Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu

Q.2 - Chương 77 - Chương 44

/191


Bầu không khí u ám bao trùm Cung Hoán Tuyết, đâu đâu cũng lạnh lẽo quỷ dị khiến cho lòng người bất an.

Công công Tiểu Lý Tử cau lại gương mặt trát đầy phấn trắng, nếu như có tia sáng chiếu tới ắt hẳn sẽ nhìn thấy bột trắng tung bay trên mặt hắn.

Tay hắn cầm chén canh run lên bần bật, trong lòng đầy khổ tâm, vị chủ tử này vừa nhìn thấy chén tổ yến được mang đến từ Cung Trường Khanh thì lạnh lùng cầm tổ yến đổ vào trong bụng cung nữ mang đến, ngay lập tức thất khiếu (1) của cung nữ đó chảy ra máu, da thịt thối rữa mà chết. Tiểu Lý Tử lại bưng chén thuốc mà Hoàng thượng ra lệnh mang đến, nhưng vẫn bị vị chủ tử này đánh rơi xuống đất.

(1) Thất khiếu: Hai tai, hai mắt, miệng, hai lỗ mũi.

Nhưng thế này vẫn chưa tính là gì, hắn đi tố cáo… khụ khụ… đi bẩm báo cũng không đúng lúc, làm gián đoạn việc tốt của Hoàng thượng, lại bị sắp xếp đến đây, nếu không ép được vị này uống hết thì chẳng phải chén tổ yến này sẽ chui hết vào bụng hắn sao.

Hắn đã không còn ‘cây gậy tội lỗi’ kia, cũng không đến nỗi phải uống thuốc của nữ nhân chứ!

Đừng có càng ngày càng ức hiếp người như vậy chứ!

“Công chúa, xin người hãy làm ơn, uống hết chén thuốc bổ này đi, Hoàng thượng cũng vì sức khỏe của người.” Công công Tiểu Lý Tử khuyên bảo hết nước hết cái, đã giằng co hơn nửa canh giờ mà vẫn không xong. Bây giờ còn không được nữa, thì hắn, hắn sẽ dùng biện pháp mạnh.

Thương Hoán nghiêng người dựa vào giường mềm, kê gối vào sau thắt lưng, nhẹ nhàng vuốt ve bụng, nhắm mắt dưỡng thần, không đếm xỉa tới lời nói của công công Tiểu Lý Tử.

Tiểu Lý Tử tức lệch cả miệng, hắn giậm chân oán hận, tức giận chỉ vào mấy cung nữ đứng đó: “Ngươi, ngươi, cả ngươi nữa, giữ chặt lấy công chúa, trút hết chỗ thuốc bổ này vào, nếu để rớt ra ngoài một giọt thì ông đây sẽ lấy mạng các ngươi!”

Tức chết ông đây rồi, chẳng phải chỉ là công chúa vong quốc ư, còn dám đè đầu cưỡi cổ ông!

“Công công, ‘thuốc bổ’ mà Hoàng thượng ban cho, ta và đứa bé trong bụng không nhận nổi, chỉ dám nhận tâm ý của Hoàng thượng, còn thuốc thì xin tặng lại cho tiểu công tử bên Cung Trường Khanh, để tiểu công tử bồi bổ thân thể thật tốt mới có thể làm cho Hoàng thượng vui vẻ.” Trên gương mặt với dung mạo tầm thường của Thương Hoán phủ lên một tầng sương mỏng, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt. Nàng đúng là ngu xuẩn, tin vào lời của Quân Mặc U nên giờ mới ra nông nỗi này, bị người ta quản thúc.

Thiếu chút nữa thì gây tai họa cho đứa con trong bụng, cũng làm cho nàng hiểu thấu được lòng dạ độc ác của Quân Mặc U, khiến nàng một xác hai mạng!

Ài… Hắn đã đạt được mục đích nên muốn vứt bỏ gánh nặng là nàng sao? Nằm mơ đi!

“Công chúa nói đùa rồi, đây là thuốc tẩm bổ thân thể cho nữ nhân, làm sao có thể cho một đứa trẻ còn chưa hiểu chuyện đời uống chứ? Hơn nữa, đây là ân huệ của Hoàng thượng, nô tài cũng không dám tự tiện quyết định, công chúa đừng làm khó cho nô tài nữa, sẽ không tốt cho cả hai chúng ta.” Ruột gan Tiểu Lý Tử xoắn xuýt cả lại, hắn vốn cho rằng đây là một người được sủng ái, nhưng không ngờ rằng hắn đã nhìn lầm, vị này còn thua kém hai vị trong Cung Trường Khanh và Ngự thư phòng kia.

