Ngọc Nghiên tức giận nói: " Rõ ràng ả ta còn đáng giận hơn Hương Phiến. Hương Phiến còn phải chịu kết cục kia, thế mà bây giờ tướng quân lại chỉ đuổi ả ta đi".
"Theo nô tỳ thấy thì cho dù có bán ả ta vào Minh Nguyệt Lâu hay là đưa ả ta đến bầu bạn với ca ca của mình thì cũng không hề oan một chút nào".
"Đây có lẽ là lần cuối cùng Tần Như Lương thương xót Liễu Mi Vũ. Đó là việc của họ, ta không quan tâm".
Sau sự việc này, Tần Như Lương đã tuyên bố ở trong phủ tướng quân rằng Liễu Mi Vũ sẽ không còn là nhị phu nhân của phủ tướng quân nữa.
Hắn ta không công khai bỏ nàng ta trước mặt công chúng đã là rất thương xót nàng ta rồi.
Vì Liễu Mi Vũ đã không còn là nhị phu nhân nữa nên nàng ta phải rời khỏi phủ tướng quân.
Chỉ có điều nàng ta vẫn còn lưu luyến cuộc sống ở nơi này, vẫn còn có chút ảo tưởng đối với Tần Như Lương, ảo tưởng hắn ta sẽ hối hận, ảo tưởng hắn ta sẽ hồi tâm chuyển ý.
Liễu Mi Vũ không muốn rời khỏi Phù Dung Uyển, nhưng nàng ta đã không còn khóc lớn như trước nữa.
Khi quản gia mang người tới yêu cầu Liễu Mi Vũ rời đi, nàng ta đột nhiên cầm dao găm đặt lên cổ mình rồi nói: "Nếu các ngươi muốn đuổi ta đi thì ta sẽ chết ở đây!"
Quản gia không muốn gây ra tai nạn chết người cho nên cũng không thể tiếp tục làm căng.
Quản gia đã không thể làm căng, cho nên đành phải đến xin chỉ thị của Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: "Nếu nàng ta muốn ở lại thì cứ để nàng ta ở lại thêm vài ngày. Đợi đến ngày Liễu Thiên Hạc bị hành hình thì nàng ta chắc chắn sẽ ra ngoài thôi".
Rất nhanh đã đến ngày Liễu Thiên Hạc bị hành hình.
Có rất nhiều dân chúng đã đến xem từ sáng sớm.
Nghe nói hôm nay sẽ xử tử một phạm nhân theo địch phản quốc, hắn ta đã làm hại vô số binh sĩ Đại Sở phải chết trên chiến trường.
Khi nhắc đến hắn ta thì dân chúng đều nghiến răng nghiến lợi căm thù. Những binh sĩ Đại Sở chết trên chiến trường đều từ những gia đình ở đây mà ra.
Lúc trước bọn họ tiễn binh sĩ xuất chinh, cuối cùng lại không đợi được ngày trở về, làm sao bọn họ có thể không cảm thấy bi phẫn thống khổ cho được?
Bây giờ đã bắt được tên tội phạm phản nghịch, dân chúng đều đem sự phẫn nộ cùng thống khổ của mình trút lên người hắn ta.
Vì vậy khi Liễu Thiên Hạc bị xe tù chở ra phố, dân chúng trên đường oán hận ngút trời, tất cả đều ném rau thối trứng thối lên đầu Liễu Thiên Hạc.
Trên đường hắn ta bị chở đi còn bị vô số dân chúng mắng chửi.
Nếu không nhờ các binh sĩ hai bên duy trì trật tự thì e rằng những người này đã nhảy lên xé xác Liễu Thiên Hạc ngay tại chỗ rồi.
Tần Như Lương hôm nay là chủ thẩm, hắn ta cưỡi ngựa đi đầu. Ngoài ra còn có hai phó thẩm, Hạ Phóng chính là phó thẩm thứ nhất.
