Giang Ngật quay đầu lại, thấy Chúc Tâm lười biếng nhướng mắt, hờ hững thu hồi ánh mắt.
"Con ngoan quá."
Chúc Tâm chống cằm, đáy mắt ánh lên ý cười "Vậy mẹ mua kẹo cho con ăn nhé."
"Ba không cho Đường Đường ăn kẹo." Cô bé thở dài nhẹ nhõm.
"Đừng nghe ba con, làm gì có bạn nhỏ nào không thích ăn kẹo chứ?"
Giang Ngật bước vào.
"Đường Đường phải ăn tối rồi, anh đưa con bé về."
Anh nói "Con bé ngủ sớm, lát nữa anh lại qua."
"Không cần đâụ" Chúc Tâm nhíu đôi mày thanh tú, xua tay "Em cũng ngủ sớm."
Trước đây, ngày nào cô cũng ngủ khi mặt trời mọc, đúng là ngủ rất sớm.
Giang Ngật không nói gì, nắm tay Đường Đường quay người.
Nhưng cô bé lại dừng bước không chịu đi, vỗ nhẹ vào cánh tay ba, không vui nói "Ba bất lịch sự quá đi "
"Hả?"
"Phải chào tạm biệt mẹ chứ "
Giang Ngật đành chịu thua.
"Tạm biệt."
Chúc Tâm trên giường bệnh đắp chăn cẩn thận, vẫn ngẩng cằm, khóe môi khẽ cong lên.
Các y tá ở trạm y tá nhìn thấy cảnh này, mắt đều sáng lên.
Nếu không phải vì đạo đức nghề nghiệp yêu cầu họ phải bảo vệ bệnh nhân thì họ thực sự rất muốn lên mạng làm người hóng hớt. Ngôi sao hạng A từng nổi đình nổi đám, sau đó lại bị bôi đen đến mức không còn gì để nói Chúc Tâm đã tỉnh lại, đây chắc chắn là một tin tức lớn
"Chúc Tâm và Giang tiên sinh quá đẹp đôi rồi, cô ấy cười như một con cáo nhỏ Giang tiên sinh cũng chiều theo cô ấy."
"Trên mạng không phải đều nói vợ chồng họ chỉ là giả vờ sao? Tôi thấy tình cảm của họ cũng không tệ lắm."
"Nhưng cũng có thể thấy, tình cảm vợ chồng vẫn khá xa cách, sau khi tỉnh lại thậm chí còn không thấy ôm nhaụ.."
"Y tá trưởng, cô thấy sao?"
"Làm nghề này, chúng tôi đã chứng kiến quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt. Ban đầu, gia đình của nhiều bệnh nhân thực vật đều rất hy vọng nhưng thời gian trôi qua, ngoài áp lực kinh tế, áp lực tinh thần cũng rất lớn. Bốn năm, đủ để từ bỏ một mạng người... Cô nói đứa nhỏ trong nhà họ không hiểu thì cũng được đi nhưng Giang tiên sinh hiểu rõ hơn ai hết rằng cơ hội tỉnh lại của Giang phu nhân là rất mong manh, phải không?"
Nói đến đây, y tá trưởng vỗ vai mấy cô y tá trẻ "Không nói chuyện phiếm nữa, đi làm việc đi. Các cô phải tỉnh táo, chuyện bệnh nhân tỉnh lại trừ khi chính cô ấy hoặc phía của họ chủ động đưa ra thông báo còn phía bệnh viện chúng ta không được tiết lộ bất kỳ thông tin nào."
...
Chúc Tâm một mình ở trong phòng bệnh không biết phải làm gì, trong đầu cứ quanh quẩn những biểu cảm sinh động của Đường Đường. Nghĩ đến ngày mai cô bé sẽ đến, cô có chút mong chờ.
Cô buồn chán bấm chuông gọi y tá, muốn dùng điện thoại nhưng điện thoại của cô đã hỏng trong vụ tai nạn.
"Giang phu nhân lát nữa Giang tiên sinh sẽ đến thăm cô, hay là bảo anh ấy mang cho cô một chiếc điện thoại mới xem sao?" Cô y tá gợi ý.
Cô y tá vừa dứt lời, đã lâu rồi mà không nghe thấy Chúc Tâm lên tiếng.
Cô ấy cẩn thận quan sát một lúc, bệnh nhân trông có vẻ không để ý đến điều gì nhưng tâm trạng bình tĩnh, không giống như lời tiết lộ của "người trong cuộc" là thích làm khó người khác.
Cô y tá sợ mình không đủ nhanh nhạy, suy nghĩ mãi, ý của bệnh nhân là muốn gọi điện cho Giang tiên sinh hay không?
May thay ngay sau đó Chúc Tâm đã lên tiếng "Cái tivi này xem được không?"
"Xem được ạ Thiết bị ở đây đều dùng được." Cô y tá vội vàng đi lấy điều khiển.
Chúc Tâm rất nhàn nhã đợi đến khi tivi bật lên, cô chuẩn bị xem phim.
Cô y tá rất có trách nhiệm sau khi chỉnh kênh cho cô, cô ấy đặt điều khiển bên cạnh cô, trước khi ra khỏi phòng bệnh cô ấy nhắc nhở "Đừng xem quá lâu nhé, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn."
/727
|