Thẩm Nguyệt cảm kích bà ta: “Vậy ta xin cảm ơn phu nhân trước”.
Cơm canh nhanh chóng nấu xong, bà chủ xào thêm vài món mặn. Bà chủ kéo đứa trẻ về phòng, để lại Tô Vũ và Thẩm Nguyệt dùng cơm trong phòng khách.
Hai người đều gắp thức ăn bỏ vào bát của đối phương trước.
Thẩm Nguyệt nói: “Tay nghề của bà chủ tốt quá, ngửi thôi đã thấy thơm rồi, mau ăn đi, ăn nhiều một chút”.
Đã lâu lắm rồi không thể ngồi xuống ăn cơm cùng Tô Vũ, chỉ cần nhìn hắn chậm rãi nho nhã ăn cơm thôi, Thẩm Nguyệt cũng cảm thấy rất hạnh phúc rồi.
Tô Vũ nhẹ nhàng hỏi: “Ban nãy ở trong phòng bếp nàng nói gì với bà chủ mà trông vui vẻ thế?”
Thẩm Nguyệt sững người: “Ta có sao?”
Tô Vũ chăm chú nhìn nàng rồi bật cười: “Đến cả lông mày cũng lộ rõ ý cười kìa”.
Thẩm Nguyệt lập tức xoa xoa hàng lông mày: “Rõ đến thế cơ à?”
Tô Vũ khẽ đùa: “Nói xấu ta phải không?”
Thẩm Nguyệt mím môi cười: “Nói xấu thì cũng không xấu lắm, bà chủ sợ chàng dạy sai cho con trai bà ta”.
Tô Vũ thoáng nhếch hàng lông mày, dáng vẻ có đôi phần biếng nhác.
Thẩm Nguyệt bồi thêm: “Còn nữa, bà ta còn bảo ta phải trông chừng chàng cho kỹ, đừng để ong bướm ngoài kia kéo chàng đi mất”.
Giọng nói của Tô Vũ luôn có thể túm lấy trái tim người khác: “Rắc ít thuốc đuổi côn trùng thì không ai dám quấy rầy ta nữa”.
“Bà chủ còn nói là...”, Thẩm Nguyệt dịu giọng: “Hai ta trốn gia đình ra đây. Chàng cảm thấy sao, có giống không?”
Tô Vũ chậm rãi nở nụ cười: “Chắc là giống quá nên mới bị gia chủ nói như vậy đấy”.
Thẩm Nguyệt thoáng lườm hắn một cái: “Ban nãy khi thân mật cùng chàng, quả thực ta cảm thấy cho dù cùng đường mạt lộ cũng không cần phải sợ hãi”.
Đôi đũa trong tay Tô Vũ khựng lại. Đôi đũa trúc bình thường trong tay hắn cũng trở nên nho nhã hơn đôi phần, càng tôn thêm những ngón tay thon dài và trắng nõn như ngọc.
Gương mặt Thẩm Nguyệt nóng bừng, nàng vội lảng đi: “Gia chủ còn nói rằng trượng phu của bà ta là người phụ trách tu bổ cổng thành trong kinh, nếu hai ta muốn trốn chạy ra khỏi thành, chưa biết chừng người ta có thể giúp được”.
Đôi mắt thâm thúy của Tô Vũ nhìn nàng say đắm như muốn hút nàng vào trong.
Nàng nói thêm: “Thế nhưng ta nói tạm thời vẫn chưa thể đi được, phải đón con ra rồi mới tính đến chuyện đó. Tuy rằng như thế rất mạo hiểm, nhưng dù sao cũng là một con đường có thể chọn. Tô Vũ, chàng thấy sao?”
Tô Vũ nhìn nàng mà cười, hắn đáp: “Đúng là như thế”.
Dùng bữa xong, hai người họ bất tri bất giác ở trong tiểu viện này nửa buổi chiều.
Thẩm Nguyệt cứ cảm thấy thời gian trôi cực kỳ nhanh mỗi khi ở bên cạnh hắn, nếu cứ ở lại đây thì trời cũng sắp tối rồi.
Có thể gặp nhau nhất thời, nhưng cũng phải chia ly thôi.
Tô Vũ giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng mân mê đôi môi vẫn còn ửng hồng của Thẩm Nguyệt: “Nàng cứ đi trước đi, đợi nàng đi rồi ta sẽ đi sau”.
Thẩm Nguyệt nói: “Lần này, chàng không cần ở phía sau nhìn ta quay về nữa. Có lẽ khi nào ta bước ra đường lớn không lâu sẽ có lại có người nhắm vào ta”.
Tô Vũ trầm ngâm trong chốc lát: “Nàng đi đường cẩn thận”.
“Vậy thì, Tô Vũ, ta đi đây”, Thẩm Nguyệt nhếch môi, miễn cưỡng nở nụ cười với hắn.
Nhưng hắn đáp: “Nếu nàng không muốn cười thì không cần miễn cưỡng cho ta thấy”.
