Hắn ta cúi xuống nắm lấy cổ tay của Liễu Mi Vũ rồi kéo nó ra khỏi góc áo của mình, sau đó hắn ta lại nói: "Liễu Thiên Tuyết, cho dù trước đây ta biết nàng đã làm nhiều việc không đúng, cho dù ta tận mắt nhìn thấy nàng cùng nam nhân khác chung chạ với nhau, cho dù ta biết nàng vì bảo vệ ca ca mà lừa gạt ta, thậm chí cho dù ta biết nàng âm mưu muốn lấy đi mạng sống của Thẩm Nguyệt và đứa trẻ, thì ta cũng cảm thấy trong đó có sai lầm cùng trách nhiệm của ta, ta chưa từng cảm thấy được nàng đê tiện độc ác, hạ lưu vô sỉ đến như vậy".
Ngay từ đầu nàng ta đã bày mưu tính kế dắt mũi hắn ta.
Sắc mặt Liễu Mi Vũ tái mét.
Tần Như Lương nói: "Bây giờ chỉ cần chạm vào nàng một chút cũng khiến cho ta cảm thấy dơ bẩn vô cùng".
Tay của hắn ta nhìn thì có vẻ vô lực nhưng lại không biết đã dùng bao nhiêu quyết tâm để hoàn toàn đẩy Liễu Mi Vũ ra khỏi thân thể của mình.
Tần Như Lương dứt khoát nói: "Nàng đi đi, đời này ta không muốn gặp lại nàng nữa".
"Ta không đi! Ta không đi!", Liễu Mi Vũ lại bám lấy y phục của Tần Như Lương: "Cho dù chết ta cũng sẽ không rời khỏi tướng quân!"
"Bây giờ ta sẽ không cầu xin cho ca ca của ta nữa có được không? Ta cầu xin tướng quân... đừng đuổi ta đi..."
Liễu Mi Vũ thương tâm khóc lóc: "Mọi chuyện trước kia là do ta sai, ta sẽ sửa... ta nhất định sẽ sửa, chỉ cần không bị đuổi đi... tướng quân, ta là Mi Vũ của tướng quân, ta đã bầu bạn bên cạnh tướng quân lâu như vậy... chàng không thể vô tình với ta..."
"Bây giờ nàng không chịu đi, thật sự muốn ta mỗi ngày nhìn thấy nàng đều phải nhớ đến những chuyện bẩn thỉu mà nàng làm hay sao?"
"Tướng quân, ta đã biết sai rồi! Ta sẽ không bao giờ tái phạm nữa...", nàng ta nắm chặt y phục của Tần Như Lương, còn chỉ tay về phía Thẩm Nguyệt.
"Về sau ta sẽ không hại nàng ta, cũng sẽ không hận nàng ta... nếu tướng quân thích nàng ta thì Mi Vũ cũng sẽ không bao giờ ngăn cản... Mi Vũ chỉ cầu xin tướng quân không đuổi ta đi... ta thật sự yêu chàng, ta không thể rời xa người..."
"Nàng thật sự yêu ta mà lại tước đoạt những điều mà ta yêu?", Tần Như Lương bình tĩnh đến lạnh lùng nói: “Từ mỗi lời nàng nói, từ mỗi lời ta nghe được thì ta thấy nàng chỉ yêu chính bản thân mình. Bởi vì nàng chỉ yêu bản thân mình cho nên nàng luôn muốn có tất cả, và nàng có thể làm bất cứ điều gì chỉ để thỏa mãn bản thân”.
Nếu nàng ta yêu Tần Như Lương thì sao lại lại tước đoạt người hắn ta yêu, che giấu hắn ta nhiều năm như vậy? Nàng ta yêu Tần Như Lương nhưng chỉ quan tâm đến việc nàng ta có thể nhận được bao nhiêu từ hắn ta hay sao?
Người sáng suốt chỉ cần liếc mắt nhìn một cái liền thấy được rõ ràng thứ mà nàng yêu chỉ có sự bảo vệ của Tần Như Lương, nàng chỉ muốn có được tình yêu của Tần Như Lương.
