai người còn chưa ra cửa, đã thấy được hai người một trước một sau đi đến.
Người phía sau kia, phụ nhân rất quen thuộc, đúng là huynh trưởng La Phong. Rất hiển nhiên, vị phía trước chính là tiên sư của Hồng Mộc Lĩnh.
Vị tiên sư này thân cao chừng 9 xích, cực kỳ khôi ngô, người đeo một cái bọc lụa màu đỏ, ngực phải phanh ra, song chưởng, hạ thân mang một cái váy bằng da báo đốm phô trương ra sự khỏe mạnh cơ bắp của hắn. Bên hông đeo một thanh trường đao rộng khoảng bốn đốt tay cùng một túi da, sau lưng lại có cắm đoản mâu dài hơn 4 dài thước, mũi mâu màu đổ tươi ướt át.
Phụ nhân chính là con gái nhà Hán, theo nàng cảm nhận thì tiên sư đều là những đạo trưởng tiên phong đạo cốt, hoặc là cao tăng mặt mũi hiền lành, nhưng mà hình tượng vị trước mắt này, so với suy nghĩ trong lòng lại là kém quá xa. Nhất là khuôn mặt hung ác ngang ngược này, nếu như thường ngày gặp được, chỉ sợ còn tưởng là võ sĩ Man nhân trong sơn trại nào đó.
Tuy nhiên lúc này, tính mạng con trai của nàng đang ngàn cân treo sợi tóc, còn phải dựa vào người ta cứu mạng đấy, vẻ mặt nào dám lộ ra nửa phần do dự? Trước tiên, liền nhường ra đường trước, quỳ ở một bên, miệng nói:
- Đa tạ tiên sư buông xuống!
Trượng phu cũng như thế.
Man nhân tiên sư kia cũng không thèm nhìn hai vợ chồng, đi thẳng qua, đi tới phía trước giường, nhìn mặt thiếu niên nằm trên đó. Thỉnh thoảng, trong đôi mắt tinh quang bạo thiểm, sau một lát, lại xoay người lại, nhìn về La Phong luôn theo sát phía sau, hơi gật gật đầu.
Thấy như vậ, La Phong vốn vẻ mặt vô cùng khẩn trương lập tức hơi nới lỏng. Ngay sau đó, vội vàng lên tiếng:
- Mộc tiên sư yên tâm, gốc Thần Tiên Túy nhất định sẽ dâng ngài. Sau này nếu như lại có vận khí, lấy được thêm bảo bối tốt gì, ta sẽ nhất định ưu tiên cho ngài.
Nghe La Phong đồng ý, hiển nhiên, Man nhân tiên sư có chút vừa lòng, khuôn mặt hung ác ngang ngược cũng nở nụ cười.
- Người Hán trọng lời hứa, ta tin tưởng ngươi, vậy để ta chiêu hồn cho cháu trai ngươi! Tuy nhiên, sau này nếu để cho ta phát hiện ngươi không tuân thủ lời hứa hôm nay, vậy hậu quả là gì chắc ngươi cũng hiểu.
- Đây là tự nhiên!
La Phong lập tức nói:
- Mộc tiên sư nhanh thi pháp đi!
Mộc tiên sư nghe vậy cũng không nhiều lời nữa, xoay người lại. Đồng thời, tay phải thò vào túi da bên hông, lúc rút ra, trong tay đã có thêm ba thứ, một mặt cười màu đen dài ba tấc, một gốc cỏ nhỏ màu xanh biếc, một tấm phù màu vàng.
Nhìn thấy tấm phù màu vàng kia, bên trên có phủ văn lộ ướt át không biết tên, hai vợ chồng đang quỳ trên mặt đất, trong lòng cũng buông lỏng rất nhiều. Bởi vì, trong lòng đám người Hán bọn họ, phù lục gần như là một loại pháp khí không thể thiếu khi thành tiên.
Mộc tiên sư sau khi lấy ra ba thứ này, miệng liền lẩm bẩm, bỗng nhiên, ném ra một gốc cây cỏ nhỏ màu xanh biếc. Lúc ấy, gốc cỏ nhỏ màu xanh biếc kia liền hóa thành một làn khói nhẹ xanh biếc bay về phía trước. Lúc tới đỉnh đầu thiếu niên trên giường hẹp kia, chớp động một cái, liền từ giữa chân mày chui vào.
