Chương 7.2: Tìm bạn gái xong tiếp tục chạy
Trương Tiêu Vũ vốn đang khẩn trương liền thở phào nhẹ nhõm, nói với Nam Hi: "Không cần đưa tôi lên." Tuy rất có hảo cảm với Nam Hi, nhưng giữa nam và nữ vẫn cần có sự đề phòng.
Nam Hi lắc đầu, kéo Trương Tiêu Vũ lên lầu.
Dựa theo thói quen thường ngày, Trương Tiêu Vũ nhất định sẽ giãy dụa, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, cô ấy chỉ cảm thấy Nam Hi sẽ không làm gì mình.
Tại sao ư? Nam Hi đẹp trai như vậy, lại có khí chất, vừa nhìn đã biết là người rất ưu tú! Trương Tiêu Vũ, màu nghĩ nhiều như vậy mới là thật sự tà ác!
Vừa vào phòng, đóng cửa lại.
Nam Hi nói: "Thật ra, tôi định ở cùng với cô.”
"Hả!?" Trương Tiêu Vũ vừa mới tự trách bản thân kinh ngạc há to miệng.
Nam Hi lấy mũ xuống, đặt tay Trương Tiêu Vũ lên ngực mình, chớp chớp mắt: "Cậu đừng lo lắng, tôi không phải đồng tính luyến ái, chỉ là vì một vài nguyên nhân đặc biệt nên nhờ cậu cho tôi đi theo cậu mấy ngày đi.”
Trương Tiêu Vũ: "Hả...?”
Ba ngày sau.
"Boss...”
Quý Mặc Sâm không đợi cấp dưới nói hết lời, "Không tìm được, hay là một chút manh mối cũng không có?”
Cấp dưới cúi đầu: "Có manh mối.”
"Nói xem." Quý Mặc Sâm nói.
Trong miệng cấp dưới đắng ngắt: "Chúng tôi đã khóa chặt tất cả tin tức về cô Nam, chỉ cần cô ấy sử dụng căn cước hay sử dụng điện thoại đều sẽ bị phát hiện, nhưng ba ngày nay đều không có tin tức, cho nên tôi suy đoán có người đang trợ giúp cô Nam.”
Khóe miệng Quý Mặc Sâm hiện lên chút lạnh lẽo, "Nói tiếp đi.”
"Chúng tôi đã tìm hiểu mọi người trong vòng tròn quan hệ của cô Nam, không phát hiện vấn đề gì." Cấp dưới cúi đầu sâu hơn: "Lại phát hiện trên đường Hạc Sơn có người trông có vẻ giống cô Nam, bên cạnh có người đàn ông đi cùng, đã phái người đi...”
Quý Mặc Sâm đứng lên, đi đến trước mặt cấp dưới.
Sự áp bức đến từ người đàn ông khiến sắc mặt cấp dưới trở nên sợ hãi.
"Người trông có vẻ giống?" Quý Mặc Sâm lặp lại.
Cấp dưới nuốt nước bọt xin lỗi: "Xin lỗi, boss.”
"Tự mình trở về đi." Quý Mặc Sâm đi ra ngoài.
Cấp dưới thở phào nhẹ nhõm, hiểu được chuyện lần này mình không làm được, trở vì chỉ bị khiển trách đã là lưu tình.
Rung rung--
Tiếng chuông điện thoại di động của cấp dưới vang lên, người có thể biết số điện thoại anh ta không nhiều lắm, cho nên anh ta liền ấn nút nhận.
"Xin chào, tôi là Nam Hi, có thể phiền anh giúp tôi liên hệ với anh Quý được không?”
Cấp dưới cứng đờ, giây tiếp theo kinh ngạc gọi: "Boss, cô Nam gọi điện thoại tới!" Anh ta nhất thời kích động, ngay cả vấn đề Nam Hi làm sao biết điện thoại của mình cũng quên mất.
Một tay đoạt lấy điện thoại di động của anh ta, ánh mắt Quý Mặc Sâm thâm thúy, đầu lưỡi lướt qua răng, hai chữ kia giống như phát ra từ đáy lòng, giống như rượu ủ lâu năm, thanh lãnh lại cay độc say lòng người, kéo người vào trong nước sôi lửa bỏng, "Nam, Hi?”
Cái tên mà lúc nằm chung giường cũng không nhớ kỹ, mấy ngày nay anh xem như nhớ rõ, đoán chừng cả đời này cũng không thể quên được.
"Anh Quý." Từ trong điện thoại truyền đến giọng nói mềm mại của thiếu nữ, cẩn thận từng li từng tí như sợ quấy nhiễu cái gì, vừa nghe liền biết là cô bé ngoan ngoãn.
Quý Mặc Sâm cảm thấy cái mông đã tốt lên không ít của mình lại đau rồi.
Ngay cả răng cũng ngứa ngáy, hận không thể cắn nát cái gì đó.
Giọng điệu anh ôn hòa, thậm chí có thể nói là ôn nhu, "Ừm, tôi đây.”
Thiếu nữ ôn nhu nói: "Anh Quý, ngày đó tôi phải lên xe, quá gấp, cho nên mới không thể gặp anh như đã hẹn, anh đừng nóng giận.”
Quý Mặc Sâm cười một tiếng, "Ừm, tôi không tức giận.”
"Nghe anh nói như vậy tôi an tâm rồi." Thiếu nữ thở ra một hơi thật dài, tỏ vẻ may mắn nói: "Tôi rất sợ anh sẽ giận chó đánh mèo lên người nhà tôi, điều tôi lo lắng nhất chính là cái này, dọc theo đường đi tôi đều nghĩ nếu anh dùng người nhà tôi uy hiếp tôi trở về thì tôi sẽ làm cái gì bây giờ? Tôi chắc chắn sẽ nhịn không được mà lập tức trở về, cầu xin anh để anh tha cho tôi.”
"A, thì ra là như vậy." Quý Mặc Sâm nắm chặt điện thoại di động, đầu lưỡi lướt qua hàm răng đang ngứa tới không chịu được, không tiếng động nói: Đồ! Lừa! Đảo!
/1570
|