Nàng ta không bao giờ muốn đánh đổi, chỉ muốn nhận lấy tất cả cho riêng mình.
Tình yêu như vậy càng lúc càng khiến cho Tần Như Lương cảm thấy mỏi mệt không chịu nổi.
Tần Như Lương nói: "Thật ra như vậy cũng tốt, ta và nàng cuối cùng cũng đã kết thúc. Bao năm qua ta chưa bao giờ đối xử tệ với nàng, tự nhận không thẹn với lương tâm. Ta khuyên nàng nên tự rời đi trước khi ta trở mặt".
Liễu Mi Vũ hỏi: "Nếu ta không muốn rời đi thì sao?"
Tần Như Lương nhìn nàng hồi lâu, ngay lúc Liễu Mi Vũ nghĩ hắn ta vẫn còn động lòng thì nàng ta lại nghe thấy hắn ta nói: "Nàng muốn kết thúc như Hương Phiến sao?"
Liễu Mi Vũ sững người một lúc, sau đó lộ vẻ tuyệt vọng nói: "Tướng quân có cần phải nhẫn tâm như vậy không?"
Tần Như Lương nói: "Ta còn có thể nhẫn tâm hơn như vậy nữa, ta có thể tiễn nàng đi đoàn tụ với Liễu Thiên Hạc với thân phận Liễu Thiên Tuyết".
Liễu Mi Vũ trừng mắt, có lẽ nàng ta không thể tin được rằng những lời như vậy lại thoát ra khỏi miệng Tần Như Lương.
Nàng ta mềm nhũn ngã quỵ xuống đất.
Tần Như Lương biết nàng ta sẽ lựa chọn như thế nào. Nàng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi.
Sau đó khi Hương Lăng nhận lệnh của Tần Như Lương lôi Liễu Mi Vũ ra khỏi Trì Xuân Uyển, nét mặt của Liễu Mi Vũ như dại ra, không hề có phản ứng.
Bầu không khí trong phòng đột ngột trở nên im lặng.
Bóng lưng cao lớn của Tần Như Lương có chút hiu quạnh uể oải, hắn ta một tay giữ lấy mép bàn, quay lưng về phía Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt nói: "Có vẻ như niềm vui bất ngờ đã biến thành cú sốc không ngờ".
"Cô đã sớm biết nàng ấy đã làm những việc này sao?"
"Trước đây có nghe kể một chút, nhưng những chuyện cụ thể thì đến ngày hôm nay ta mới biết".
Ngừng một chút, Thẩm Nguyệt lại bình thản nói: "Tần Như Lương, nếu trong lòng ngươi cảm thấy không thoải mái thì ngươi cũng có thể tha thứ cho nàng ta. Ta chỉ muốn ngươi biết được mọi chuyện, về việc ngươi muốn giải quyết như thế nào thì ta không định xen vào".
"Tha thứ cho nàng ấy sẽ càng khiến ta cảm thấy khó chịu hơn", hắn ta yếu ớt hạ tay xuống khỏi mép bàn, bước đi về phía cửa rồi nói: “Cô nhất định sẽ cho rằng ta là đồ ngốc".
Tần Như Lương sải bước rời đi mà không đợi Thẩm Nguyệt trả lời.
Thẩm Nguyệt nhìn theo bóng lưng của hắn ta, kỳ thật nàng ta cũng không nghĩ vậy.
Thôi thị là người phản ứng đầu tiên, bà ta vội vàng đóng cửa để chắn gió lạnh bên ngoài.
Ngọc Nghiên vẫn còn đang sững sờ, nàng ta nói: "Liễu thị vậy là đã xong rồi sao? Ả ta sẽ không bao giờ có thể trở mình được nữa?"
"Xem như là vậy đi".
“Mọi chuyện kết thúc dễ dàng như vậy sao?”, Ngọc Nghiên nói: “Ta không cảm thấy sảng khoái khi trả thù được một chút nào”.
Thẩm Nguyệt cười nói: "Báo thù chưa bao giờ là chuyện sảng khoái. Hơn nữa, chuyện này không thể gọi là báo thù".
