Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 126 - Chương 110

/172


Editor: Đào Sindy

Nương nương! Cung nữ bên cạnh Hoàng Hậu thấy thần sắc bà không đúng, vội vươn tay đỡ: Ngài phải chú ý thân thể.

Hoàng Hậu nhìn Tưởng Lạc, sau một lúc lâu đau lòng nhức óc nói: Lạc Nhi, ngươi làm bản cung thất vọng cực độ.

Mẫu hậu. Bị đánh cả hai tay Tưởng Lạc như thanh tỉnh lại, hắn ta quỳ gối trước mặt Hoàng Hậu: Mẫu hậu, nhi thần...

Từ nhỏ tính cách ngươi đã hoang đường, ta nghĩ ngươi còn nhỏ không hiểu chuyện, coi như có chuyện gì còn có Thái Tử đỡ lấy cho ngươi, hiện nay Thái Tử bị bệ hạ giam lỏng ở Đông cung, ngươi thay bệ hạ giám quốc, làm việc còn không ổn trọng như thế, ngươi muốn ép chết bản cung sao? Trải qua mấy ngày nay, bệ hạ đối xử với bà không nóng không lạnh, phu thê hai người mấy chục năm, bây giờ lại đi đến nước này, trong lòng Hoàng Hậu không phải không đau đớn, chỉ là không biểu hiện trước mặt hai nhi tử thôi.

Mặc dù bệ hạ không coi trọng con thứ, thế nhưng cũng không thể hiện hai nhi tử của bà có thể không kiêng nể gì cả.

Là lỗi của ta. Hoàng Hậu rơi lệ nói: Đây tất cả là lỗi của ta.

Nếu không phải bà lo lắng hai nhi tử vì quyền lực mà tranh chấp, cố ý phóng túng tiểu nhi tử, để hắn ta không tranh quyền đoạt vị, hiện nay sẽ không biến thành thế này.

Mắt bà nhìn nhị nhi tử quỳ trước mặt, nói với Tạ Uyển Dụ đứng một bên: Ninh Vương phi đi theo bản cung.

Tạ Uyển Dụ đi qua bên cạnh Ninh Vương, đến bên cạnh Hoàng Hậu, nhưng không đưa tay đỡ bà. Trong lòng Hoàng Hậu cười khổ, tính tình Ninh Vương Phi hơi lớn, năm đó bà thân là Thái Tử Phi, lại bị Huệ Vương Phi sỉ nhục, khẩu khí này nhịn trọn vẹn đã nhiều năm, cho đến khi tiên đế băng hà, sống lưng của bà mới đứng thẳng lên. Bà khi đó, Ninh Vương Phi có thể chịu được không.

Chỉ là việc này cuối cùng sai trên người con mình, bà cũng nói không nên lời trách cứ.

Nương nương, Phúc Nhạc Quận Chúa cũng quá mức càn rỡ. Nữ quan bên cạnh Hoàng Hậu nhỏ giọng nói: Ninh Vương điện hạ là Hoàng Tử, đúng sai tự có bệ hạ và nương nương kết luận, nàng dựa vào đâu đến nói này nói kia?

Họa Họa và Lạc Nhi từ nhỏ không hợp, khi còn bé hai đứa cãi nhau đấu võ mồm, Lạc Nhi ỷ lớn tuổi, thường bắt nạt Họa Họa, cho nên tới bây giờ, hai người vẫn không hợp. Nói đến đây, Hoàng Hậu thở dài trong lòng, nha đầu này của Ban gia bà thật ưa thích, chỉ là mở miệng ra không buông tha người khác.

Tiểu cô nương như vậy khi là tiểu bối sủng ái cũng không sao cả, nếu cưới về làm tức phụ, sẽ không thỏa đáng.

Nô tỳ cảm thấy, nàng ỷ vào trưởng Công Chúa có chút ân với bệ hạ, mượn ân báo thù thôi.

Im miệng. Hoàng Hậu giận tái mặt nói: Chuyện của quý nhân, ngươi có thể nói sao?