Sáng hôm nay, Thẩm Nguyệt dậy rất sớm.
Ngọc Nghiên và Thôi Thị thu xếp rửa mặt sau đó dùng điểm tâm.
Khi Ngọc Nghiên thay quần áo cho Thẩm Nguyệt, nàng ta hỏi: "Hôm nay công chúa phải ra ngoài sao?"
"Tất nhiên rồi", Thẩm Nguyệt hơi nâng cằm lên, thản nhiên cài cúc cổ áo, nhàn nhạt nói: "Hôm nay là một ngày trọng đại".
Ngọc Nghiên vui vẻ nói: "Vậy thì nô tỳ sẽ đi chuẩn bị sau khi công chúa ăn sáng xong. Công chúa có muốn gọi Liễu thị đến không?”
"Gọi nàng ta đi, để nàng ta còn có cơ hội nói lời từ biệt với ca ca".
Dù sao thì Liễu Mi Vũ cũng không muốn rời khỏi Phù Dung Uyển, nhưng nàng ta đã nghe nói hôm nay là ngày xử tử ca ca Liễu Thiên Hạc, nếu như hôm nay không thể gặp được thì cả đời này hai huynh muội cũng không thể gặp lại nhau.
Cuối cùng nàng ta vẫn không thể cứu Liễu Thiên Hạc, chỉ có thể đi đưa tiễn hắn ta.
Ngọc Nghiên lấy một chiếc áo choàng khoác lên người Thẩm Nguyệt, nàng đứng ở cửa đợi một lúc, quay đầu nhìn lại thì thấy Liễu Mi Vũ rốt cuộc cũng đã chịu bước ra khỏi cửa, đám hạ nhân trong phủ tướng quân giống như vừa tiễn được một ôn thần, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
Liễu Mi Vũ bước đến gần hơn, nhưng nàng ta đã không còn sức để tranh đấu với Thẩm Nguyệt nữa.
Thẩm Nguyệt nhìn nàng ta từ trên xuống dưới, bĩu môi nói: "Ngươi đối với Liễu Thiên Hạc đúng là tình thâm nghĩa trọng, cho dù hắn ta đã phản bội ngươi để cho tướng quân biết những chuyện không nên biết. Nếu như ngươi đối với tướng quân cũng tình thâm nghĩa trọng giống như vậy thì tốt quá".
Liễu Mi Vũ cúi đầu, toàn thân run run, không dám nói lời nào.
Nàng ta sợ rằng ngay khi nàng ta vừa lên tiếng thì Thẩm Nguyệt sẽ đổi ý, thậm chí sẽ không để nàng ta đi gặp Liễu Thiên Hạc lần cuối.
Thẩm Nguyệt không chậm trễ, lập tức lên xe. Mặc dù bị người khác khinh thường nhưng Liễu Mi Vũ vẫn vào trong xe ngựa, họ cùng nhau đi đến nơi hành quyết.
Khi gần tới nơi, thật không ngờ đám đông trên đường càng lúc càng kéo đến chật cứng khiến cho xe ngựa không thể di chuyển dễ dàng được.
Thẩm Nguyệt vén rèm lên, nhìn thấy dân chúng trên đường đang tràn đầy phẫn nộ, liên tục mắng chửi cả nhà Liễu Thiên Hạc, rồi lại mắng chửi đến mười tám đời tổ tông của hắn ta.
Nàng liếc nhìn Liễu Mi Vũ rồi nói: "Ngươi có nghe thấy gì không? Tất cả những người có con trai và chồng chết trên chiến trường đều hận Liễu Thiên Hạc thấu xương".
Liễu Mi Vũ nép mình trong góc, cắn chặt đôi môi tái nhợt, lặng lẽ run rẩy.
Những người bên ngoài chỉ muốn Liễu Thiên Hạc chết, đối với nàng ta mà nói thì chẳng khác nào dã thú, cực kỳ đáng sợ.