"Công chúa, nhớ đến những chuyện Liễu thị đã từng làm, thật sự có chém ả ta ngàn đao cũng không oan! Ả ta gian xảo thủ đoạn, tỉ mỉ dựng lên nhiều âm mưu như vậy mà còn dám hận công chúa, trên đời này sao lại có kẻ không biết xấu hổ đến thế chứ!"
Ngay từ đầu nàng ta đã bày mưu tính kế dắt mũi hắn ta.
Sắc mặt Liễu Mi Vũ tái mét.
Tần Như Lương nói: "Bây giờ chỉ cần chạm vào nàng một chút cũng khiến cho ta cảm thấy dơ bẩn vô cùng".
Tay của hắn ta nhìn thì có vẻ vô lực nhưng lại không biết đã dùng bao nhiêu quyết tâm để hoàn toàn đẩy Liễu Mi Vũ ra khỏi thân thể của mình.
Tần Như Lương dứt khoát nói: "Nàng đi đi, đời này ta không muốn gặp lại nàng nữa".
"Ta không đi! Ta không đi!", Liễu Mi Vũ lại bám lấy y phục của Tần Như Lương: "Cho dù chết ta cũng sẽ không rời khỏi tướng quân!"
"Bây giờ ta sẽ không cầu xin cho ca ca của ta nữa có được không? Ta cầu xin tướng quân... đừng đuổi ta đi..."
Liễu Mi Vũ thương tâm khóc lóc: "Mọi chuyện trước kia là do ta sai, ta sẽ sửa... ta nhất định sẽ sửa, chỉ cần không bị đuổi đi... tướng quân, ta là Mi Vũ của tướng quân, ta đã bầu bạn bên cạnh tướng quân lâu như vậy... chàng không thể vô tình với ta..."
"Bây giờ nàng không chịu đi, thật sự muốn ta mỗi ngày nhìn thấy nàng đều phải nhớ đến những chuyện bẩn thỉu mà nàng làm hay sao?"
"Tướng quân, ta đã biết sai rồi! Ta sẽ không bao giờ tái phạm nữa...", nàng ta nắm chặt y phục của Tần Như Lương, còn chỉ tay về phía Thẩm Nguyệt.
"Về sau ta sẽ không hại nàng ta, cũng sẽ không hận nàng ta... nếu tướng quân thích nàng ta thì Mi Vũ cũng sẽ không bao giờ ngăn cản... Mi Vũ chỉ cầu xin tướng quân không đuổi ta đi... ta thật sự yêu chàng, ta không thể rời xa người..."
"Nàng thật sự yêu ta mà lại tước đoạt những điều mà ta yêu?", Tần Như Lương bình tĩnh đến lạnh lùng nói: “Từ mỗi lời nàng nói, từ mỗi lời ta nghe được thì ta thấy nàng chỉ yêu chính bản thân mình. Bởi vì nàng chỉ yêu bản thân mình cho nên nàng luôn muốn có tất cả, và nàng có thể làm bất cứ điều gì chỉ để thỏa mãn bản thân”.
Nếu nàng ta yêu Tần Như Lương thì sao lại lại tước đoạt người hắn ta yêu, che giấu hắn ta nhiều năm như vậy? Nàng ta yêu Tần Như Lương nhưng chỉ quan tâm đến việc nàng ta có thể nhận được bao nhiêu từ hắn ta hay sao?
Người sáng suốt chỉ cần liếc mắt nhìn một cái liền thấy được rõ ràng thứ mà nàng yêu chỉ có sự bảo vệ của Tần Như Lương, nàng chỉ muốn có được tình yêu của Tần Như Lương.
Nàng ta không bao giờ muốn đánh đổi, chỉ muốn nhận lấy tất cả cho riêng mình.
Tình yêu như vậy càng lúc càng khiến cho Tần Như Lương cảm thấy mỏi mệt không chịu nổi.
