Cốc cốc. Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa lần nữa, Trương Chấn quay lại, thanh âm gấp gọi: “Tam ca! Có người biết huynh ở nơi này nên tới cửa để van cầu y”.
“Người ở đâu?”.
Nghe vậy, Đông Phương Đường đặt chén đũa trong tay xuống, nhanh chóng đứng dậy, kéo mở cửa phòng, ý bảo Trương Chấn dẫn đường.
Tin tức thần y Đông Phương Đường đến thành Cương Lăng một miệng truyền ra, rất nhiều người đều mộ danh mà đến. Đông Phương Đường muốn thuận tiện khám bệnh nên chỉ định Vương Khâm mở rộng cửa sau Long Phượng lâu ra, để cho hắn khám bệnh ở hậu viện.
“Tam ca, huynh sẽ dừng ở thành Cương Lăng bao lâu?”.
Trương Thắng nhỏ loắt choắt thừa dịp không có ai liền mang nước trà và điểm tâm đến, tò mò hỏi.
Trương Chấn chịu trách nhiệm hỗ trợ chạy bàn phía ngoài, còn hắn thì bị Vương Khâm điều tới hỗ trợ Tam ca.
“Vẫn chưa biết. Nhưng trước Trung thu, ta phải trở về Đông Phương phủ một chuyến”.
Sau khi đến Long Phượng lâu này, hai huynh đệ hết sức thân thiết với hắn, mà hắn cũng bởi vì quan hệ với tiểu muội mà đối với hai đứa cũng thương yêu hơn một chút.
Trương Thắng bẻ ngón tay tính ngày, đến Trung thu còn hơn hai tháng nữa.
Thật tốt quá! Nói cách khác bọn họ vẫn còn có thời gian ở cùng Tam ca, ít nhất không giống như với tứ ca – đi về vội vàng, làm bọn chúng chưa kịp thân thiết.
“Sao vậy? Tại sao hỏi như thế?”.
Đông Phương Đường nếm hớp trà, trên mặt mang nụ cười ôn hòa, nhìn hắn nghiêm túc bẻ ngón tay tính ngày, tò mò hỏi.
“Bởi vì…”
Bỗng dưng, giữa không trung truyền đến một âm thanh kỳ quái, khi cao khi thấp. Đông Phương Đường lo lắng muốn đi ra xem, bỗng nhiên bụng xoắn đau, cảm giác trong bụng có cái gì đang ngọ nguậy, hơn nữa còn phập phồng theo âm thanh đó làm bụng đau càng thêm kịch liệt.
Đông Phương Đường sắc mặt đại biến, có thể đây là ──
“Tam ca, huynh làm sao vậy? Sao sắc mặt bỗng nhiên khó coi như vậy, huynh đừng làm đệ sợ a!”.
Trương Thắng bất thình lình nghe được quái âm cộng thêm phản ứng của Tam ca làm hắn sợ chết khiếp! Đây rốt cuộc là tiếng gì? Tại sao sắc mặt Tam ca càng lúc càng trắng, trán còn đổ mồ hôi lạnh, vẻ mặt thống khổ xoa xoa bụng, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Trương Thắng gấp đến độ chân tay luống cuống, đột nhiên ở xa truyền đến tiếng sáo trong trẻo. Tiếng sáo vang lên, quái âm từ từ biến mất, mà bụng Đông Phương Đường vốn đang đau đớn cũng giảm bớt đi.
“Tiếng sáo này… lại có chuyện gì xảy ra?”.
Thân thể nho nhỏ của Trương Thắng khẩn trương quay vòng bên cạnh Đông Phương Đường. Nhờ tiếng sáo này mà Tam ca tựa hồ không còn thống khổ nữa.
Cùng với tiếng sáo từ xa đến gần, một cô gái mặc áo cánh trắng, tay cầm sáo ngọc bích, bộ dáng thanh nhã, cả người lộ ra vẻ xa cách đạm mạc đi tới trước mặt Đông Phương Đường.
“Đông Phương Đường, chúng ta lại gặp mặt”.
“Là nàng…”.
Nói chưa xong, thân hình thon dài của Đông Phương Đường đột nhiên mềm nhũn, bịch một tiếng, té xỉu ra đất, trước khi hôn mê – ý thức cuối cùng là nghe được Trương Thắng kinh hoảng kêu to ──
“Tam ca!”.
____________________
“Vị cô nương này, Tam thiếu gia nhà ta rốt cuộc là thế nào, sao đột nhiên lại té xỉu?”.
