“Mẹ ta là người của Miêu tộc, bán nguyệt cổ là cha ta học trộm từ mẹ ta. Cha ta nghe nói trên giang hồ nhiều người khen Đông Phương Đường ngươi là thần y nên không cam lòng vì vậy thừa dịp mẹ ta trở về Miêu Cương đến hạ độc ngươi, mục đích là muốn xem thần y ngươi tự giải độc cứu mình ra sao”.
Nàng cũng biết cha muốn tìm Đông Phương Đường gây phiền toái nên mới theo đuôi cha xuống núi, may là kịp thời ngăn chặn được.
“Thật là quá đáng! Cha cô tại sao có thể hại Tam ca như vậy, Tam ca lại không đắc tội hắn a! Danh hiệu Thần y là thực sự, nếu hắn thấy ngứa mắt sao không trực tiếp đến lĩnh giáo Tam ca, chỉ sợ ngay cả một đầu ngón tay của Tam ca còn kém hơn!”, Trương Chấn căm phẫn nói. Nghĩ đến Tam ca hắn tôn kính từ trước đến giờ bị người ám toán, mà lại là cổ độc đáng sợ kia liền tức giận.
“Trương Chấn, không được nói bậy. “Quái y” Nguyễn tiền bối hai mươi mấy năm trước ở trên giang hồ không người nào không biết, ngay cả sư tổ của ta đối với Nguyễn tiền bối cũng khen ngợi; y thuật tự thành nhất phái, sáng tạo ta “Trấn hồn tứ tuyệt khúc” cứu được không ít người”.
Đông Phương Đường sắc mặt nghiêm nghị khó thấy. Danh hiệu “Quái y” cũng không phải là không có căn cứ, mặc dù Nguyễn tiền bối tác phong đặc biệt, không thích làm nghề y cứu thế, nhưng không thể phủ nhận, hắn quả thật là người có bản lãnh.
“Ha ha ha! Đông Phương Đường, coi như ngươi thức thời, cũng không ở sau lưng chửi bới ta. Nữ nhi, nếu con muốn cứu hắn thì tự dựa vào bản lãnh của mình đi!”.
Một trận tiếng cười hùng hậu có lực truyền từ bên ngoài vào, nội lực thâm hậu như vậy khiến Đông Phương Đường không khỏi bội phục.
“Cha! Sao tùy hứng làm bậy như vậy, đợi mẹ từ Miêu Cương trở về, con nhất định phải nói cho mẹ biết!”.
Khuôn mặt thanh nhã của Nguyễn Hương Ngâm toát ra sự tức giận, biết cha còn đang gần đây liền vận nội lực hô to.
Đáp lại nàng là một trận yên lặng.
Đáng giận! Đối với người cha ngang ngược này, đợi mẹ trở về rồi hai mẹ con nàng liên thủ lại tuyệt đối không để cho cha một ngày yên ổn! Nguyễn Hương Ngâm giận đến nỗi thầm nghĩ trong lòng.
“Xem ra Nguyễn tiền bối đã đi rồi”.
Đông Phương Đường thú vị nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của nàng sau khi gặp cha nàng tràn đầy biến hóa; gương mặt thanh tú nén giận làm người ta không thể dời tầm mắt, ít nhất giờ phút này nàng không hề làm cho người ta cảm thấy lạnh lùng xa cách nữa.
“Đông Phương Đường, ngươi thân trúng cổ độc vì sao không lo lắng một chút nào cả?”.
“Chết sống có số, có gì phải sợ; huống chi Nguyễn cô nương đang ở chỗ này ta cần gì phải lo lắng chứ?”, Đông Phương Đường trầm ổn trả lời.
“Ngươi đoán ta nhất định sẽ cứu ngươi sao?”.
Nguyễn Hương Ngâm thật sự không ưa gương mặt tuấn tú mỉm cười kia, cho dù hắn y thuật cao minh tới đâu cũng nên hiểu được cổ độc không dễ giải; người bình thường trúng độc, nếu không tìm được người hạ độc, chỉ sợ khó mà giải được.