Nô tỳ biết tội!

Tạ Uyển Dụ theo sau ngẩng đầu nhìn Hoàng Hậu, sắc mặt Hoàng Hậu xác thực không tốt lắm, nhưng trên miệng bà mặc dù không hài lòng với nữ quan, nhưng không chân chính trách phạt nàng ta.

Nhìn đến đây, Tạ Uyển Dụ không khỏi cười lạnh, người trong cung đều như thế, dối trá đến làm cho người ta buồn nôn. Cho dù là Hoàng Hậu luôn miệng nói mình ưa thích Ban Họa bao nhiêu, trên thực tế có thể có bao nhiêu ưa thích chứ? Phần ưa thích này, so ra hẳn kém bệ hạ.

Nghĩ đến Ban Họa vừa rồi nói với mình, tâm tình Tạ Uyển Dụ hết sức phức tạp.

Nàng ta không nghĩ tới, đến lúc này, Ban Họa còn dám ngay trước mặt Hoàng Hậu và Tưởng Lạc, nói Tưởng Lạc là một tên cặn bã.

Ban Họa thật cho là, Hoàng Hậu sẽ không nảy sinh bất mãn với mình sao? Hay nói... Nàng vốn không thèm để ý Hoàng Hậu thấy nàng thế nào?

Ban Họa và Dung Hà dọc theo thành cung cao cao đi ra ngoài, Ban Họa chỉ một khu vườn nói: Khi ta còn bé chơi ở đây, bị Tưởng Lạc từ phía sau đẩy một phát, cả người nhào vào bụi cỏ.

Sau đó thì sao?

Sau đó ta liền hung hăng đạp Tưởng Lạc một cước, đạp xong rồi khóc, vừa khóc vừa đi đến cọ cỏ. Bệ hạ và Hoàng Hậu nương nương biết chuyện, phạt Tưởng Lạc quỳ một canh giờ, trái lại ban thưởng cho ta không ít thứ. Ban Họa thu tầm mắt lại, ánh mắt có chút nhạt: Đó là lần đầu tiên ta biết, khóc cũng có chỗ dùng đấy.

Từ đó về sau, Tưởng Lạc liền thường xuyên tìm ta gây phiền phức, nhưng chỉ cần hắn ta đụng ta một cái, ta sẽ khóc, không chỉ khóc mà còn làm cho tất cả mọi người biết hắn ta bắt nạt ta. Mí mắt Ban Họa buông xuống, che dấu tâm tình trong lòng: Có một lần, bệ hạ hỏi ta, Tưởng Lạc có gì giỏi hơn Thái Tử không.

Dung Hà bỗng nhiên nhớ lại, chín năm trước, bệ hạ cũng đã từng hỏi y, khi đó y chỉ có mười lăm tuổi, ông nói đúng lắm, y càng thưởng thức Thái Tử, cho nên không hiểu rõ lắm Nhị Hoàng Tử.

Ta nói ta không thích Nhị Hoàng Tử, chỉ thích chơi cùng Thái Tử, Nhị Hoàng Tử trong mắt ta, không chỗ nào vượt qua Thái Tử. Ban Họa nắm tay Dung Hà, mỗi một bước đi rất chậm cũng rất tùy ý, bởi vì bên người có một người nắm tay nàng, nàng không cần lo lắng mình sẽ bị ngã: Bệ hạ nghe xong, không chỉ không giận ta, còn khen tính tình ta ngay thẳng.

Có lẽ lúc bệ hạ còn thiếu niên, cũng ngóng trông có người nói, bọn họ chỉ thích Thái Tử, không muốn chơi cùng Nhị Hoàng Tử.

Chỉ là khi đó chưa có ai nói thẳng như thế, những lời này của nàng, làm tâm lý ông có cảm giác thỏa mãn.

Thật là khéo. Dung Hà cười: Năm đó bệ hạ cũng từng hỏi qua ta.

Vậy chàng trả lời như thế nào?

