Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Chương 459 - Dự định ra khỏi thành

/625


Thẩm Nguyệt nói rồi giả bộ định ra ngoài: “Nếu phu nhân không yên tâm, ta bảo chàng ấy đừng nói nữa là được”.

Nàng còn chưa ra đến cửa, bà chủ đã vội vàng kéo lại, gật đầu liên tục: “Ấy, ta yên tâm mà! Ta yên tâm tuyệt đối! Chỉ cần vị công tử kia không chê việc dạy con trai ta, ta mừng còn chẳng kịp ấy chứ!”

Phu nhân nhanh nhẹn thêm thanh củi vào bếp lò, chùi tay vào tạp dề rồi quay đầu nói với Thẩm Nguyệt: “Ta thấy vị công tử kia và tiểu thư trai tài gái sắc, trông thực sự rất xứng lứa vừa đôi”.

Nữ nhân ở gần nhau rất dễ trở nên hóng hớt.

Thế nhưng Thẩm Nguyệt nghe thấy câu này mà cực kỳ hài lòng. Nàng bất giác liếc nhìn Tô Vũ ở ngoài vườn, lần đầu thấy cảm giác bị bàn luận cùng hắn thật là tốt.

Bà chủ cũng tận mắt chứng kiến Tô Vũ và Thẩm Nguyệt đứng ôm hôn bên cửa khiến người ta đỏ mặt và tim đập nhanh, tất nhiên cũng biết quan hệ của hai người rất thân mật, tình nghĩa sâu nặng.

Bà chủ nói thêm: “Chẳng qua phải chăng bên ngoài có người tìm hai vị, hai vị mới trốn tới sân của ta?”

Thẩm Nguyệt đáp: “May nhờ phu nhân không tiếc ra tay giúp đỡ, bọn ta thô lỗ xông vào nhà dân, kinh động tới phu nhân, mong được lượng thứ”.

Bà chủ xua xua tay: “Ấy, đừng khách sáo với ta, chuyện nhỏ nhặt thôi, nên làm mà. Khi ấy ta cũng giật mình một phen, may mà phản ứng kịp thời mới không hô hoán ầm ĩ”.

Bà ta nói rồi hướng ánh mắt ái muội về phía nàng: “Tiểu thư và vị công tử kia… là trốn nhà đi phải không?”

Khóe miệng Thẩm Nguyệt giật giật.

Bà chủ cảm thán: “Nữ nhân ấy mà, nên nắm bắt hạnh phúc cả đời mình, chỉ khi nào ở bên cạnh người mình yêu thương mới hạnh phúc được. Hai người đã ước định chung thân rồi hả?”



Thẩm Nguyệt vã mồ hôi: “Ừm, coi như là vậy”.

“Thế thì tốt quá”, bà chủ nói: “Vừa nhìn đã thấy vị công tử kia ưa nhìn, nói năng và cử chỉ nho nhã, chắc chắn là một người không tồi. Tiểu thư nhất định phải nắm cho thật chắc đấy, mấy cái thứ diêm dúa ti tiện bên ngoài nhiều lắm, cô phải trông chừng cho kỹ, đừng để những người phụ nữ linh tinh kia nhắm tới”.

Bà chủ nói những điều này rất chân thành, Thẩm Nguyệt mỉm cười gật đầu như được chỉ dạy: “Đa tạ phu nhân nhắc nhở, ta sẽ không để bất kỳ nữ nhân nào có cơ hội nhòm ngó chàng ấy”.

Bà chủ hỏi thêm: “Sau này hai người có dự tính gì không? Tối nay có muốn ra khỏi thành không, chưa biết chừng trượng phu của ta có thể giúp được”.

Thẩm Nguyệt sững sờ, nàng hỏi lại: “Đại ca không phải là người làm công trình sao, có thể giúp được bọn ta? Huống hồ sau khi trời tối cửa thành sẽ đóng lại, muốn ra ngoài cũng không ra được”.