Xe ngựa thực sự không thể đi được nữa, vì vậy Thẩm Nguyệt đã mang theo Ngọc Nghiên và Thôi thị xuống xe đi bộ.
"Theo nô tỳ thấy thì cho dù có bán ả ta vào Minh Nguyệt Lâu hay là đưa ả ta đến bầu bạn với ca ca của mình thì cũng không hề oan một chút nào".
"Đây có lẽ là lần cuối cùng Tần Như Lương thương xót Liễu Mi Vũ. Đó là việc của họ, ta không quan tâm".
Sau sự việc này, Tần Như Lương đã tuyên bố ở trong phủ tướng quân rằng Liễu Mi Vũ sẽ không còn là nhị phu nhân của phủ tướng quân nữa.
Hắn ta không công khai bỏ nàng ta trước mặt công chúng đã là rất thương xót nàng ta rồi.
Vì Liễu Mi Vũ đã không còn là nhị phu nhân nữa nên nàng ta phải rời khỏi phủ tướng quân.
Chỉ có điều nàng ta vẫn còn lưu luyến cuộc sống ở nơi này, vẫn còn có chút ảo tưởng đối với Tần Như Lương, ảo tưởng hắn ta sẽ hối hận, ảo tưởng hắn ta sẽ hồi tâm chuyển ý.
Liễu Mi Vũ không muốn rời khỏi Phù Dung Uyển, nhưng nàng ta đã không còn khóc lớn như trước nữa.
Khi quản gia mang người tới yêu cầu Liễu Mi Vũ rời đi, nàng ta đột nhiên cầm dao găm đặt lên cổ mình rồi nói: "Nếu các ngươi muốn đuổi ta đi thì ta sẽ chết ở đây!"
Quản gia không muốn gây ra tai nạn chết người cho nên cũng không thể tiếp tục làm căng.
Quản gia đã không thể làm căng, cho nên đành phải đến xin chỉ thị của Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: "Nếu nàng ta muốn ở lại thì cứ để nàng ta ở lại thêm vài ngày. Đợi đến ngày Liễu Thiên Hạc bị hành hình thì nàng ta chắc chắn sẽ ra ngoài thôi".
Rất nhanh đã đến ngày Liễu Thiên Hạc bị hành hình.
Có rất nhiều dân chúng đã đến xem từ sáng sớm.
Nghe nói hôm nay sẽ xử tử một phạm nhân theo địch phản quốc, hắn ta đã làm hại vô số binh sĩ Đại Sở phải chết trên chiến trường.
Khi nhắc đến hắn ta thì dân chúng đều nghiến răng nghiến lợi căm thù. Những binh sĩ Đại Sở chết trên chiến trường đều từ những gia đình ở đây mà ra.
Lúc trước bọn họ tiễn binh sĩ xuất chinh, cuối cùng lại không đợi được ngày trở về, làm sao bọn họ có thể không cảm thấy bi phẫn thống khổ cho được?
Bây giờ đã bắt được tên tội phạm phản nghịch, dân chúng đều đem sự phẫn nộ cùng thống khổ của mình trút lên người hắn ta.
Vì vậy khi Liễu Thiên Hạc bị xe tù chở ra phố, dân chúng trên đường oán hận ngút trời, tất cả đều ném rau thối trứng thối lên đầu Liễu Thiên Hạc.
Trên đường hắn ta bị chở đi còn bị vô số dân chúng mắng chửi.
Nếu không nhờ các binh sĩ hai bên duy trì trật tự thì e rằng những người này đã nhảy lên xé xác Liễu Thiên Hạc ngay tại chỗ rồi.
Tần Như Lương hôm nay là chủ thẩm, hắn ta cưỡi ngựa đi đầu. Ngoài ra còn có hai phó thẩm, Hạ Phóng chính là phó thẩm thứ nhất.
Sáng hôm nay, Thẩm Nguyệt dậy rất sớm.
Ngọc Nghiên và Thôi Thị thu xếp rửa mặt sau đó dùng điểm tâm.