Nụ cười của Thẩm Nguyệt nhạt đi, đột nhiên nhấc chân lên, nghiêng đầu hôn một cái lên môi hắn. Thấy hắn sững người, Thẩm Nguyệt mới bắt đầu có nét cười, nàng khẽ nói: “Hôm nay có thể hẹn hò cùng chàng khiến ta có cảm giác rất mạo hiểm và kích thích”.
Tô Vũ đáp: “Vụng trộm vốn là vừa mạo hiểm vừa kích thích”.
Thẩm Nguyệt trêu hắn: “Chàng nói cũng hùng hồn đấy nhỉ”.
“Ta vụng trộm nhờ bản lĩnh của ta, tại sao không thể hùng hồn”.
“…”
Từ lúc bắt đầu đến nay, họ không thể yêu nhau một cách quang minh chính đại, chỉ có thể lén la lén lút như vậy.
Khi Thẩm Nguyệt bước ra khỏi tiểu viện, cảm giác như quay về thế giới hiện thực, bước chân giẫm trên nền đất rất nặng nề, cơn gió thổi vào mặt cũng lạnh lẽo, dường như thời gian ngắn ngủi ở bên cạnh Tô Vũ chỉ là giấc mộng ảo.
Nàng rất muốn quay người trở lại, nàng biết Tô Vũ ở ngay sau cánh cửa.
Nhưng bất kể nàng quay người bao nhiêu lần, lưu luyến bao nhiêu lần, sau cùng vẫn phải rời đi.
Ra khỏi con ngõ, quay trở lại đường lớn, quang cảnh trên đường sáng sủa và náo nhiệt hơn trong ngõ nhiều. Nàng hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng cảm thấy hoảng hốt.
Rau củ hỏng và trứng gà thối vương vãi khắp nơi vào buổi sáng đã được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ.
Quầy mặt nạ bên đường vẫn còn đó, ông chủ hò hét chào hàng.
Thẩm Nguyệt bước tới trước quầy hàng, chọn một chiếc mặt nạ đeo lên mặt, sau đó đi về phía phủ tướng quân.
Quả thật vậy, nàng còn chưa đi tới phủ tướng quân, những kẻ theo dõi mà trước đó vất vả lắm mới cắt đuôi được lại bám theo. Không biết có phải vì nàng đeo mặt nạ hay không mà những kẻ đó không dám chắc lắm, chỉ dám lén lút liếc nàng.
Thẩm Nguyệt coi như không có chuyện gì, nàng cứ việc đi.
Giữa chừng lại có tuyết bay lất phất.
Thời tiết cực kỳ lạnh.
Mùa đông ở thượng kinh vừa lạnh vừa dài.
Cơm canh nhanh chóng nấu xong, bà chủ xào thêm vài món mặn. Bà chủ kéo đứa trẻ về phòng, để lại Tô Vũ và Thẩm Nguyệt dùng cơm trong phòng khách.
Hai người đều gắp thức ăn bỏ vào bát của đối phương trước.
Thẩm Nguyệt nói: “Tay nghề của bà chủ tốt quá, ngửi thôi đã thấy thơm rồi, mau ăn đi, ăn nhiều một chút”.
Đã lâu lắm rồi không thể ngồi xuống ăn cơm cùng Tô Vũ, chỉ cần nhìn hắn chậm rãi nho nhã ăn cơm thôi, Thẩm Nguyệt cũng cảm thấy rất hạnh phúc rồi.
Tô Vũ nhẹ nhàng hỏi: “Ban nãy ở trong phòng bếp nàng nói gì với bà chủ mà trông vui vẻ thế?”
Thẩm Nguyệt sững người: “Ta có sao?”
Tô Vũ chăm chú nhìn nàng rồi bật cười: “Đến cả lông mày cũng lộ rõ ý cười kìa”.
Thẩm Nguyệt lập tức xoa xoa hàng lông mày: “Rõ đến thế cơ à?”
Tô Vũ khẽ đùa: “Nói xấu ta phải không?”
Thẩm Nguyệt mím môi cười: “Nói xấu thì cũng không xấu lắm, bà chủ sợ chàng dạy sai cho con trai bà ta”.
Tô Vũ thoáng nhếch hàng lông mày, dáng vẻ có đôi phần biếng nhác.
Thẩm Nguyệt bồi thêm: “Còn nữa, bà ta còn bảo ta phải trông chừng chàng cho kỹ, đừng để ong bướm ngoài kia kéo chàng đi mất”.
Giọng nói của Tô Vũ luôn có thể túm lấy trái tim người khác: “Rắc ít thuốc đuổi côn trùng thì không ai dám quấy rầy ta nữa”.
“Bà chủ còn nói là...”, Thẩm Nguyệt dịu giọng: “Hai ta trốn gia đình ra đây. Chàng cảm thấy sao, có giống không?”
Tô Vũ chậm rãi nở nụ cười: “Chắc là giống quá nên mới bị gia chủ nói như vậy đấy”.
Thẩm Nguyệt thoáng lườm hắn một cái: “Ban nãy khi thân mật cùng chàng, quả thực ta cảm thấy cho dù cùng đường mạt lộ cũng không cần phải sợ hãi”.
