Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu

Q.2 - Chương 78 - Chương 45

/191


Thương Tiệp Ảnh nói hết tất cả những gì mình biết, nhưng vẫn không tránh được bị khoét mắt như cũ, Quân Mặc U đã đạt đến giới hạn cao nhất trong việc khoan dung tha thứ cho nàng ta, giết không được thì ngược đãi vậy!

“Công chúa, Nhị công chúa bị khoét hai mắt, được thu xếp ở trong Điện Tiểu Thiên.” Tỳ nữ thiếp thân Đào Hồng của Thương Hoán khẽ bẩm báo, mấy ngày trước nàng làm theo mệnh lệnh của Tiểu Lý Tử, mạnh mẽ bắt lấy Thương Hoán, bị Thương Hoán đánh ngã xuống đất, hiện giờ nàng bình yên vô sự cũng không hề cảm thấy tự trách chính mình, chỉ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Ngụp lặn trong cung hơn chục năm, Thương Hoán cũng có thể hiểu rõ đạo lý ‘tường sập chúng nhân đẩy’ (1) này.

(1) Tường sập chúng nhân đẩy: Người nào đó một khi thất thế hoặc gặp khó khăn, sẽ có rất nhiều người khác thừa cơ đả kích, khiến cho người đó suy sụp triệt để.

Trong cung đều lót đường bằng xương trắng thì làm gì có người đối xử với nhau chân thành? Đến cả người thân ruột thịt còn không đáng tin, càng đừng nói đến cung nữ mà cũng chà đạp lên đầu nàng, nhìn thấy đi theo nàng về sau không có đường ra, nếu không liều mạng giẫm đạp nàng thì sao có thể cam tâm?

Tuy đã nhìn thấu tâm tư bọn họ, nhưng nàng vẫn giữ lại bên mình, bởi vì trong lòng nàng hiểu rõ thế này còn tốt hơn đổi người mới, lại phải thích ứng, nghe ngóng lại từ đầu.

“Đỡ ta đứng dậy.” Thương Hoán đắm chìm trong nỗi đau mất con, tinh thần không phấn chấn, khắp người nhợt nhạt thiếu sức sống, đang độ tuổi xinh đẹp như hoa nhưng trong nháy mắt đã tiều tụy giống như phụ nhân hơn ba mươi tuổi.

Con ngươi bình lặng như không hề để tâm, sâu trong đó ẩn giấu một chút đau xót cực độ, thêm vào đó là tràn ngập thù hận.

Từ nhỏ đến lớn, Nhị tỷ tốt của nàng chính là thịt trong lòng bàn tay phụ hoàng, rất được sủng ái. Còn nàng, chính vì tính tình cùng với bộ dạng không xuất chúng nên thường xuyên bị phụ hoàng xem nhẹ, tuy cùng là công chúa cao quý nhưng nàng trở thành nơi trút giận cho Nhị tỷ. Hễ cứ có chuyện không thuận mắt là ngược đãi nàng, trút giận lên nàng.

Không ngờ rằng, sau khi nước mất nhà tan, vì muốn ngóc đầu dậy mưu cầu phú quý, tiện nhân đó lại tính kế nàng càng độc ác hung hăng hơn, mượn tay của nàng quét đường thì làm sao có thể không hận? Nhưng nàng lại càng hận chính mình hơn, năm lần bảy lượt bị tính kế mà lại không tỉnh ra, cho nên mới mất đi cốt nhục trong bụng.

“Công chúa, người muốn đến gặp Nhị công chúa sao?” Đào Hoa nhìn thấy Thương Hoán nhỏ gầy giống như một trận gió to sẽ thổi người bay mất, trong đôi mắt to linh hoạt âm thầm có tính toán.

Mặt Thương Hoán không biểu cảm gật đầu.