Vương Khâm khẩn trương ngồi trên ghế đẩu cạnh giường hỏi, không biết cô nương từ đâu xuất hiện.
Cô nương này khí chất trong trẻo lạnh lùng, cả người lộ ra một cỗ xa cách làm người ta khó có thể thân cận, nhìn bộ dạng nàng bắt mạch cho Tam thiếu gia, chẳng lẽ cũng là đại phu?
“Tỷ tỷ, Tam ca có nặng lắm không?”, Trương Thắng lo lắng nhìn Đông Phương Đường nằm hôn mê ở trên giường.
Tam ca vốn là đang khỏe mạnh cùng hắn vừa nói vừa cười, từ lúc thanh âm kỳ quái kia xuất hiện, Tam ca liền trở nên không được bình thường, ngay sau đó vị tỷ tỷ này xuất hiện. Còn nhớ rõ là Tam ca trước khi hôn mê nhìn thấy cô gái này tựa hồ có chút ngoài ý muốn, hai người này ban đầu biết nhau sao?
“Đúng a! Vị cô nương này, rốt cuộc cô là người nào? Tại sao đột nhiên xuất hiện ở Long Phượng lâu chúng tôi?”.
Trương Chấn nghe xong chân tướng từ đệ đệ không khỏi phòng bị đối với nàng nhiều hơn một phần.
“Đông Phương Đường tạm thời không có việc gì”.
Tiếng nói vừa dứt, liền thấy nàng cầm bình sứ Thanh Ngọc từ trong lồng ngực đưa đến mũi Đông Phương Đường để cho hắn ngửi, Đông Phương Đường hôn mê trên giường đồng thời mở mắt ra.
“Tam thiếu gia, người cảm thấy như thế nào?”
“Tam ca, có cảm thấy nơi nào không thoải mái hay không?”
“Tam ca, huynh khỏe chứ?”
Ba người nhanh chóng đi tới trước giường, trên mặt hiện đầy lo lắng.
Đông Phương Đường mỉm cười trấn an ba người, ánh mắt rơi vào cô gái phía sau.
“Nguyễn cô nương, bốn năm trước vội vã từ biệt, không ngờ lại gặp được cô”.
Đông Phương Đường cũng giống như nàng, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc liền khắc sâu. Cô nương này bộ dáng thanh nhã nhưng cả người tản ra một cỗ hơi thở lãnh đạm làm người ta khắc sâu ấn tượng, cộng thêm cây sáo ngọc bích trên tay, không khó để nhận ra nàng.
Tương phản với vẻ hiền hòa thân thiết của hắn, Nguyễn Hương Ngâm lộ ra vẻ lãnh đạm hơn, thủy mâu liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: “Ngươi có biết trên người của ngươi đã xảy ra chuyện gì chứ?”.
Đông Phương Đường cười khổ: “Nếu đoán không sai, sợ là đã trúng cổ (*)”.
(*) Cổ: một loại vật độc (như sâu độc).
Nghe hai người nói chuyện với nhau, ba người một bên đều hít một ngụm khí lạnh, kinh hoảng không biết làm như thế nào cho phải.
“Ngươi trúng phải bán nguyệt cổ. Trong vòng nửa tháng, nếu không lấy cổ này ra, nó sẽ thối rửa khiến ngươi bị thủng bụng mà chết”, Nguyễn Hương Ngâm không nhanh không chậm nói, giọng nói đạm mạc, bàng quan giống như Đông Phương Đường không phải trúng cổ gì đáng sợ mà chỉ như trúng gió. (=.=!)
“Nguyễn cô nương vì sao lại hạ cổ đối với tại hạ?”.
Đông Phương Đường nhướn mi, nhớ tới cơn đau bất tỉnh trước đó, tiếng sáo của nàng xuất hiện thì quái âm mới biến mất, làm cho hắn không cách nào không nghi ngờ nàng.
“Đông Phương Đường, thật xin lỗi, là cha ta hạ cổ ngươi”.
Nguyễn Hương Ngâm hít một hơi thật sâu, thủy mâu trong suốt nhìn thẳng đáy mắt trong sáng vô tư của hắn, lần đầu cảm thấy thua thiệt trước người khác, tất cả cũng tại cha nàng tùy hứng làm bậy.
“Nguyễn tiền bối tại sao lại hạ độc?”.
Trên mặt ôn hòa của Đông Phương Đường khó nén kinh ngạc, “quái y” Nguyễn Đạt Cửu hỉ nộ vô thường, làm việc không thể suy đoán theo lẽ thường, nhưng cũng không phải là người của Miêu tộc, làm sao có thể hạ độc chứ.
