Chương 3.1: Chịu tội thay
"A!”
Phía sau vang lên tiếng kinh hô, có người là thật sự bị hù dọa, cũng có người là cười trên nỗi đau của người khác.
Nam Hi kịp thời lui về phía sau, tránh đi bàn tay mang theo làn gió của Nam Hạo Lỗi.
"Mày còn dám trốn!" Nam Hạo Lỗi không đánh được người, lại nâng tay lên muốn đánh tiếp mới có thể tiêu một bụng tức giận: "Mày cái đồ con gái không ra gì này!”
Nam Hi lại một lần nữa né tránh, cho rằng cô vẫn là kẻ ngu si ngoan ngoãn đứng đó để bị đánh như nguyên chủ sao: "Cha, con đã thành như vậy rồi, cha không hỏi con đã xảy ra chuyện gì trước, có phải bị người ta bắt nạt không mà lại chỉ muốn đánh con, có người làm cha nào như cha sao?”
"Mày còn dám mạnh miệng!" Nam Hạo Lỗi mắng, "Tao dùng tiền để tổ chức lễ tốt nghiệp cho mày với mọi người là để mày làm mất mặt tao sao!”
Ông không phải để tôi đến làm mất mặt, mà là đến để bán con gái cầu vinh, Nam Hi cười lạnh trong lòng, "Con thật sự hoài nghi rốt cuộc con có phải con gái ruột của cha hay không.”
Những lời này giống như hung hăng kích thích Nam Hạo Lỗi, hô hấp của ông ta trở nên nặng nề, hét lớn: "Mày quỳ xuống cho tao!”
"Hạo Lỗi, ông bớt giận, đừng tức giận làm hỏng thân thể." Kiều Lệ đi tới đỡ cánh tay Nam Hạo Lỗi, sau đó quay đầu lại nói với Nam Hi: "Hi Hi, con mau xin lỗi cha con đi, xem con làm ra chuyện gì này, con còn muốn tiếp tục giằng co với cha con tới khi nào? Con không sợ mất mặt, nhưng chúng ta đều cảm thấy mất mặt thay con.”
"Chị, chị nghe mẹ đi, mẹ cũng là vì muốn tốt cho chị." Nam Linh cũng đi tới, vui sướng khi người gặp họa nhìn Nam Hi, bĩu môi nói: "Em thật không ngờ chị lại là người như vậy, có không kiềm chế nổi như thế nào cũng không nên ở chỗ này... ôi, nhưng mà không sao, chị cũng đã mười tám tuổi rồi, là người trưởng thành rồi, có suy nghĩ của riêng mình cũng không sai.”
"Mấy người đừng như vậy, Hi Hi khóc rồi." Bùi Tâm Nhị sốt ruột khuyên nhủ.
Nam Hi cứ như vậy nhìn bọn họ kẻ xướng người hoạ, ánh mắt chú ý tới hai gian phòng khách cuối hành lang phía sau, Cố Bắc đã đi tới, người canh cửa gian phòng khác cũng đi vào phòng.
Một ánh mắt như dao đâm vào sau lưng cô, như muốn thiêu rụi cô.
Nam Hi không cần quay đầu lại, toàn thân nổi da gà, cô biết rõ một điểm -- người đàn ông kia nhanh như vậy đã tỉnh, anh đang nhìn (trừng mắt) mình!
Nam Hi thò tay vào túi, sờ đến dao gọt trái cây cắt mấy chục dao trên mông người đàn ông, ổn định tâm thần.
"Huhu." Cô phát ra vài tiếng nức nở khe khẽ, hai mắt như sương mù nhìn qua đám người trước mắt, "Cha, con thiếu chút nữa đã bị người ta chà đạp rồi.”
"Oa --!" Tiếng kinh hô vang lên.
Sắc mặt Nam Hạo Lỗi càng vặn vẹo, nhất là từ phương hướng của ông ta có thể nhìn thấy người đàn ông toàn thân bốc lên sát khí lạnh như băng đi từ cuối hành lang tới, trên trán toát mồ hôi lạnh.
Lời này bị anh nghe thấy, chọc anh tức giận thì làm sao bây giờ?
"Câm miệng!" Nam Hạo Lỗi quát lớn với Nam Hi.
Nam Hi làm như không nghe thấy, khóc đến bất lực thương tâm, nhưng vẫn nói vô cùng rõ ràng, "Có người bỏ thuốc mê vào nước trái cây con uống, sau đó con liền...”
Xẹt.
Nam Hi run lên, chỉ cảm thấy ánh mắt đâm ở sau lưng quả thực muốn chém cô tan thành trăm mảnh.
"Sau khi con tỉnh lại, con đã ở trên giường của Cố Bắc!”
Cố Bắc đang đi tới muốn lấy lại danh dự, nhưng ngay sau đó kịp phản ứng, mặt đỏ tới mang tai quát lên: "Nam Hi, cô nói cái gì thế?!”
/1570
|