Nàng nhìn gương mặt trong gương đồng trắng xanh vàng vọt như nghệ, nét châm biếm nơi khóe miệng càng nồng đậm hơn. Chuyện này một lần nữa nhắc nhở nàng, sống trong hậu cung mà không có thế lực cường quyền thì ngay từ đầu đã không có khả năng sinh con một cách bình yên vô sự. Chính vì như vậy nên Quân Mặc U mới có thể sảng khoái ký kết giao ước không hợp lý này?

“Nô tỳ nghe tỷ muội trực ở Ngự thư phòng nói rằng Nhị công chúa chính là cơ sở ngầm của Thái hậu, ban đầu định hối lộ Tiểu Lý Tử nhưng bỗng nhiên xảy ra tranh chấp, Nhị công chúa tùy tiện xông vào trong, nhưng không ngờ lần này Hoàng thượng hạ quyết tâm phải khoét hai mắt của Nhị công chúa. Nhị công chúa bị dọa sợ quá thành ra ngây ngốc, vì muốn bảo vệ đôi mắt nên đã khai ra Thái hậu, nói tất cả đều là do Thái hậu sai khiến, ngay cả công chúa người… cũng vậy.” Đào Hồng cẩn thận nhìn xung quanh, ghé tai nói thầm: “Công chúa, sau này người phải cẩn thận Thái hậu mới được.”

Đương nhiên Thương Hoán biết tính tình Thái hậu An Linh như thế nào, chỉ không ngờ được rằng bà ta lại hợp mưu cùng với Thương Tiệp Ảnh.

“Vì sao Thái hậu lại phải hại ta?” Thương Hoán nhíu chặt lông mày, nàng không hề xung đột quyền lợi gì với Thái hậu, nên nếu như Thái hậu muốn hại nàng thì đã sớm ra tay, việc gì phải kéo dài tới tận hôm nay?

“Trước đây đúng là Thái hậu căm hận Hoàng thượng đến tận xương tủy, muốn một mình nắm lấy quyền lực nên mới trở mặt. Công chúa, người nói xem vì sao Thái hậu nương nương lại đột nhiên thay đổi tính tình, an phận ở trong Cung Ngưng Hòa?” Đào Hồng thấy Thương Hoán lắc đầu, con mắt chợt lóe lên tia sáng: “Thái hậu thấy trong lòng Hoàng thượng chỉ có công chúa Trường Nhạc, từ sau khi công chúa Trường Nhạc mất, Hoàng thượng đã không quan tâm đến người khác, chắc hẳn đời này Hoàng thượng không có con nối dõi. Còn Thái hậu nương nương đoạt quyền, chẳng qua chính là vì đứa nhỏ bên người mình, cho rằng ngôi vị Hoàng đế sẽ truyền lại cho Tiểu Vương gia, nên không chọc giận Hoàng thượng nữa, cứ an phận mà sống. Đứa bé trong bụng người cũng là một cái gai trong lòng Thái hậu, mặc dù tạm thời đứa bé này cũng chưa thể uy hiếp gì, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì bà ta cũng không khiến cho người đẻ non. Nhưng bây giờ lại khác, Hoàng thượng xuất cung rồi mang về một đứa trẻ, vô cùng có khả năng sẽ thay thế được Tiểu Vương gia nên bà ta mới tiện thể một mũi tên bắn trúng hai con nhạn.”

Thương Hoán hơi mơ hồ hiểu ra, nhưng cũng không hẳn là quá rõ ràng, nàng hoang mang nhìn Đào Hồng.

Đào Hồng sốt ruột giậm chân, nàng đã nói trắng ra như vậy, làm sao mà vẫn nghe không hiểu nhỉ?

“Đứa bé trong bụng người chưa chắc đã là tiểu Hoàng tử, nhưng chỉ cần người xảy ra chuyện thì người đầu tiên Hoàng thượng nghi ngờ là Thái hậu. Đối với Thái hậu mà nói thì như thế mất nhiều hơn được, có lẽ bà ta định đợi người sinh con xong sẽ tính toán lại, nhưng giữa đường lại đột ngột nhảy ra đứa trẻ kia, khiến cho Thái hậu để Nhị công chúa đến đây xúi giục người đi đối phó với nó. Trong cung có dày đặc cơ sở ngầm của Hoàng thượng, nên đương nhiên sẽ biết rõ tất cả đều là do người làm, lôi người ra hỏi tội.”