Đáy mắt hắn thoáng qua vẻ khinh thường, Hoàng thượng đã thu nhận nàng ta, giữ lại cho nàng ta một cái mạng cũng là ân huệ to lớn rồi, thế mà nàng ta vẫn còn muốn một mình độc chiếm lấy Hoàng thượng, cũng không biết tự lượng sức xem bản thân mình có chút giá trị gì.

“Công chúa nên biết điều một chút, nô tài còn phải quay về báo cáo kết quả.”

Thương Hoán nhẹ nhàng chậm chạp ngồi thẳng người dậy, nét mặt vô cảm hơi dao động, lộ ra nụ cười lạnh: “Cẩu nô tài trên thì nịnh hót dưới thì chà đạp, cho dù bổn cung có thất thế thì cũng cao quý hơn tên hoạn quan nhà ngươi.”

Thương Hoán bị giam lỏng trong Cung Hoán Tuyết, nhưng trong xương tủy nàng vẫn còn khí chất cao ngạo, dù có là vị công chúa không được sủng ái nhưng thân phận nàng vẫn cao quý. Mặc dù hôm nay thất thế nhưng há lại để cho một hoạn quan đè đầu cưỡi cổ sao?

Đáy mắt Tiểu Lý Tử thoáng qua oán độc, hắn vung tay ra hiệu cho ba cung nữ bắt lấy Thương Hoán, nhưng không ngờ rằng Thương Hoán lại biết võ, cử động hai ba cái đã đánh ngã được đám cung nữ làm bọn họ ngã loạn xạ xuống đất rồi rên rỉ.

Nhất thời Tiểu Lý Tử không biết phải làm sao, trong lòng hắn rối loạn, tay bưng chén thuốc hơi run rẩy. Nhìn thấy cặp mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo của Thương Hoán, sau lưng hắn toát ra một luồng khí lạnh, rất muốn ném chén thuốc xuống rồi bỏ chạy, nhưng trong đầu hồi tưởng lại câu nói của Hoàng thượng, không hoàn thành nhiệm vụ thì mang đầu đến gặp.

Hắn cắn răng thật chặt, lê cái thân thể nhỏ bé như cây gậy trúc từ từ đến gần Thương Hoán, hai chân không ngừng run rẩy, đang định nện chén canh lên bụng Thương Hoán thì ngoài cửa có tiếng thông báo: “Hoàng thượng giá lâm!”

“Phù…” Tiểu Lý Tử thở phào nhẹ nhõm.

Thương Hoán lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa điện, cho đến khi nhìn thấy một nam tử mặc áo bào màu xanh lơ, anh tuấn tiêu sái đi tới, trong mắt không che giấu được vẻ thù hận đang tràn ra.

Quân Mặc U đi vào điện thì bắt gặp không khí trong điện khác thường, trên mặt đất có một đám cung nữ té ngổn ngang lộn xộn, mà Tiểu Lý Tử vẫn còn đang bê chén thuốc giằng co với Thương Hoán.

Ánh mắt lạnh nhạt của hắn quét qua chén thuốc đen đậm sền sệt, chân mày hơi cau lại, không cần nhìn thì hắn cũng cảm thấy ánh mắt hừng hực thù hận của Thương Hoán.

“Thương Hoán, Trẫm đã rất khoan dung với ngươi, tới mức khiến ngươi quên đi thân phận của mình. Hôm nay chỉ là một bài học kinh nghiệm cho ngươi, nếu như có lần sau thì hãy đi đoàn tụ với phụ hoàng và mẫu hậu của ngươi đi!” Quân Mặc U hung ác nhìn chằm chằm Thương Hoán, khó có thể tưởng tượng ra nữ nhân đã an phận lâu như vậy lại có thể ra tay với Hi Nhi.

Hắn có thể mặc kệ, coi như không thấy nàng ta giở trò ở phía sau hậu cung nhưng không thể nhịn được khi nàng ta hạ thủ với Hi Nhi, người mà hắn quan tâm hơn tất cả mọi thứ. Nàng ta đã phá lệ trước thì đương nhiên đừng trách hắn làm việc không theo giao ước.

Thương Hoán cười lạnh: “Quang minh chính đại!”

Quân Mặc U không vui, hắn mím chặt môi, cân nhắc đánh giá Thương Hoán y như một món hàng, tính xem nên giữ lại hay giết bỏ.

