Sau Khi Tỉnh Lại, Tôi Muốn Ly Hôn

Chương 22

/727


 

 

Chúc Tâm gật đầụ

 

Tivi đang phát tin tức giải trí.

 

Mới bốn năm thôi, mà cô đã không còn nhận ra những diễn viên trẻ đang nổi tiếng trên tivi.

 

Chúc Tâm xem chán, đưa tay định chuyển kênh nhưng đột nhiên cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

 

Tin tức này là về Phó Thư Thư đang trả lời phỏng vấn của giới truyền thông khi tuyên truyền cho bộ phim mới.

 

"Vừa nãy, Thư Thư nói rằng cô ấy mong chờ Chúc Tâm tỉnh lại hơn bất kỳ ai, điều này có phải là gián tiếp chứng minh rằng cuộc hôn nhân của Chúc Tâm và chồng cô ấy có vấn đề không?"

 

"Có vấn đề hay không thì bây giờ nói những lời này còn có ý nghĩa gì nữa không?" Phó Thư Thư kích động nói.

 

"Vậy cô cho rằng Chúc Tâm còn có khả năng tỉnh lại không?"

 

Phó Thư Thư cụp mắt xuống, cũng không biết đã qua bao lâu, trên làn da trắng mịn một giọt nước mắt từ từ lăn xuống.

 

Cô ta đỏ hoe mắt nói  "Tôi hy vọng cô ấy có thể tỉnh lại."

 

Chúc Tâm chống cằm.

 

Cuối cùng cũng được cô ta mong muốn rồi.

 

Cô đã tỉnh 

 

Trước đây dì Ngô là bảo mẫu riêng của Đường Đường, về cơ bản việc chăm sóc bé con hàng ngày đều do dì ấy phụ trách. Bây giờ Giang Ngật đổi một dì bảo mẫu khác chuẩn bị đồ tắm con cô bé. Đường Đường hỏi mới biết hóa ra dì Ngô đã về quê rồi.

 

Nếu là trước đây, khi biết dì Ngô sau này không thể chơi cùng mình nữa Đường Đường có lẽ sẽ hơi buồn. Nhưng bây giờ thì khác bé đã có mẹ rồi, thực sự không có thời gian để nghĩ đến những chuyện khác nữa.

 

Đường Đường không khóc không nháo, sau khi rửa thơm tho cô bé “lạch bạch lạch bạch" chạy ra khỏi phòng tắm nhưng lập tức bị ba kéo ngược vào. 

 

 

 

 

 

"Chưa sấy tóc."

 

Giang Ngật bế bé ngồi lên bệ rửa mặt trong phòng vệ sinh.

 

Dì lấy máy sấy tóc trẻ em ra, ngượng ngùng nói  "Giang tiên sinh, để tôi làm."

 

"Không cần."

 

Cô bé ngồi trên bệ rửa mặt, nhìn xuống dưới.

 

Cao quá.

 

Đường Đường co rúm đôi chân nhỏ lại, cuộn tròn thành một cục nhìn bản thân trong gương.

 

Luồng gió nhẹ thổi bay những sợi tóc của bé, cô bé nhắm mắt lại ngũ quan nhăn hết lại, đợi đến khi cảm giác ấm áp biến mất thì tóc cũng đã khô.

 

Đường Đường và ba móc tay hứa chỉ cần bé ngủ sớm, ngày mai có thể xin nghỉ đến bệnh viện thăm mẹ.

 

Mặc dù các hoạt động ở trường mẫu giáo rất thú vị nhưng ngay cả hoạt động hấp dẫn như trồng khoai tây trong vườn rau nhỏ cũng không quan trọng bằng việc ở bên cạnh mẹ.

 

"Ba dỗ con ngủ." Giang Ngật nhét Đường Đường vào trong chăn.

 

Chiếc chăn ấm áp mềm mại bao bọc lấy cô bé, Đường Đường dùng hai bàn tay nhỏ nắm chặt lấy chăn chỉ để lộ ra một cái đầu tròn vo, mắt chớp nhẹ, đã đến giờ dỗ ngủ.

 

"Hôm nay con muốn nghe chuyện gì?"

 

Đường Đường nghiêng đầu, giọng mềm mại  "Có thể kể chuyện về mẹ không?"

 

"Ba, mẹ là người như thế nào ạ..."

 

Giang Ngật im lặng bao lâu, Đường Đường chờ đợi bấy lâụ

 

Cô bé dùng đôi mắt mong chờ nhìn anh, cho đến lúc anh rột cuộc cũng mở miệng.

 

"Mẹ con à..." Giang Ngật từ từ nói  " Mẹ con là người mà ba từng gặp..."

 

"Người đẹp nhất luôn " Đường Đường không nhịn được tiếp lời ba, giọng phấn khích, âm cuối nhếch lên  "Vì mẹ là Thụy Mỹ Nhân mà "

 

 


/727

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status