Hay cho một kế một mũi tên trúng hai con nhạn!

Thương Hoán siết chặt lòng bàn tay, hóa ra là mấy năm nay nàng đã quá nhàn hạ nên mới để cho đầu óc mất đi sự linh hoạt, nên mới quên mất đây vốn là hoàng cung ăn thịt người mà không nhả xương.

“Bốp…” Bàn tay của Thương Hoán đột nhiên vỗ mạnh vào bàn trà, nổi giận quát: “Tiện tỳ, tâm tư của Thái hậu và Hoàng thượng sao lại có thể để cho ngươi tùy tiện phỏng đoán?”

Đào Hồng bị dọa đến mức mặt trắng bệch, vội vàng quỳ xuống đất xin tha thứ: “Công chúa, lời nô tỳ nói đều là thật, trước đây nô tỳ có thay lòng đổi dạ nhưng do công chúa rộng lượng không trách phạt Đào Hồng, nên cho dù Đào Hồng có sắt đá đến đâu cũng vẫn biết tạ ơn.”

Thương Hoán ngoảnh mặt làm ngơ, không hề tin lời của Đào Hồng.

“Nô tỳ biết công chúa không tin, nô tỳ là người của Thừa tướng được sắp xếp vào để trợ giúp công chúa, nhưng vì trong lòng nô tỳ có oán hận nên mới không tận tâm mà giúp đỡ công chúa, trải qua chuyện lần trước khiến Đào Hồng hổ thẹn trong lòng, tự thấy không gan dạ được như công chúa.” Ánh mắt của Đào Hồng ảm đạm, nàng thật sự có tình cảm với Mộ Tranh.

Thương Hoán mỉm cười, trong lòng thoáng chốc đã nghĩ thông suốt, chẳng trách Đào Hồng biết được nhiều chuyện như vậy, hóa ra là người của Mộ Tranh, may mà hắn còn chưa quên mất nàng.

“Thừa tướng có nhắn nhủ gì không?” Thương Hoán đối xử với Đào Hồng thoải mái trở lại, nhưng vẫn không quá thật lòng.

“Thừa tướng nói công chúa dùng gậy ông đập lưng ông.”

Thương Hoán ngẩn ra, là đối phó với Tiểu Vương gia, hay là để cho Thương Tiệp Ảnh và Thái hậu chó cắn chó?

“Đào Hồng, ngươi đến rạch mặt của Thương Tiệp Ảnh rồi giá họa cho Thái hậu.” Sau một hồi suy nghĩ, Thương Hoán mới thản nhiên ra lệnh.

Đào Hồng nhếch môi cười, thoải mãn rời đi.

--

Cung Trường Nhạc, Quân Mặc U đổi tên tẩm điện của Đế vương thành Cung Trường Nhạc rồi dọn vào ở cùng với Nam Cung Đệ.

Ngày trước ở lại Ngự thư phòng là vì hắn cảm thấy trong tẩm cung rộng lớn đó quá lạnh lẽo hiu quạnh, nên dứt khoát ngủ tại Ngự thư phòng, cũng tiện để xử lý chính vụ. Hiện tại, qua chuyện của Thương Tiệp Ảnh mới thấy rõ ràng ngủ lại ở nơi xử lý chính vụ vẫn còn có quá nhiều bất tiện.

Nếu như lúc hắn đang ‘hâm nóng’ cùng với Thiển Thiển, bỗng nhiên có đại thần tới cầu kiến, vô tình nhìn lén được những tốt đẹp của Thiển Thiển, thì hắn phải đi tìm ai để trút giận?

“Thư của ai?” Quân Mặc U ngồi thẳng người ôm Nam Cung Đệ, cằm tựa trên vai nàng, đọc nội dung của tờ giấy nhanh như gió.