Bà chủ đáp: “Hầy, ban nãy không nói rõ, trượng phu của ta giúp quan phủ tu sửa cổng thành, công trình ấy cũng coi như công trình của quan phủ. Cổng thành thiếu chỗ nọ hụt chỗ kia, thế nên phải cần đến người mới đảm bảo cổng thành kiên cố được”.

Bà ta có vẻ tự hào: “Huynh ấy ở chỗ đó làm được vài năm rồi, ngày thường xưng huynh gọi đệ với đám quan binh canh giữ thành, thân thiết lắm. Nếu hai người muốn ra khỏi thành sau khi trời tối, dù sao cũng toàn là dân thường với nhau, giúp nhau cũng được, bảo huynh ấy nói với các huynh đệ giữ thành một tiếng, len lén mở một khe hở, chắc là vẫn được”.

Hai mắt Thẩm Nguyệt sáng ngời, nhìn chằm chằm vào bà chủ.

Bà chủ hỏi: “Sao thế, có phải tối nay muốn ra khỏi thành không? Đợi huynh ấy về rồi ta nói với huynh ấy một tiếng, xem huynh ấy có sắp xếp được không”.

Gương mặt Thẩm Nguyệt không giấu được vẻ mừng vui, nàng nói với bà chủ: “Không giấu gì phu nhân, bọn ta định ra khỏi thành, thế nhưng không phải bây giờ?”

“Vậy là lúc nào?”



Thẩm Nguyệt đáp: “Ta còn có một đứa con trai, đang bị trông coi”.

“Hả? Hai người còn có con trai rồi, ta không hề nhìn ra đấy”, bà chủ hỏi: “Đứa trẻ được mấy tuổi rồi?”

“Hơn một tuổi rồi”, Thẩm Nguyệt đáp: “Cùng là người làm mẹ, chắc hẳn phu nhân có thể hiểu tâm trạng của ta, ta sẽ không thể vứt bỏ con trai mình mà trốn chạy cùng chàng ấy được”.

“Chứ còn gì nữa, nói thế nào cũng là cục thịt từ trên người mình dứt ra mà”, bà chủ thở dài: “Hai người có con tận một tuổi rồi, tại sao hai gia đình vẫn không đồng ý hôn sự này? Có khác gì tạo nghiệt đâu”.

Bà chủ tưởng rằng đứa trẻ là con của Thẩm Nguyệt và Tô Vũ khiến Thẩm Nguyệt nghe thấy mà kinh sợ.

Thẩm Nguyệt biết sau này Tô Vũ sẽ làm cha của Bắp Chân, nhưng trước nay chưa từng nghĩ Bắp Chân là con ruột của Tô Vũ. Nàng không truy cứu cha ruột của Bắp Chân rốt cuộc là ai, dù nói là đã buông bỏ rồi, nhưng đôi lúc cũng sợ kết quả không được như ý.

Huống hồ bất kể cha của Bắp Chân là ai, Bắp Chân vẫn là con trai của nàng.

Thế nhưng bản thân mình nghĩ như vậy là một chuyện, nghe người khác nhắc đến lại là chuyện khác.

Thẩm Nguyệt thu vén cảm xúc, bắt đầu bịa chuyện: “Hai nhà bọn ta là kẻ thù truyền kiếp. Cha mẹ ta và cha mẹ chàng ấy dù thế nào cũng không đồng ý cho bọn ta ở bên nhau”.

Bà chủ thương cảm: “Hai người đúng là số khổ, đứa trẻ kia cũng thật khổ. Thế hai người dự định cứu thằng bé ra rồi mới cùng nhau rời đi phải không?”

“Ừm”, Thẩm Nguyệt chân thành nói: “Phu nhân, nếu bọn ta cứu được đứa trẻ ra, liệu có thể nhờ phu nhân giúp cho chuyến này? Nếu như khó quá…”

Cùng là người làm mẹ, tất nhiên bà chủ sẽ thấy đồng cảm, bà ta nhiệt tình đáp: “Không khó khăn gì, đến lúc đó đợi hai người đón được đứa trẻ, nếu còn muốn ra khỏi thành, hai người cứ tìm ta là được. Nếu ta có thể giúp, nhất định sẽ giúp”.

/625

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status