Ta nói ta không quen Nhị Hoàng Tử.

Hì hì. Ban Họa che miệng cười: Câu trả lời này tốt.

Hai người xuất cung, thấy đầu đường treo đầy đèn lồng đỏ, trên đường phố đầy ắp người, Ban Họa nói: Ngày mai là giao thừa rồi.

Dung Hà thấy thần sắc Ban Họa có chút cô đơn, để mã phu dừng xe, vội vàng nhảy xuống xe ngựa.

Cái này cho nàng. Dung Hà trở lại trong xe ngựa, trong tay nhiều thêm chiếc đèn lồng đỏ lớn xinh đẹp, trên đèn lồng viết một chữ Phúc thật to, một bên khác vẽ một đôi Hỉ Thước. Hỉ Thước báo xuân, là điềm tốt.

Đây không phải đồ chơi của tiểu hài tử sao? Ban Họa tiếp nhận đèn lồng, ngoài miệng mặc dù ghét bỏ, tay lại nhịn không được chọc Hỉ Thước trên đèn lồng mấy lần.

Ừm. Dung Hà nhẹ nhàng hôn má nàng một cái, nhỏ giọng nói: Trong lòng ta, nàng chính là tiểu nữ nhi trân quý nhất, đối đãi nàng như châu như bảo, không nỡ để nàng chịu chút ấm ức nào.

Hừ. Ban Họa nhỏ giọng nói với y: Ta mới không tin chàng. Nhưng không có nghĩa là nàng không thích nghe.

Một mỹ nam tử tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa, mặt dịu dàng nói lời đường mật tâm tình, làm người ta sao có thể không động tâm đây?

Dung Hà ôm nàng vào ngực, nhỏ giọng cười nói: Nàng hãy tin ta.

Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, in dấu bánh xe thật rõ trên nền tuyết đọng. Tiếng động lớn thế giới ồn ào bên ngoài, trong xe ngựa dịu dàng đưa tình, giống như trong đống tuyết đầu xuân, mỹ hảo đến không chân thực.

Ba mươi tháng chạp, ngày thứ ba Ban Họa xuất giá, vốn nên là lúc lại mặt sau xuất giá, nhưng dựa theo phong tục, nữ nhi đã gả giao thừa không được về nhà.

Khi Ban Họa tỉnh lại, tuyết bên ngoài còn chưa ngừng, nàng mặc y phục, sạch sẽ rồi mới nói với nha hoàn bưng chậu: Hầu Gia nhà các ngươi đâu?

Hồi phu nhân, Hầu Gia vừa đi rồi.

Ban Họa ném khăn về trong chậu, đứng dậy đi đến trước gương đồng, trời lạnh như vậy, sáng sớm Dung Hà ra ngoài làm gì.

Quận Chúa, hôm nay ngài muốn chải búi tóc gì? Ngọc Trúc và Như Ý đi đến sau lưng Ban Họa, hai người thấy thần sắc Quận Chúa có chút cô đơn, lúc tra hỏi có vẻ hơi cẩn thận từng li từng tí.

Tùy ý. Ban Họa không hăng hái lắm: Các ngươi nhìn ổn là được.

Sao có thể tùy ý? Dung Hà nhanh chân tiến đến, trên áo khoác còn dính bông tuyết chưa tan ra: Hôm nay là ngày lại mặt, ta không muốn để nhạc phụ nhạc mẫu nghĩ ta đối với nàng không tốt.

Y để một chiếc hộp gỗ trên bàn trang điểm: Nàng nhìn đồ trong hộp này, xem có thích không.

Ban Họa không nhìn hộp gỗ, hơi kinh ngạc nhìn Dung Hà: Chàng bảo hôm nay ta về nhà ta?

Dung Hà nghe được hai chữ Nhà ta , biết trong lòng Ban Họa, nhà chỉ có một, đó chính là phủ Tĩnh Đình Công. Y cười cười: Hôm nay tất nhiên nên trở về, hành cung lớn như vậy, chỉ có hai chủ nhân như chúng ta thì có ý nghĩa gì? Về chỗ của nhạc phụ nhạc mẫu, không chỉ có nhiều người náo nhiệt, mà nàng cũng vui vẻ.

