Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 125 - Chương 109.2

/172


Nghe được ba chữ này, Dung Hà hơi ngẩn ra rồi nắm lấy tay Ban Hoạ.

Hoàng Hậu nương nương, Thành An Hầu và Phúc Nhạc Quận Chúa cầu kiến.

Nhanh mời bọn họ vào. Hoàng Hậu nghe phu thê Ban Họa tới, vội để cung nhân ra nghênh đón. Khang Ninh Quận Chúa ngồi bên dưới có chút lúng túng nhìn Hoàng Hậu, trong lúc nhất thời không biết mình nên đi hay nên ở lại.

Từ khi Huệ Vương Phủ xảy ra chuyện, nàng ta được nuôi bởi Hoàng Hậu, mặc dù còn có phong hào Quận Chúa, nhưng nàng ta sống khoảng thời gian ăn nhờ ở đậu trung cung, ngay cả cung nữ và thái giám cũng không đủ cung kính với nàng ta, thế nhưng nàng ta biết phụ thân từng làm gì, cho nên ngay cả phàn nàn cũng không có.

Bây giờ nghe nói Ban Họa và Thành An Hầu tới, nàng cảm thấy hết sức xấu hổ, tuyệt không muốn hoàn cảnh hai người này nhìn thấy mình lúng túng.

Nương nương, thần nữ...

Nương nương, thần nữ rất nhớ ngươi. Nữ tử mặc váy xoè đỏ tươi bước nhanh đến, mặc dù nàng chải búi tóc phụ nhân, nhưng trong lúc giơ tay nhấc vẫn mang theo nét ngây thơ khiến người khác không khỏi sủng ái.

Khang Ninh nhìn thấy Ban Họa, lời còn chưa nói đã nuốt xuống, nàng ta nhìn thoáng qua ngoài điện thấy nam nhân mang theo nụ cười dịu dàng. Nàng có chút hốt hoảng thu hồi tầm mắt của mình, vội vàng cúi đầu.

Vi thần bái kiến Hoàng Hậu nương nương. Dung Hà đi vào trong điện, thấy Ban Họa đã ngồi nói chuyện bên cạnh Hoàng Hậu, y cười nhìn Ban Họa một chút, tiến lên thi lễ với Hoàng Hậu.

Không cần đa lễ như vậy. Hoàng Hậu thấy bộ dáng hai hậu bối liếc mắt đưa tình, liền biết tình cảm của họ vô cùng tốt: Ở Bạch Thủ viên có quen không? d^đ.l=q'đ

Đa tạ nương nương quan tâm, hết thảy đều rất tốt.

Đứa nhỏ này, từ nhỏ đã có tính này, cái gì cũng nói tốt. Hoàng Hậu quay đầu nhìn Ban Họa: Ta hỏi Họa Họa vậy.

Ban Họa suy nghĩ: Thứ khác đều tốt, nhưng vườn quá lớn, ta còn chưa kịp dạo hết vườn.

Hoàng Hậu bị lời này của Ban Họa chọc cho bật cười, bà đang định trêu Ban Họa vài câu, chỉ thấy một tiểu thái giám lộn nhào chạy vào.

Nương nương, không xong, Ninh Vương và Ninh Vương Phi đánh nhau.

Ngươi nói cái gì? Bỗng nhiên Hoàng Hậu từ trên ghế đứng lên, bởi vì đứng lên quá nhanh, bà kém chút ngã quỵ trên ghế, may mà Ban Họa tay mắt lanh lẹ đỡ lấy.

Hoàng Hậu vội vàng nói: Không phải để Ninh Vương đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm à, sao hắn lại xảy ra tranh chấp cùng Vương Phi?

Nghĩ đến bây giờ Tạ gia đại lang còn nửa chết nửa sống, Hoàng Hậu đã cảm thấy

/172

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status