Hôm nay nếu không phải nàng biết được phương pháp giải cổ, cho dù hắn có là thần y thật đi chăng nữa thì chỉ nửa tháng sau cũng phải thủng bụng mà chết.
Đông Phương Đường thở dài. Cô nương này bộ dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, không ngờ ngay cả tính tình cũng không tốt.
“Nếu như Nguyễn cô nương không có lòng cứu ta cũng sẽ không viện thủ (ra tay cứu trợ) đúng lúc vậy”.
“Nguyễn cô nương, van xin cô nhất định phải cứu Tam thiếu gia của chúng tôi”, Vương Khâm sợ nàng không chịu ra tay cứu giúp, vội vàng lên tiếng cầu xin.
“Ngươi không cần van xin ta. Đúng như Đông Phương Đường nói, nếu ta không muốn cứu hắn cũng sẽ không ở chỗ này. Các ngươi toàn bộ đi ra ngoài đi”.
Nguyễn Hương Ngâm hướng về phía ba người nói, chuẩn bị bắt đầu giúp Đông Phương Đường giải cổ; ai kêu họa là cha gây ra, làm nữ nhi tự nhiên phải giải quyết tốt hậu quả.
Ba người thối lui khỏi, cửa phòng một lần nữa đóng kín, Nguyễn Hương Ngâm vuốt vuốt cây sáo ngọc bích trong tay, hỏi người ngồi ở trên giường.
“Đông Phương Đường, ngươi cũng biết cha ta tự nghĩ ra “Trấn hồn tứ tuyệt khúc” là bốn khúc nào chứ?”.
“Nghe nói là “Trấn hồn”, “An hồn”, “Phá hồn”, “Sát hồn” “.
Năm đó “Quái y” Nguyễn Đạt Cửu kia tự nghĩ ra “Trấn hồn tứ tuyệt khúc” nổi tiếng giang hồ, tiếng sáo kia có thể đi vào huyệt mạch trong thân thể con người, đạt tới công hiệu chữa bệnh, thậm chí có thể làm cho người bệnh nặng giảm bớt thống khổ rồi đi vào giấc ngủ say; nhưng tiếng sáo “Trấn hồn bốn tuyệt khúc” này không những được dùng để cứu người, mà cũng có thể dùng để giết người.
Còn nhớ sư tổ từng nói qua, tiếng sáo của Nguyễn Đạt Cửu đồng thời có thể cứu người và giết người chứ không chỉ có một tác dụng; chỉ tiếc tính tình người này quá cổ quái, không thể suy đoán được theo lẽ thường; mặc dù thiên phú có y thuật cực cao lại không có lòng làm nghề y cứu thế, thành danh trên giang hồ vài năm sau đó lại đột nhiên mai danh ẩn tích.
“Không sai, “Trấn hồn tứ tuyệt khúc” ngoài “Trấn hồn”, “An hồn” ra thì “Sát hồn”, “Phá Hồn” dùng để giết người. Nếu thổi khúc “Sát hồn” có thể giải trừ được bán nguyệt cổ bên trong cơ thể ngươi. Đông Phương Đường, bịt tai ngươi lại, nếu vẫn không chịu đựng được tiếng sáo này, hãy dùng nội lực ngăn cản lại”.
Nguyễn Hương Ngâm nói vừa dứt, thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại nhanh nhẹn chuyển mình, ngồi xuống chiếc ghế gỗ lim cạnh cửa sổ, thủy mâu khẽ nhắm lại, thổi khúc sát hồn.
Tiếng sáo trong trẻo dồn dập, lúc dài lúc ngắn. Đông Phương Đường ngay sau đó cảm giác được thứ trong bụng ngọ nguậy tốc độ chợt nhanh chợt chậm theo tiếng sáo, toàn bộ thân thể đều rung động, vội vàng nhắm mắt vận khí. Cho đến nửa canh giờ sau, tiếng sáo dừng lại, không cón thứ gì ngọ nguậy trong bụng nữa.
“Ăn viên thuốc này đi. Sau một khắc đến nhà xí một chuyến để bài xuất cổ đã chết trong bụng ra ngoài”.