Nam Cung Đệ hơi mất tự nhiên, trên giấy là Mộ Tranh viết, tất cả đều là tính kế Thái hậu và Thương Hoán như thế nào.

Tuy Thái hậu bất hòa với Quân Mặc U, nhưng chung quy bà ta vẫn là mẫu thân của hắn, ở trước mặt người ta mà tính kế mẫu thân của người đó, suy cho cùng vẫn có chút ngại ngùng.

Quân Mặc U nhìn ra vẻ lúng túng của nàng, bèn trêu chọc: “Da mặt nàng hiện giờ mỏng bớt rồi hả?”

“Biến đi.” Nam Cung Đệ phồng mang trợn mắt, đẩy bàn tay đang tác oai tác quái của Quân Mặc U ra rồi nhét tờ giấy vào trong tay hắn, trêu đùa vô lại: “Ta tính kế mẫu thân của huynh đó, huynh muốn làm gì?”

Quân Mặc U thuận thế đè Nam Cung Đệ xuống, ám muội nói: “Bồi thường bằng thịt?”

“…” Nam Cung Đệ tức giận lấy ngón tay chọc lên trán Quân Mặc U: “Đứng đắn chút đi, trong đầu không nghĩ được cái gì khác sao.”

“Có chứ, ta đang nghĩ chúng ta lại sinh thêm một đứa con.” Con ngươi sâu thẳm của Quân Mặc U rực sáng lên từng ngọn lửa, như muốn thiêu đốt người đang nằm dưới mình, hòa tan vào trong xương cốt.

Nam Cung Đệ rất muốn nói mình không quen biết tên này, giải thích cho loại mặt người dạ thú là quá mệt mỏi.

“Nói chuyện khác đi, ví dụ như Thái hậu đi tìm Vạn cổ vương thì có tác dụng gì? Hoặc ví dụ giải quyết Kiều Tâm như thế nào.” Nàng vẫn chưa quên Kiều Tâm có công lực vượt trội.

“Thái hậu không đợi được, bà ta muốn chế ngự ta.” Trong con ngươi sâu thẳm của Quân Mặc U tràn đầy vẻ mỉa mai, nhìn xuống người trong lòng mình rồi cúi đầu chôn trong hõm cổ của nàng, lẩm bẩm nói: “Làm rất tốt.”

Tâm tư của Nam Cung Đệ xoay chuyển, đây là đang khen ngợi nàng đối phó Thái hậu sao?

“Cho nên?” Nam Cung Đệ cười rực rỡ, mấy hôm nay nàng nhàn rỗi nên tiện thể đến thăm quan quốc khố, bên trong ánh sáng hoàng kim thực sự chói mắt, thiếu chút nữa làm mù mắt nàng, nếu như… hắn giao chìa khóa quốc khố cho nàng, thì nàng sẽ cực kỳ ngại ngùng mà.

Sao Quân Mặc U lại không biết trong bụng nàng đang suy tính cái gì, nhưng hắn vẫn ra vẻ không biết: “Cho nên sẽ đền bù tổn thất cho nàng.” Vừa dứt lời, hai bàn tay không yên phận đã chui vào trong y phục của nàng.

“Quân, Mặc, U!” Nam Cung Đệ thẹn quá hóa giận, nghiến răng nghiến lợi quát: “Lăn xuống khỏi người lão nương ngay.”

Quân Mặc U mặc kệ, hai tay vẫn tiếp tục công thành chiếm đất.

“Á!” Tinh quang trong mắt Nam Cung Đệ chớp lóe, hai tay sờ xuống chân, rên rỉ đau đớn.

Quân Mặc U dừng tay lại, bò xuống rất nhanh, lo lắng nhìn hai chân Nam Cung Đệ, tự trách nói: “Nàng sao vậy? Rất đau sao?”

Nam Cung Đệ rưng rưng lệ gật đầu.

“Ăn cái này trước đi, ta đi tìm thái y.” Quân Mặc U cuống quýt rút một bình sứ từ trong


/191

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status