“Người ở đâu?”.
Nghe vậy, Đông Phương Đường đặt chén đũa trong tay xuống, nhanh chóng đứng dậy, kéo mở cửa phòng, ý bảo Trương Chấn dẫn đường.
Tin tức thần y Đông Phương Đường đến thành Cương Lăng một miệng truyền ra, rất nhiều người đều mộ danh mà đến. Đông Phương Đường muốn thuận tiện khám bệnh nên chỉ định Vương Khâm mở rộng cửa sau Long Phượng lâu ra, để cho hắn khám bệnh ở hậu viện.
“Tam ca, huynh sẽ dừng ở thành Cương Lăng bao lâu?”.
Trương Thắng nhỏ loắt choắt thừa dịp không có ai liền mang nước trà và điểm tâm đến, tò mò hỏi.
Trương Chấn chịu trách nhiệm hỗ trợ chạy bàn phía ngoài, còn hắn thì bị Vương Khâm điều tới hỗ trợ Tam ca.
“Vẫn chưa biết. Nhưng trước Trung thu, ta phải trở về Đông Phương phủ một chuyến”.
Sau khi đến Long Phượng lâu này, hai huynh đệ hết sức thân thiết với hắn, mà hắn cũng bởi vì quan hệ với tiểu muội mà đối với hai đứa cũng thương yêu hơn một chút.
Trương Thắng bẻ ngón tay tính ngày, đến Trung thu còn hơn hai tháng nữa.
Thật tốt quá! Nói cách khác bọn họ vẫn còn có thời gian ở cùng Tam ca, ít nhất không giống như với tứ ca – đi về vội vàng, làm bọn chúng chưa kịp thân thiết.
“Sao vậy? Tại sao hỏi như thế?”.
Đông Phương Đường nếm hớp trà, trên mặt mang nụ cười ôn hòa, nhìn hắn nghiêm túc bẻ ngón tay tính ngày, tò mò hỏi.
“Bởi vì…”
Bỗng dưng, giữa không trung truyền đến một âm thanh kỳ quái, khi cao khi thấp. Đông Phương Đường lo lắng muốn đi ra xem, bỗng nhiên bụng xoắn đau, cảm giác trong bụng có cái gì đang ngọ nguậy, hơn nữa còn phập phồng theo âm thanh đó làm bụng đau càng thêm kịch liệt.
Đông Phương Đường sắc mặt đại biến, có thể đây là ──
“Tam ca, huynh làm sao vậy? Sao sắc mặt bỗng nhiên khó coi như vậy, huynh đừng làm đệ sợ a!”.
Trương Thắng bất thình lình nghe được quái âm cộng thêm phản ứng của Tam ca làm hắn sợ chết khiếp! Đây rốt cuộc là tiếng gì? Tại sao sắc mặt Tam ca càng lúc càng trắng, trán còn đổ mồ hôi lạnh, vẻ mặt thống khổ xoa xoa bụng, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Trương Thắng gấp đến độ chân tay luống cuống, đột nhiên ở xa truyền đến tiếng sáo trong trẻo. Tiếng sáo vang lên, quái âm từ từ biến mất, mà bụng Đông Phương Đường vốn đang đau đớn cũng giảm bớt đi.
“Tiếng sáo này… lại có chuyện gì xảy ra?”.
Thân thể nho nhỏ của Trương Thắng khẩn trương quay vòng bên cạnh Đông Phương Đường. Nhờ tiếng sáo này mà Tam ca tựa hồ không còn thống khổ nữa.
Cùng với tiếng sáo từ xa đến gần, một cô gái mặc áo cánh trắng, tay cầm sáo ngọc bích, bộ dáng thanh nhã, cả người lộ ra vẻ xa cách đạm mạc đi tới trước mặt Đông Phương Đường.
“Đông Phương Đường, chúng ta lại gặp mặt”.
“Là nàng…”.
Nói chưa xong, thân hình thon dài của Đông Phương Đường đột nhiên mềm nhũn, bịch một tiếng, té xỉu ra đất, trước khi hôn mê – ý thức cuối cùng là nghe được Trương Thắng kinh hoảng kêu to ──
“Tam ca!”.
____________________
“Vị cô nương này, Tam thiếu gia nhà ta rốt cuộc là thế nào, sao đột nhiên lại té xỉu?”.
Vương Khâm khẩn trương ngồi trên ghế đẩu cạnh giường hỏi, không biết cô nương từ đâu xuất hiện.