Nguyễn Hương Ngâm sắc mặt trắng nhợt, hơi thở rối loạn đi tới trước mặt hắn, đem một viên thuốc màu đỏ đưa cho hắn.
“Nguyễn cô nương, cô làm sao vậy?”, Đông Phương Đường thấy nàng khí sắc không tốt, quan tâm hỏi. Hắn vừa hỏi xong, không báo trước, thân thể mềm mại của Nguyễn Hương Ngâm mềm nhũn, cánh tay dài của Đông Phương Đường kịp thời nhấc lên đỡ được thân thể mềm mại yếu ớt của nàng.
“Tam thiếu gia”.
“Tam ca”.
Vương Khâm, Trương Chấn, Trương Thắng ba người sau khi nghe tiếng sáo dừng liền lo lắng đẩy cửa đi vào, vậy mà lại nhìn thấy Đông Phương Đường ôm nàng trong ngực.
“Tam thiếu gia, Nguyễn cô nương làm sao vậy?”, Vương Khâm sốt ruột hỏi.
Nguyễn cô nương không phải là đang chữa trị cho Tam thiếu gia sao? Sao lại té xỉu ở trong ngực Tam thiếu gia? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
“Nàng hao tổn quá nhiều nội lực, nhất thời khí huyết không thuận mới bị ngất đi”.
Đông Phương Đường bắt mạch cho người trong ngực, giữa lông mày cau lại, không ngờ trấn hồn tứ tuyệt khúc lại tiêu hao nhiều nội lực như thế.
“Tam ca, huynh không có chuyện gì chứ?”, Trương Chấn gấp gáp hỏi.
“Ta không sao”, Đông Phương Đường bế người trong ngực lên, hướng về phía Vương Khâm phân phó nói: “Vương Khâm, phiền ông chuẩn bị một gian phòng sạch sẽ”.
“Được, mời Tam thiếu gia đi theo tôi”.
Vương Khâm dẫn Đông Phương Đường đi về phòng, dọc đường đi thỉnh thoảng quay đầu lại liếc trộm; không biết có phải hắn nhìn lầm rồi hay không, cảm giác cảm thấy Tam thiếu gia đang nhìn Nguyễn cô nương bất tỉnh, ánh mắt kia tựa hồ có chút đặc biệt, không giống quan tâm bệnh nhân bình thường, giống như là lo lắng nhiều hơn.
Nàng cũng biết cha muốn tìm Đông Phương Đường gây phiền toái nên mới theo đuôi cha xuống núi, may là kịp thời ngăn chặn được.
“Thật là quá đáng! Cha cô tại sao có thể hại Tam ca như vậy, Tam ca lại không đắc tội hắn a! Danh hiệu Thần y là thực sự, nếu hắn thấy ngứa mắt sao không trực tiếp đến lĩnh giáo Tam ca, chỉ sợ ngay cả một đầu ngón tay của Tam ca còn kém hơn!”, Trương Chấn căm phẫn nói. Nghĩ đến Tam ca hắn tôn kính từ trước đến giờ bị người ám toán, mà lại là cổ độc đáng sợ kia liền tức giận.
“Trương Chấn, không được nói bậy. “Quái y” Nguyễn tiền bối hai mươi mấy năm trước ở trên giang hồ không người nào không biết, ngay cả sư tổ của ta đối với Nguyễn tiền bối cũng khen ngợi; y thuật tự thành nhất phái, sáng tạo ta “Trấn hồn tứ tuyệt khúc” cứu được không ít người”.
Đông Phương Đường sắc mặt nghiêm nghị khó thấy. Danh hiệu “Quái y” cũng không phải là không có căn cứ, mặc dù Nguyễn tiền bối tác phong đặc biệt, không thích làm nghề y cứu thế, nhưng không thể phủ nhận, hắn quả thật là người có bản lãnh.
“Ha ha ha! Đông Phương Đường, coi như ngươi thức thời, cũng không ở sau lưng chửi bới ta. Nữ nhi, nếu con muốn cứu hắn thì tự dựa vào bản lãnh của mình đi!”.
Một trận tiếng cười hùng hậu có lực truyền từ bên ngoài vào, nội lực thâm hậu như vậy khiến Đông Phương Đường không khỏi bội phục.