Dung Hà. Ban Họa đưa tay ôm eo Dung Hà: Chàng thật tốt, ta có chút thích chàng rồi.

Chỉ có một chút?

À... Lại nhiều một chút chút?

Vương Khúc đi đến ngoài thư phòng, nói đối với gã sai vặt thủ bên ngoài: Ta có việc muốn gặp Hầu Gia, ngươi đi thông báo một tiếng.

Vương tiên sinh. Gã sai vặt kinh ngạc nhìn Vương Khúc: Hầu Gia bồi Quận Chúa về nhà ngoại rồi, ngài không biết sao?

Ngươi nói cái gì? Vương Khúc nhíu mày lại: Hôm nay là giao thừa.

Gã sai vặt gật đầu: Hôm nay là lúc phu nhân lại mặt, Hầu Gia lo lắng phu nhân tìm không thấy đồ trang sức hợp ý, sáng sớm liền để Đỗ hộ vệ về Hầu phủ lấy một hộp đồ trang sức để phu nhân chọn đấy. Đã đi gần nửa canh giờ, tiểu nhân còn tưởng Vương tiên sinh biết việc này chứ.

Trong lòng Vương Khúc lộp bộp một cái, không biết có phải là ảo giác của hắn ta hay không, gần đây hình như Hầu Gia không muốn gặp hắn ta, rất nhiều chuyện cũng không muốn thương lượng với hắn. Chẳng lẽ hắn ta làm chuyện gì để Hầu Gia bất mãn, hắn mượn cơ hội này mỉa mai hắn ta?

Tâm thần hoảng hốt đi ra thư phòng, hắn ta thấy hạ nhân chủ viện đang chuyển ra ngoài một cái rương, những cái rương này còn có kí hiệu Ban gia, rõ ràng là đồ vật Hầu phu nhân mang từ nhà mẹ đẻ tới.

Các ngươi chuyển những thứ này đi đâu thế?

Vương tiên sinh: Gã sai vặt dọn đồ thi lễ với Vương Khúc: Hầu Gia nói, phu nhân ở hành cung không quen, cho nên đem những thứ này đến Hầu phủ, mấy ngày nữa về Hầu phủ ở.

Vương Khúc nghe vậy nhíu mày, đối với Hầu Gia mà nói, ở trong hành cung Đế Vương ban cho, tuyệt đối tốt hơn ở Hầu phủ, thế nhưng cũng vì Phúc Nhạc Quận Chúa ở không quen, liền từ hành cung dọn ra ngoài?

Cái gì ở không quen, rõ ràng là muốn cách nhà mẹ đẻ mình gần một chút. Một nữ nhân gả ra, không nghĩ đến chăm sóc phu quân của mình thật tốt, ngày ngày nhớ nhà mẹ đẻ hơn gì? Còn mê hoặc Hầu Gia theo nàng về nhà mẹ đẻ ăn tết, nếu truyền đi, bên ngoài sẽ nói gì?

Nói Hầu Gia sợ thê tử, hay nói Hầu Gia kiêng kị thế lực Ban gia, không ngóc đầu lên được?

Trong xe ngựa, Ban Họa ghé vào trên đầu gối Dung Hà nhắm mắt dưỡng thần, Dung Hà kể cho nàng nghe cố sự nữ hiệp giang hồ đại chiến năm con thú.

Sau đó thế nào? Ban Họa nghe được nữ hiệp cứu được năm con thú, nhịn không được ngẩng đầu nói: Năm con thú biến thành người, muốn lấy thân báo đáp, hay lấy oán trả ơn, giết nữ hiệp?

Dung Hà cong môi: Nàng hôn ta một cái, ta sẽ nói cho nàng biết.

Vì muốn nghe được cố sự đằng sau, Ban Họa không chút do dự hy sinh nhan sắc mình.