Cô nương này khí chất trong trẻo lạnh lùng, cả người lộ ra một cỗ xa cách làm người ta khó có thể thân cận, nhìn bộ dạng nàng bắt mạch cho Tam thiếu gia, chẳng lẽ cũng là đại phu?
“Tỷ tỷ, Tam ca có nặng lắm không?”, Trương Thắng lo lắng nhìn Đông Phương Đường nằm hôn mê ở trên giường.
Tam ca vốn là đang khỏe mạnh cùng hắn vừa nói vừa cười, từ lúc thanh âm kỳ quái kia xuất hiện, Tam ca liền trở nên không được bình thường, ngay sau đó vị tỷ tỷ này xuất hiện. Còn nhớ rõ là Tam ca trước khi hôn mê nhìn thấy cô gái này tựa hồ có chút ngoài ý muốn, hai người này ban đầu biết nhau sao?
“Đúng a! Vị cô nương này, rốt cuộc cô là người nào? Tại sao đột nhiên xuất hiện ở Long Phượng lâu chúng tôi?”.
Trương Chấn nghe xong chân tướng từ đệ đệ không khỏi phòng bị đối với nàng nhiều hơn một phần.
“Đông Phương Đường tạm thời không có việc gì”.
Tiếng nói vừa dứt, liền thấy nàng cầm bình sứ Thanh Ngọc từ trong lồng ngực đưa đến mũi Đông Phương Đường để cho hắn ngửi, Đông Phương Đường hôn mê trên giường đồng thời mở mắt ra.
“Tam thiếu gia, người cảm thấy như thế nào?”
“Tam ca, có cảm thấy nơi nào không thoải mái hay không?”
“Tam ca, huynh khỏe chứ?”
Ba người nhanh chóng đi tới trước giường, trên mặt hiện đầy lo lắng.
Đông Phương Đường mỉm cười trấn an ba người, ánh mắt rơi vào cô gái phía sau.
“Nguyễn cô nương, bốn năm trước vội vã từ biệt, không ngờ lại gặp được cô”.
Đông Phương Đường cũng giống như nàng, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc liền khắc sâu. Cô nương này bộ dáng thanh nhã nhưng cả người tản ra một cỗ hơi thở lãnh đạm làm người ta khắc sâu ấn tượng, cộng thêm cây sáo ngọc bích trên tay, không khó để nhận ra nàng.
Tương phản với vẻ hiền hòa thân thiết của hắn, Nguyễn Hương Ngâm lộ ra vẻ lãnh đạm hơn, thủy mâu liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: “Ngươi có biết trên người của ngươi đã xảy ra chuyện gì chứ?”.
Đông Phương Đường cười khổ: “Nếu đoán không sai, sợ là đã trúng cổ (*)”.
(*) Cổ: một loại vật độc (như sâu độc).
Nghe hai người nói chuyện với nhau, ba người một bên đều hít một ngụm khí lạnh, kinh hoảng không biết làm như thế nào cho phải.
“Ngươi trúng phải bán nguyệt cổ. Trong vòng nửa tháng, nếu không lấy cổ này ra, nó sẽ thối rửa khiến ngươi bị thủng bụng mà chết”, Nguyễn Hương Ngâm không nhanh không chậm nói, giọng nói đạm mạc, bàng quan giống như Đông Phương Đường không phải trúng cổ gì đáng sợ mà chỉ như trúng gió. (=.=!)
“Nguyễn cô nương vì sao lại hạ cổ đối với tại hạ?”.
Đông Phương Đường nhướn mi, nhớ tới cơn đau bất tỉnh trước đó, tiếng sáo của nàng xuất hiện thì quái âm mới biến mất, làm cho hắn không cách nào không nghi ngờ nàng.
“Đông Phương Đường, thật xin lỗi, là cha ta hạ cổ ngươi”.
Nguyễn Hương Ngâm hít một hơi thật sâu, thủy mâu trong suốt nhìn thẳng đáy mắt trong sáng vô tư của hắn, lần đầu cảm thấy thua thiệt trước người khác, tất cả cũng tại cha nàng tùy hứng làm bậy.
“Nguyễn tiền bối tại sao lại hạ độc?”.
Trên mặt ôn hòa của Đông Phương Đường khó nén kinh ngạc, “quái y” Nguyễn Đạt Cửu hỉ nộ vô thường, làm việc không thể suy đoán theo lẽ thường, nhưng cũng không phải là người của Miêu tộc, làm sao có thể hạ độc chứ.
/14
|