“Cha! Sao tùy hứng làm bậy như vậy, đợi mẹ từ Miêu Cương trở về, con nhất định phải nói cho mẹ biết!”.
Khuôn mặt thanh nhã của Nguyễn Hương Ngâm toát ra sự tức giận, biết cha còn đang gần đây liền vận nội lực hô to.
Đáp lại nàng là một trận yên lặng.
Đáng giận! Đối với người cha ngang ngược này, đợi mẹ trở về rồi hai mẹ con nàng liên thủ lại tuyệt đối không để cho cha một ngày yên ổn! Nguyễn Hương Ngâm giận đến nỗi thầm nghĩ trong lòng.
“Xem ra Nguyễn tiền bối đã đi rồi”.
Đông Phương Đường thú vị nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của nàng sau khi gặp cha nàng tràn đầy biến hóa; gương mặt thanh tú nén giận làm người ta không thể dời tầm mắt, ít nhất giờ phút này nàng không hề làm cho người ta cảm thấy lạnh lùng xa cách nữa.
“Đông Phương Đường, ngươi thân trúng cổ độc vì sao không lo lắng một chút nào cả?”.
“Chết sống có số, có gì phải sợ; huống chi Nguyễn cô nương đang ở chỗ này ta cần gì phải lo lắng chứ?”, Đông Phương Đường trầm ổn trả lời.
“Ngươi đoán ta nhất định sẽ cứu ngươi sao?”.
Nguyễn Hương Ngâm thật sự không ưa gương mặt tuấn tú mỉm cười kia, cho dù hắn y thuật cao minh tới đâu cũng nên hiểu được cổ độc không dễ giải; người bình thường trúng độc, nếu không tìm được người hạ độc, chỉ sợ khó mà giải được.
Hôm nay nếu không phải nàng biết được phương pháp giải cổ, cho dù hắn có là thần y thật đi chăng nữa thì chỉ nửa tháng sau cũng phải thủng bụng mà chết.
Đông Phương Đường thở dài. Cô nương này bộ dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, không ngờ ngay cả tính tình cũng không tốt.
“Nếu như Nguyễn cô nương không có lòng cứu ta cũng sẽ không viện thủ (ra tay cứu trợ) đúng lúc vậy”.
“Nguyễn cô nương, van xin cô nhất định phải cứu Tam thiếu gia của chúng tôi”, Vương Khâm sợ nàng không chịu ra tay cứu giúp, vội vàng lên tiếng cầu xin.
“Ngươi không cần van xin ta. Đúng như Đông Phương Đường nói, nếu ta không muốn cứu hắn cũng sẽ không ở chỗ này. Các ngươi toàn bộ đi ra ngoài đi”.
Nguyễn Hương Ngâm hướng về phía ba người nói, chuẩn bị bắt đầu giúp Đông Phương Đường giải cổ; ai kêu họa là cha gây ra, làm nữ nhi tự nhiên phải giải quyết tốt hậu quả.
Ba người thối lui khỏi, cửa phòng một lần nữa đóng kín, Nguyễn Hương Ngâm vuốt vuốt cây sáo ngọc bích trong tay, hỏi người ngồi ở trên giường.
“Đông Phương Đường, ngươi cũng biết cha ta tự nghĩ ra “Trấn hồn tứ tuyệt khúc” là bốn khúc nào chứ?”.
“Nghe nói là “Trấn hồn”, “An hồn”, “Phá hồn”, “Sát hồn” “.
Năm đó “Quái y” Nguyễn Đạt Cửu kia tự nghĩ ra “Trấn hồn tứ tuyệt khúc” nổi tiếng giang hồ, tiếng sáo kia có thể đi vào huyệt mạch trong thân thể con người, đạt tới công hiệu chữa bệnh, thậm chí có thể làm cho người bệnh nặng giảm bớt thống khổ rồi đi vào giấc ngủ say; nhưng tiếng sáo “Trấn hồn bốn tuyệt khúc” này không những được dùng để cứu người, mà cũng có thể dùng để giết người.