Mộc tiên sư thi pháp, hai vợ chồng và La Phong đều không dám thở mạnh, lẳng lặng quan sát và chờ đợi.
Ngay sau đó, Mộc tiên sư tay trái cầm phù lục, giơ lên cao run lên, văn lộ chu sa phía trên lập tức tỏa ra ánh sáng chói mắt, dường như sống lại vậy, không ngừng lưu chuyển.
Ánh sáng đỏ tươi bao phủ đầu thiếu niên, chỉ trong chốc lát, hơi khói xanh biếc tựa như linh xà chui vào trong văn lộ phù lực.
Lúc này, Mộc tiên sư quát nhẹ một tiếng:
- Sất!
Ngay tức khắc, tấm phù màu vàng tự mình bay lên, dán lên trên mặt cười màu đen ba tấc.
Mộc tiên sư nhẹ nhàng lay động mặt cười, miệng cũng bắt đầu đọc pháp chú, trong phút chốc, mặt cười màu đen đã từ ba tấc cao tăng lên tới ba thước. Lúc này, đám người La Phong cũng thấy rõ hình vẽ trên đó, rõ ràng là một cái khô lâu đầu trắng bệch.
- Cạc, cạc...
Khô lâu màu trắng kia dường như vật sống lại, miệng không ngừng há ra ngậm vào, phát ra tiếng nhấm nuốt khiến cho người ta nghe mà sợ hãi. La Phong thì còn đỡ một chút, nhưng mà hai vợ chồng kia nghe mà run cả người, nếu không phải tính mạng con của bọn họ đang treo trên sợi tóc thì chỉ sợ bọn họ đã bị dọa cho ngất đi.
Kèm theo tiếng nhấm nuốt, tấm phù màu vàng dán trên mặt cười tự động tiến vào miệng khô lâu, dường như nơi đó cũng không phải là vải bố, mà lại là một cái vực sâu không đáy vậy.
Đúng lúc này, thân thể Mộc tiên sư đột nhiên chấn động, thanh âm cạc cạc kia càng thêm vang rõ. Tay trái Mộc tiên sư cũng vung lên, trong hư không vẽ lên một đạo hư ảnh.
- Bạch Cốt Phệ Hồn!
Một tiếng hét lớn như sấm sét giữa trời quang, khô lâu màu trắng trên mặt cười đột nhiên từ phía trên bay ra, di động trên không trung, tiếp đó liên tục xoay tròn.
Lúc này, tiếng nhấm nuốt cạc cạc kia ngừng lại, thay vào đó là một tiếng khóc nức nỏ, mặc dù không vang vọng nhưng mà lại đánh thẳng vào lòng người.
Kèm theo tiếng khóc nức nở, đột nhiên nổi lên một đạo âm phong (con gió lạnh), từ bốn phương tám hướng thổi tới. Theo thời gian trôi qua, âm phong càng ngày càng mạnh, dần dần, ba người La Phong đã không mở được mắt.
Khoảng nửa canh giờ trôi qua, một bóng trắng mênh mông bị âm phong cuốn vào, bay về phía miệng khô lâu. Lúc này, mặt cười trên tay Mộc tiên sư nhoáng lên một cái, hốc mắt đầu khô lâu nhắm chặt lại, sau đó tay trái điểm lên tay thiếu niên, rống to:
- Hồn phách Chung Nguyên còn không trở về vị trí cũ, còn đợi tới khi nào?
Lời còn chưa dứt, hư ảnh màu trắng kia liền xông ngược về phía thiếu niên trên giường, từ chỗ mi tâm, nhoáng lên một cái tiến vào.
Ngay sau đó, Mộc tiên sư thu pháp thuật, xoay người lại, mở miệng nói:
- Hồn phách Chung Nguyên đã trở về, không quá ba ngày sẽ tỉnh lại.
Nghe vậy, hai vợ chồng đều mừng tới rơi lệ, ngay cả bái tạ cũng quên. Nhưng La Phong lại bảo trì được trấn định, chặn lại nói tạ ơn, đồng thời đem thứ mình hứa hẹn đưa ra.
Mộc tiên sư mũi hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Như thế được rồi! Hy vọng ngươi không để cho ta đợi lâu!
- Nhất định, nhất định!
- - - - - oOo- - - - -
/61
|