“Quân Mặc U, ngươi có nhớ giao ước ban đầu không? Là ngươi phá lệ trước, vì sao ta lại không thể tiêu diệt hết những người uy hiếp ta? Hôm nay ngươi đã đoạt được tất cả những gì ngươi muốn, lại định qua cầu rút ván sao? Ta cho ngươi biết, đừng có nằm mơ, từ cái khoảnh khắc ngươi ký vào giao ước kia thì Bắc Thương chính là của Thương Hoán ta! Ngươi muốn để giành cho cái loại tạp chủng con hoang đó thì cũng phải xem xem nó có mệnh để hưởng thụ hay không.” Thương Hoán không hề tỏ ra yếu thế mà nhìn chằm chằm Quân Mặc U, nếu không phải lúc trước hắn cam kết rằng nếu nàng tự mình đi trộm ngọc tỷ truyền quốc đưa cho hắn, sau này Bắc Thương sẽ do nhi tử của nàng thừa kế, thì nàng cũng sẽ không dễ dàng hợp tác với hắn như vậy.

Cho dù không cam lòng, nhưng như vậy thì sao? Ai bảo nàng không phải là nam nhi?

“Ai bảo ngươi là Trẫm phá lệ?” Quân Mặc U nguy hiểm híp mắt, quét qua cái bụng gồ lên của Thương Hoán, hắn lạnh lùng cười một tiếng: “Ai mới là con hoang, trong lòng cả ta và ngươi đều hiểu rõ, nếu ngươi đã nói sẽ không tha cho loại tạp chủng thì Trẫm lập tức thành toàn cho ngươi.” Vừa dứt lời, vài tên Ngự lâm quân lập tức tiến lên túm chặt lấy Thương Hoán.

“Quân Mặc U, ngươi còn dám nói ngươi không phải là người bụng dạ khó lường? Đứa con hoang đó là do ngươi cố ý mang về cung, khiến cho ta phải ra tay, thuận tiện cho ngươi có thể lấy cớ đó mà diệt trừ ta?” Thương Hoán quanh năm đều không để lộ tình cảm ra ngoài, nên cho dù hiện giờ tức giận đã đạt đến mức tận cùng, thù hận bóp chặt tim phổi thì vẫn không hề biểu lộ ra bất kỳ biểu cảm nào, nàng chỉ nở nụ cười nồng nặc châm chọc chua cay.

“Thương Hoán, tất cả những lời nói trước đây đều là thật, thế nhưng ngươi lại phá vỡ giao ước, chỉ cần ngươi sinh hạ hài tử thì Bắc Thương vẫn là của nó như cũ.” Con ngươi lạnh lẽo của Quân Mặc U quỷ quyệt khó lường, gân xanh bạo phát trên mu bàn tay nắm chặt giấu trong tay áo. “Một khắc sau, Trẫm muốn tin tức chính xác.”

Dứt lời, một giây cũng không muốn ở lại, Quân Mặc U cất bước rời đi, nhưng đi đến cửa thì hắn dừng lại một chút, cũng không thèm quay đầu lại mà nói: “Thương Hoán, đừng tưởng rằng những chuyện ngươi làm lén lút kia Trẫm không nghe không thấy, chẳng qua cũng chỉ vì nó không ảnh hưởng đến đại cục thôi.”

Thương Hoán bị Ngự lâm quân giữ chặt, oán hận tràn đầy trong mắt, căm thù nhìn chằm chằm cái bóng dáng càng lúc càng đi xa rồi cất lên một tiếng cười bi thương thảm thiết mà lại chói tai.

Tiểu Lý Tử nhân cơ hội này nắm lấy cằm của Thương Hoán, rót toàn bộ thuốc vào trong miệng nàng ta. Sau đó nhìn thấy Thương Hoán bị Ngự lâm quân ném xuống đất như ném búp bê rách, hắn thở dài: “Ta còn tưởng rằng ngươi có thể được Hoàng thượng sủng ái thì phải là một người thông minh lanh lợi, nhưng không ngờ ngươi lại bị người khác lợi dụng, vả lại người đó lại còn là nhị tỷ ngu xuẩn đần độn như heo của ngươi.” Hắn dừng lại một chút, thấy Thương Hoán vừa tràn ngập hận ý vừa hơi hoang mang, hắn không nhịn được nói: “Đứa trẻ kia chính là viên ngọc trong mắt Hoàng thượng, ngươi gây khó dễ cho ai cũng được nhưng đừng có đụng tới nó, kể cả nó có náo loạn hậu cung lên tận trời thì Hoàng thượng cũng sẽ không xen vào.”

Nhìn Thương Hoán đầy mồ hôi nằm trên mặt đất, hắn biết thuốc đã phát tác, chỉ hy vọng rằng nàng ta có thể khôn ngoan hơn một chút, đừng có đặt cả mạng sống của mình vào đó.

Mặt Thương Hoán trắng bệch, trên trán ẩn hiện gân xanh, nàng cố chịu đựng cơn đau quặn ở bụng dưới, cố hết sức nói: “Hừ, sớm muộn

/191

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status