Còn nhớ sư tổ từng nói qua, tiếng sáo của Nguyễn Đạt Cửu đồng thời có thể cứu người và giết người chứ không chỉ có một tác dụng; chỉ tiếc tính tình người này quá cổ quái, không thể suy đoán được theo lẽ thường; mặc dù thiên phú có y thuật cực cao lại không có lòng làm nghề y cứu thế, thành danh trên giang hồ vài năm sau đó lại đột nhiên mai danh ẩn tích.
“Không sai, “Trấn hồn tứ tuyệt khúc” ngoài “Trấn hồn”, “An hồn” ra thì “Sát hồn”, “Phá Hồn” dùng để giết người. Nếu thổi khúc “Sát hồn” có thể giải trừ được bán nguyệt cổ bên trong cơ thể ngươi. Đông Phương Đường, bịt tai ngươi lại, nếu vẫn không chịu đựng được tiếng sáo này, hãy dùng nội lực ngăn cản lại”.
Nguyễn Hương Ngâm nói vừa dứt, thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại nhanh nhẹn chuyển mình, ngồi xuống chiếc ghế gỗ lim cạnh cửa sổ, thủy mâu khẽ nhắm lại, thổi khúc sát hồn.
Tiếng sáo trong trẻo dồn dập, lúc dài lúc ngắn. Đông Phương Đường ngay sau đó cảm giác được thứ trong bụng ngọ nguậy tốc độ chợt nhanh chợt chậm theo tiếng sáo, toàn bộ thân thể đều rung động, vội vàng nhắm mắt vận khí. Cho đến nửa canh giờ sau, tiếng sáo dừng lại, không cón thứ gì ngọ nguậy trong bụng nữa.
“Ăn viên thuốc này đi. Sau một khắc đến nhà xí một chuyến để bài xuất cổ đã chết trong bụng ra ngoài”.
Nguyễn Hương Ngâm sắc mặt trắng nhợt, hơi thở rối loạn đi tới trước mặt hắn, đem một viên thuốc màu đỏ đưa cho hắn.
“Nguyễn cô nương, cô làm sao vậy?”, Đông Phương Đường thấy nàng khí sắc không tốt, quan tâm hỏi. Hắn vừa hỏi xong, không báo trước, thân thể mềm mại của Nguyễn Hương Ngâm mềm nhũn, cánh tay dài của Đông Phương Đường kịp thời nhấc lên đỡ được thân thể mềm mại yếu ớt của nàng.
“Tam thiếu gia”.
“Tam ca”.
Vương Khâm, Trương Chấn, Trương Thắng ba người sau khi nghe tiếng sáo dừng liền lo lắng đẩy cửa đi vào, vậy mà lại nhìn thấy Đông Phương Đường ôm nàng trong ngực.
“Tam thiếu gia, Nguyễn cô nương làm sao vậy?”, Vương Khâm sốt ruột hỏi.
Nguyễn cô nương không phải là đang chữa trị cho Tam thiếu gia sao? Sao lại té xỉu ở trong ngực Tam thiếu gia? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
“Nàng hao tổn quá nhiều nội lực, nhất thời khí huyết không thuận mới bị ngất đi”.
Đông Phương Đường bắt mạch cho người trong ngực, giữa lông mày cau lại, không ngờ trấn hồn tứ tuyệt khúc lại tiêu hao nhiều nội lực như thế.
“Tam ca, huynh không có chuyện gì chứ?”, Trương Chấn gấp gáp hỏi.
“Ta không sao”, Đông Phương Đường bế người trong ngực lên, hướng về phía Vương Khâm phân phó nói: “Vương Khâm, phiền ông chuẩn bị một gian phòng sạch sẽ”.
“Được, mời Tam thiếu gia đi theo tôi”.
Vương Khâm dẫn Đông Phương Đường đi về phòng, dọc đường đi thỉnh thoảng quay đầu lại liếc trộm; không biết có phải hắn nhìn lầm rồi hay không, cảm giác cảm thấy Tam thiếu gia đang nhìn Nguyễn cô nương bất tỉnh, ánh mắt kia tựa hồ có chút đặc biệt, không giống quan tâm bệnh nhân bình thường, giống như là lo lắng nhiều hơn.
/14
|