Dung Hà lập tức thỏa mãn, y tiếp tục kể, vừa kể vừa quan sát thần sắc Ban Họa, không dựa vào thần sắc biến hóa của Ban Họa, mà quyết định hướng đi nội dung cốt truyện cố sự.

Hầu Gia. Mã phu đánh xe bên ngoài nhẹ gõ cửa sổ xe: Đã đến Quốc Công phủ?

Trên mặt Ban Họa vui vẻ, vén rèm lên nhảy ra ngoài, Dung Hà sau lưng nàng nhìn lòng bàn tay mình trống rỗng, lộ ra cười khổ bất đắc dĩ.

Trong phủ Tĩnh Đình Công, Ban Hoài và Ban Hằng vô lực gục xuống bàn, hai phụ tử liếc nhìn nhau, cùng nhau thở dài một tiếng.

Gần sang năm mới, hai người than thở gì chứ? Âm thị mặc quần sam màu tím tiến đến, bộ dáng hai phụ tử như vậy, nhịn không được nói: Nhìn thật xui xẻo.

Mẫu thân. Ban Hằng ngồi thẳng thân thể: Hôm nay là ngày thứ ba tỷ tỷ xuất giá, theo quy củ là lúc lại mặt, có lẽ Thành An Hầu sẽ đưa tỷ tỷ về không chừng.

Việc này thì con đừng nghĩ. Sắc mặt Âm thị hơi sẫm: Mặc dù Dung gia không có trưởng bối, nhưng cũng không có đạo lý con rể bồi nữ nhi về nhà ngoại ăn tết, con...

Hầu Gia, phu nhân, Thế Tử! Một quản sự mặt mũi tràn đầy vui mừng chạy vào: Quận Chúa và cô gia đã trở về.

Ngươi nói cái gì? Âm thị mừng rỡ: Ngươi không nhìn lầm?

Là thật, lúc này người sắp đến nhị môn rồi.

Ta đi xem một chút! Ban Hằng từ trên ghế nhảy lên, chớp mắt chạy ra cửa.

Ban Hoài không dám tin nhìn Âm thị: Về, đã về?

Âm thị lau khóe mắt, quay người vội vàng đi ra ngoài, Ban Hoài không ngừng đuổi theo, cứ như đi chậm một bước nữ nhi sẽ bay đi mất.

Tỷ! Tỷ!

Ban Họa ở một bờ ao sen, đã nghe được tiếng Ban Hằng, nàng nhón chân xem xét, đối diện đằng sau giả sơn, Ban Hằng giật nảy mình phất tay với nàng.

Hằng đệ. Trên mặt Ban Họa lập tức lộ ra một nụ cười xán lạn, vươn tay quơ quơ với Ban Hằng.

Ban Hằng quay đầu chạy sang bên này, dưới chân lảo đảo một cái, người nằm trên đất, nhưng rất nhanh hắn đã bò dậy từ dưới đất, bước nhanh chạy tới trước mặt Ban Họa.

Tỷ! Ban Hằng vây quanh Ban Họa vài vòng, thấy đồ trang sức trên đầu nàng không giống đồ Ban gia cho nàng, mọi thứ đều tinh xảo, liền quay đầu thi lễ với Dung Hà: Tỷ phu.

Hằng đệ. Dung Hà mỉm cười đáp lễ lại.

Sao đệ không cẩn thận một tí. Ban Họa vỗ áo choàng Ban Hằng dính tuyết: Ngã đau không?

Không đau. Tay Ban Hằng vỗ bông tuyết dính, quay người muốn thay Ban Họa xách váy, không nghĩ tới váy sớm bị Dung Hà xách trong tay, hắn đành phải sóng vai đi cùng Ban Họa: Tỷ, phụ thân và mẫu thân đều ở chủ viện chờ tỷ, trong nhà làm đồ ăn tỷ thích ăn, đợi lát nữa nhất định phải ăn nhiều chút.

Được. Ban Họa gật đầu, suy nghĩ lại nói: Lại thêm một phần canh măng chua, tỷ phu đệ thích món này.