Đôi đũa trong tay Tô Vũ khựng lại. Đôi đũa trúc bình thường trong tay hắn cũng trở nên nho nhã hơn đôi phần, càng tôn thêm những ngón tay thon dài và trắng nõn như ngọc.
Gương mặt Thẩm Nguyệt nóng bừng, nàng vội lảng đi: “Gia chủ còn nói rằng trượng phu của bà ta là người phụ trách tu bổ cổng thành trong kinh, nếu hai ta muốn trốn chạy ra khỏi thành, chưa biết chừng người ta có thể giúp được”.
Đôi mắt thâm thúy của Tô Vũ nhìn nàng say đắm như muốn hút nàng vào trong.
Nàng nói thêm: “Thế nhưng ta nói tạm thời vẫn chưa thể đi được, phải đón con ra rồi mới tính đến chuyện đó. Tuy rằng như thế rất mạo hiểm, nhưng dù sao cũng là một con đường có thể chọn. Tô Vũ, chàng thấy sao?”
Tô Vũ nhìn nàng mà cười, hắn đáp: “Đúng là như thế”.
Dùng bữa xong, hai người họ bất tri bất giác ở trong tiểu viện này nửa buổi chiều.
Thẩm Nguyệt cứ cảm thấy thời gian trôi cực kỳ nhanh mỗi khi ở bên cạnh hắn, nếu cứ ở lại đây thì trời cũng sắp tối rồi.
Có thể gặp nhau nhất thời, nhưng cũng phải chia ly thôi.
Tô Vũ giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng mân mê đôi môi vẫn còn ửng hồng của Thẩm Nguyệt: “Nàng cứ đi trước đi, đợi nàng đi rồi ta sẽ đi sau”.
Thẩm Nguyệt nói: “Lần này, chàng không cần ở phía sau nhìn ta quay về nữa. Có lẽ khi nào ta bước ra đường lớn không lâu sẽ có lại có người nhắm vào ta”.
Tô Vũ trầm ngâm trong chốc lát: “Nàng đi đường cẩn thận”.
“Vậy thì, Tô Vũ, ta đi đây”, Thẩm Nguyệt nhếch môi, miễn cưỡng nở nụ cười với hắn.
Nhưng hắn đáp: “Nếu nàng không muốn cười thì không cần miễn cưỡng cho ta thấy”.
Nụ cười của Thẩm Nguyệt nhạt đi, đột nhiên nhấc chân lên, nghiêng đầu hôn một cái lên môi hắn. Thấy hắn sững người, Thẩm Nguyệt mới bắt đầu có nét cười, nàng khẽ nói: “Hôm nay có thể hẹn hò cùng chàng khiến ta có cảm giác rất mạo hiểm và kích thích”.
Tô Vũ đáp: “Vụng trộm vốn là vừa mạo hiểm vừa kích thích”.
Thẩm Nguyệt trêu hắn: “Chàng nói cũng hùng hồn đấy nhỉ”.
“Ta vụng trộm nhờ bản lĩnh của ta, tại sao không thể hùng hồn”.
“…”
Từ lúc bắt đầu đến nay, họ không thể yêu nhau một cách quang minh chính đại, chỉ có thể lén la lén lút như vậy.
Khi Thẩm Nguyệt bước ra khỏi tiểu viện, cảm giác như quay về thế giới hiện thực, bước chân giẫm trên nền đất rất nặng nề, cơn gió thổi vào mặt cũng lạnh lẽo, dường như thời gian ngắn ngủi ở bên cạnh Tô Vũ chỉ là giấc mộng ảo.
Nàng rất muốn quay người trở lại, nàng biết Tô Vũ ở ngay sau cánh cửa.
Nhưng bất kể nàng quay người bao nhiêu lần, lưu luyến bao nhiêu lần, sau cùng vẫn phải rời đi.
Ra khỏi con ngõ, quay trở lại đường lớn, quang cảnh trên đường sáng sủa và náo nhiệt hơn trong ngõ nhiều. Nàng hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng cảm thấy hoảng hốt.
Rau củ hỏng và trứng gà thối vương vãi khắp nơi vào buổi sáng đã được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ.
Quầy mặt nạ bên đường vẫn còn đó, ông chủ hò hét chào hàng.
Thẩm Nguyệt bước tới trước quầy hàng, chọn một chiếc mặt nạ đeo lên mặt, sau đó đi về phía phủ tướng quân.
Quả thật vậy, nàng còn chưa đi tới phủ tướng quân, những kẻ theo dõi mà trước đó vất vả lắm mới cắt đuôi được lại bám theo. Không biết có phải vì nàng đeo mặt nạ hay không mà những kẻ đó không dám chắc lắm, chỉ dám lén lút liếc nàng.
Thẩm Nguyệt coi như không có chuyện gì, nàng cứ việc đi.
Giữa chừng lại có tuyết bay lất phất.
Thời tiết cực kỳ lạnh.
Mùa đông ở thượng kinh vừa lạnh vừa dài.
/625
|