Tần Như Lương nói: "Thật ra như vậy cũng tốt, ta và nàng cuối cùng cũng đã kết thúc. Bao năm qua ta chưa bao giờ đối xử tệ với nàng, tự nhận không thẹn với lương tâm. Ta khuyên nàng nên tự rời đi trước khi ta trở mặt".
Liễu Mi Vũ hỏi: "Nếu ta không muốn rời đi thì sao?"
Tần Như Lương nhìn nàng hồi lâu, ngay lúc Liễu Mi Vũ nghĩ hắn ta vẫn còn động lòng thì nàng ta lại nghe thấy hắn ta nói: "Nàng muốn kết thúc như Hương Phiến sao?"
Liễu Mi Vũ sững người một lúc, sau đó lộ vẻ tuyệt vọng nói: "Tướng quân có cần phải nhẫn tâm như vậy không?"
Tần Như Lương nói: "Ta còn có thể nhẫn tâm hơn như vậy nữa, ta có thể tiễn nàng đi đoàn tụ với Liễu Thiên Hạc với thân phận Liễu Thiên Tuyết".
Liễu Mi Vũ trừng mắt, có lẽ nàng ta không thể tin được rằng những lời như vậy lại thoát ra khỏi miệng Tần Như Lương.
Nàng ta mềm nhũn ngã quỵ xuống đất.
Tần Như Lương biết nàng ta sẽ lựa chọn như thế nào. Nàng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi.
Sau đó khi Hương Lăng nhận lệnh của Tần Như Lương lôi Liễu Mi Vũ ra khỏi Trì Xuân Uyển, nét mặt của Liễu Mi Vũ như dại ra, không hề có phản ứng.
Bầu không khí trong phòng đột ngột trở nên im lặng.
Bóng lưng cao lớn của Tần Như Lương có chút hiu quạnh uể oải, hắn ta một tay giữ lấy mép bàn, quay lưng về phía Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt nói: "Có vẻ như niềm vui bất ngờ đã biến thành cú sốc không ngờ".
"Cô đã sớm biết nàng ấy đã làm những việc này sao?"
"Trước đây có nghe kể một chút, nhưng những chuyện cụ thể thì đến ngày hôm nay ta mới biết".
Ngừng một chút, Thẩm Nguyệt lại bình thản nói: "Tần Như Lương, nếu trong lòng ngươi cảm thấy không thoải mái thì ngươi cũng có thể tha thứ cho nàng ta. Ta chỉ muốn ngươi biết được mọi chuyện, về việc ngươi muốn giải quyết như thế nào thì ta không định xen vào".
"Tha thứ cho nàng ấy sẽ càng khiến ta cảm thấy khó chịu hơn", hắn ta yếu ớt hạ tay xuống khỏi mép bàn, bước đi về phía cửa rồi nói: “Cô nhất định sẽ cho rằng ta là đồ ngốc".
Tần Như Lương sải bước rời đi mà không đợi Thẩm Nguyệt trả lời.
Thẩm Nguyệt nhìn theo bóng lưng của hắn ta, kỳ thật nàng ta cũng không nghĩ vậy.
Thôi thị là người phản ứng đầu tiên, bà ta vội vàng đóng cửa để chắn gió lạnh bên ngoài.
Ngọc Nghiên vẫn còn đang sững sờ, nàng ta nói: "Liễu thị vậy là đã xong rồi sao? Ả ta sẽ không bao giờ có thể trở mình được nữa?"
"Xem như là vậy đi".
“Mọi chuyện kết thúc dễ dàng như vậy sao?”, Ngọc Nghiên nói: “Ta không cảm thấy sảng khoái khi trả thù được một chút nào”.
Thẩm Nguyệt cười nói: "Báo thù chưa bao giờ là chuyện sảng khoái. Hơn nữa, chuyện này không thể gọi là báo thù".
"Công chúa, nhớ đến những chuyện Liễu thị đã từng làm, thật sự có chém ả ta ngàn đao cũng không oan! Ả ta gian xảo thủ đoạn, tỉ mỉ dựng lên nhiều âm mưu như vậy mà còn dám hận công chúa, trên đời này sao lại có kẻ không biết xấu hổ đến thế chứ!"
/625
|