Ban Hằng gật đầu: Vâng. Hắn quay đầu nhìn Dung Hà, Dung Hà ôn hoà cười với hắn một tiếng.

Đi vào chủ viện, Âm thị và Ban Hoài đã sớm chờ tại cửa ra vào. Nhìn thấy Ban Họa, Ban Hoài không đợi Ban Họa hành lễ với mình, tiến lên hỏi Ban Họa ăn ngon không, ngủ ngon không, hạ nhân đi theo có chỗ nào không vừa lòng.

Nhạc phụ, nhạc mẫu. Dung Hà tiến lên hành lễ với hai người.

Bên ngoài đang có tuyết rơi, vào nhà nói chuyện. Hốc mắt Âm thị đỏ lên, trên mặt vẫn còn cười, bà liên tục gật đầu với Dung Hà: Trở về thì tốt, trở về thì tốt.

Trong viện còn chưa dọn hết đèn lồng đỏ và dây đỏ, giống ngày Ban Họa xuất giá.

Dung Hà đi vào nhà, ngồi cùng Ban Hằng, mắt y nhìn Ban Họa đang nói chuyện cùng nhạc phụ, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng.

Âm thị nhìn thấy ánh mắt của y, trong lòng an tâm hơn: Hiền tế dùng trà.

Đa tạ nhạc mẫu. Dung Hà uống trà, cùng người Ban gia trò chuyện, trò chuyện một chút liền nhắc sắp xếp phía sau.

Con nói là dời từ hành cung ra ngoài? Âm thị hơi suy tư một lát: Con lo rất chu đáo, mặc dù hành cung là bệ hạ ban cho con, nhưng ở lâu cũng không phù hợp, chí ít hiện tại không quá phù hợp.

Tiểu tế cũng có ý này. Dung Hà cười nhìn Ban Họa, Ban Họa cũng quay đầu cười cười với y: Họa Họa cũng ủng hộ quyết định này của con.

Âm thị nghe vậy liền cười nói: Họa Họa là một tiểu hài cá tính, chuyện đại sự đều hồ đồ, nếu con có quyết định gì, nói rõ với nó là được, không được mọi chuyện đều dựa vào nó.

Họa Họa rất tốt: Lúc này Dung Hà phản bác nói: Không hồ đồ.

Âm thị không nghĩ tới lần đầu tiên con rể phản bác mình, lại vì bà phê bình nữ nhi. Đầu tiên bà là sững sờ, sau đó cười nói: Thời gian con ở cùng nó chưa dài, sau này sẽ biết.

Có một số người dù cho ở chung một trăm năm, con cũng không hiểu rõ, nhưng Họa Họa lại khác. Dung Hà chậm rãi lắc đầu, thần sắc nghiêm túc trước đó chưa từng có: Con chỉ cần nhìn nàng thôi, thì đã biết nàng là nữ nhân tốt nhất thế gian.

Ban Hoài lôi kéo tay nữ nhi, thấy trâm vòng đồ trang sức nàng đeo đều là đồ tốt giá trị liên thành, y phục cũng là kiểu dáng nữ nhi thích, liền nhỏ giọng nói: Đến Dung gia, cũng đừng để mình bị thiệt, muốn mặc thì mặc, muốn ăn thì ăn. Ta thấy Dung Hà cũng là binh sĩ tốt, cho nên lúc con ăn, hãy nhớ đến hắn, đây mới là đạo phu thê ở chung.

Lời này nhìn có chút ngây thơ, nhưng sự thật là vậy.

Khi một người để người khác trong lòng, coi như ăn vào thứ gì ngon, nhìn thấy đồ chơi nào thú vị, cũng muốn chia sẻ với người mình yêu.

Không liên quan gì đến giá trị đồ vật, chỉ liên quan đến tâm ý.

Chàng cái gì cũng tốt, chỉ là phong cách ăn mặc không theo con. Ban Họa nói: Màu y phục quá nhạt.