Khi Ngọc Nghiên thay quần áo cho Thẩm Nguyệt, nàng ta hỏi: "Hôm nay công chúa phải ra ngoài sao?"
"Tất nhiên rồi", Thẩm Nguyệt hơi nâng cằm lên, thản nhiên cài cúc cổ áo, nhàn nhạt nói: "Hôm nay là một ngày trọng đại".
Ngọc Nghiên vui vẻ nói: "Vậy thì nô tỳ sẽ đi chuẩn bị sau khi công chúa ăn sáng xong. Công chúa có muốn gọi Liễu thị đến không?”
"Gọi nàng ta đi, để nàng ta còn có cơ hội nói lời từ biệt với ca ca".
Dù sao thì Liễu Mi Vũ cũng không muốn rời khỏi Phù Dung Uyển, nhưng nàng ta đã nghe nói hôm nay là ngày xử tử ca ca Liễu Thiên Hạc, nếu như hôm nay không thể gặp được thì cả đời này hai huynh muội cũng không thể gặp lại nhau.
Cuối cùng nàng ta vẫn không thể cứu Liễu Thiên Hạc, chỉ có thể đi đưa tiễn hắn ta.
Ngọc Nghiên lấy một chiếc áo choàng khoác lên người Thẩm Nguyệt, nàng đứng ở cửa đợi một lúc, quay đầu nhìn lại thì thấy Liễu Mi Vũ rốt cuộc cũng đã chịu bước ra khỏi cửa, đám hạ nhân trong phủ tướng quân giống như vừa tiễn được một ôn thần, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
Liễu Mi Vũ bước đến gần hơn, nhưng nàng ta đã không còn sức để tranh đấu với Thẩm Nguyệt nữa.
Thẩm Nguyệt nhìn nàng ta từ trên xuống dưới, bĩu môi nói: "Ngươi đối với Liễu Thiên Hạc đúng là tình thâm nghĩa trọng, cho dù hắn ta đã phản bội ngươi để cho tướng quân biết những chuyện không nên biết. Nếu như ngươi đối với tướng quân cũng tình thâm nghĩa trọng giống như vậy thì tốt quá".
Liễu Mi Vũ cúi đầu, toàn thân run run, không dám nói lời nào.
Nàng ta sợ rằng ngay khi nàng ta vừa lên tiếng thì Thẩm Nguyệt sẽ đổi ý, thậm chí sẽ không để nàng ta đi gặp Liễu Thiên Hạc lần cuối.
Thẩm Nguyệt không chậm trễ, lập tức lên xe. Mặc dù bị người khác khinh thường nhưng Liễu Mi Vũ vẫn vào trong xe ngựa, họ cùng nhau đi đến nơi hành quyết.
Khi gần tới nơi, thật không ngờ đám đông trên đường càng lúc càng kéo đến chật cứng khiến cho xe ngựa không thể di chuyển dễ dàng được.
Thẩm Nguyệt vén rèm lên, nhìn thấy dân chúng trên đường đang tràn đầy phẫn nộ, liên tục mắng chửi cả nhà Liễu Thiên Hạc, rồi lại mắng chửi đến mười tám đời tổ tông của hắn ta.
Nàng liếc nhìn Liễu Mi Vũ rồi nói: "Ngươi có nghe thấy gì không? Tất cả những người có con trai và chồng chết trên chiến trường đều hận Liễu Thiên Hạc thấu xương".
Liễu Mi Vũ nép mình trong góc, cắn chặt đôi môi tái nhợt, lặng lẽ run rẩy.
Những người bên ngoài chỉ muốn Liễu Thiên Hạc chết, đối với nàng ta mà nói thì chẳng khác nào dã thú, cực kỳ đáng sợ.
Xe ngựa thực sự không thể đi được nữa, vì vậy Thẩm Nguyệt đã mang theo Ngọc Nghiên và Thôi thị xuống xe đi bộ.
/625
|