Cho nên khi y mặc vào tân lang bào đỏ thẫm, cả người tuấn mỹ đến độ muốn phát sáng, đến mức nàng nhịn không được muốn nuốt vào bụng. Thịnh cảnh áo đỏ da trắng, hiện tại nhớ tới đều là mỹ vị.

Người đọc sách mà, mặc y phục đều chú ý chữ nhã. Ban Hoài khuyên nói: Làm người nên khoan dung hơn, con không thể xảy ra mâu thuẫn với hắn những chuyện này.

Yên tâm đi, phụ thân. Ban Họa bật cười: Con đâu phải người hẹp hòi như thế.

Nàng nhiều lắm là để Tú Nương làm thêm mấy bộ y phục màu khác, nghĩ cách để Dung Hà thay mà thôi.

Cơm trưa chuẩn bị rất phong phú, Ban gia không chỉ chuẩn bị thứ Ban Họa thích ăn, còn chuẩn bị một đống Theo như đồn đại mà Dung Hà thích, hoặc là những đồ ăn được người đọc sách tôn sùng. Mặc dù chưa chắc Dung Hà thật thích những thứ này, nhưng phần tâm ý Ban gia đối đãi y, lại làm tim y mềm ra.

Chúng ta không biết con thích gì. Ban Hoài cụng ly cùng Dung Hà, cha vợ hai người nói chuyện: Sau nay con và Hoạ Hoạ lại đến, trước phái người thông báo một tiếng, nói một chút thứ muốn ăn, chúng ta sẽ bảo người trong bếp chuẩn bị kĩ càng. Người trong nhà không nhiều, cũng không chú trọng những quy cũ ngoài kia, ăn cơm vui vẻ là được.

Tạ nhạc phụ. Dung Hà biết Ban Hoài nói không phải lời khách sáo, thế là đồng ý.

Hài hòa vui vẻ ăn xong cơm trưa, Dung Hà và Ban Họa đi đến trước mặt nhị lão Ban gia, quỳ xuống trước mặt bọn họ.

Hai đứa làm gì vậy? Ban Hoài muốn đi đỡ Dung Hà, nhưng ông làm hoàn khố mấy chục năm, sao có thể đỡ nổi người tuổi trẻ như Dung Hà.

Nhạc phụ, nhạc mẫu. Dung Hà dập đầu với hai người, giọng điệu nghiêm túc nói: Cha nương và thân huynh trưởng của tiểu tế mất sớm, trong nhà ngoại trừ tiểu tế ra, thì không còn người nhà nào. Hiện tại con làm con rể Ban gia, phụ mẫu Họa Họa sẽ là cha nương của con, lễ này tiểu tế nhất định làm được

Nói xong, y giơ chén trà đến trước mặt Ban Hoài.

Ngươi đứa nhỏ này. Ban Hoài tiếp nhận chén trà, ngửa đầu uống sạch sẽ chén trà, sau đó sờ trong ngực, lấy ra một chồng ngân phiếu, toàn bộ nhét vào trong tay Dung Hà: Ta không có chuẩn bị hồng bao, con đừng ghét bỏ.

Ban Hằng lén nhìn, tờ ngân phiếu bên trên mệnh giá năm trăm lượng, chồng ngân phiếu này ít nhất cũng có ba ngàn năm trăm hai mươi lượng, hắn và Dung Hà đến tột cùng ai mới là thân nhi tử Ban gia?

Tạ nhạc phụ. Dung Hà không chối từ, nhét toàn bộ ngân phiếu vào trong ngực.

Nhạc mẫu, mời uống trà.

Âm thị cũng không nghĩ tới Dung Hà sẽ dựa theo đại lễ nhi tử thân sinh tôn bối quỳ lạy mình, bà tiếp nhận Dung Hà kính trà, cũng uống sạch sẽ, sau đó móc ra hai hồng bao bỏ vào trong tay Dung Hà. Cái này vốn chuẩn bị cho Ban Họa và Ban Hằng, nhưng con rể làm người khác ưa thích như thế, trước hết tặng hồng bao cho y.

Của con đâu? Ban Họa quỳ trên đệm êm, nhìn phụ thân và mẫu thân tặng ngân phiếu và hồng bao cho Dung Hà, chỉ có hai tay mình vẫn trống không, lập tức bĩu môi nói: Làm phụ mẫu không thể bất công như thế.

Con cũng cầm vài chục năm tiền mừng tuổi rồi. Âm thị đưa tay nâng Dung Hà: Năm nay cho Quân Phách trước, sau đó lại bổ sung cho hai tỷ đệ các con.

Ban Họa và Ban Hằng:...

Hai người họ là được nhặt về?

Dung Hà đỡ Ban Họa dậy, lấy ngân phiếu và hồng bao bỏ vào tay Ban Họa: Của ta cũng là của nàng.

Ban Họa vỗ ngực y: Ngoan.

Ban Hằng: Ha ha, trong cái nhà này, chỉ có hắn không phải con ruột.

Tới Ban gia, Dung Hà mới biết được, thì ra giao thừa trôi qua như thế.

Không cần bỏ ra thời gian nhận hạ nhân quỳ lạy, cũng không cần quỳ nghe trưởng bối răn dạy, người một nhà ngồi cùng nhau, ăn trái cây điểm tâm xem nhạc công, ca cơ, người viết tiểu thuyết, Vũ Cơ trong phủ nuôi biểu diễn. Không cần chú trọng tôn ti quy củ, có thể không chút kiêng kỵ nói đùa, thậm chí con cái vượt phụ mẫu ban thưởng ngân lượng cho Vũ Cơ, cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.

Đêm đến, khi pháo hoa chiếu sáng cả Kinh Thành, Ban Họa nhìn pháo hoa chiếu sáng mặt phụ mẫu, không khỏi thu tầm mắt lại: Đi thôi.

Hôm nay Dung Hà có thể theo nàng đến phủ Tĩnh Đình Công đón giao thừa, đã là đánh vỡ tục quy rồi, nàng không thể để y bồi tiếp mình ở Ban gia một đêm được. Cũng may đêm nay không cấm đi lại ban đêm, coi như ra ngoài chậm chút, cũng không sao cả.

Đi đâu? Dung Hà dắt tay nàng, cười nói: Chúng ta còn phải cùng nhau đón giao thừa.

Đầu ngón tay Ban Họa run rẩy: Chàng...

Đêm nay ở lại trong viện của nàng. Dung Hà cười nói: Lúc cưới nàng, ta còn chưa kịp nhìn viện của nàng trông thế nào.

Ban Họa cong môi: Được.

Ánh sáng nở rộ, chiếu sáng gương mặt Dung Hà, Ban Họa trừng mắt nhìn, đầu ngón tay uốn lượn một chút xíu, mặc cho Dung Hà bao lấy tay mình.

Quốc công gia, bệ hạ thưởng đồ Phúc và chữ Phúc đến.

Nhanh bưng cho liệt tổ liệt tông, đây là tâm ý của bệ hạ, không thể lãng phí. Mắt Ban Hoài nhìn hai món ăn, không chút do dự mở miệng.

Cái này là... Âm thị nhìn thấy hai chữ Phúc, hai chữ Phúc viết khác nhay, một cái có chút giống chữ bệ hạ viết, một cái khác lại là chữ Thái Tử: Chữ Thái Tử?

Thái Tử không phải bị giam lỏng ở Đông cung sao?

Dung Hà cầm một chữ Phúc trong đó nhìn qua: Đúng là bút tích của Thái Tử.

Thái Tử được thả ra rồi à? Ban Họa cảm thấy, vẫn là Thái Tử tương đối đáng tin cậy.

Ta cũng không rõ. Dung Hà cười: Hẳn là như thế, đến giao thừa rồi, bệ hạ sẽ không giam giữ Thái Tử mãi.

Bệ hạ cũng không chịu nổi Ninh Vương rồi

/172

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status