Chương 7.1: Tìm bạn gái xong tiếp tục chạy
"Không, không cần, tôi... cảm thấy anh hút thuốc rất ngầu!”
Nữ sinh có chút kích động, giọng nói không khống chế tốt.
Người đàn ông trung niên có mái tóc địa trung hải ở cách vách nhìn thấy, ánh mắt hâm mộ ghen tị, "Hiện tại người trẻ tuổi đấy à, yêu đương cũng không biết liêm sỉ, cũng không nhìn xem đang ở đâu.”
Nữ sinh vừa tức vừa thẹn.
Một bàn tay trắng nõn xuất hiện trước mắt cô ấy, trong lòng bàn tay là một viên kẹo đường nhiều màu sắc.
Nữ sinh ngạc nhiên ngẩng đầu.
Nam Hi cười nói: "Đừng để ý ông ta, vị chanh, giống như vỏ điện thoại di động của cô vậy, có thích không?”
"Thích!" Nữ sinh dùng sức gật đầu, cảm thấy phiền não gì cũng tan hết trong nụ cười ôn nhu lại vô lại của đối phương, chỉ còn lại vui mừng cùng ngọt ngào có chút chua chua.
Một viên kẹo đã kéo gần quan hệ của hai người.
"Tôi tên là Trương Tiêu Vũ, anh tên là gì?”
"Cô muốn nghe tên thật hay giả?”
"Cái gì, đương nhiên là thật rồi!”
"Muốn biết tên thật cũng được, nhưng cô phải đồng ý với tôi một chuyện.”
"Chuyện gì?”
Nam Hi cúi đầu cười, ghé vào bên tai Trương Tiêu Vũ.
Bả vai Trương Tiêu Vũ run lên, chịu đựng không dời đi, cũng không từ chối Nam Hi tiếp cận.
"Nếu như chúng ta tiếp đó còn đi cùng đường, để tôi làm đồ trang trí bên cạnh cô cùng đi." Tiếng nói trầm thấp hàm chứa ý cười, mềm mại như lông vũ lướt qua tai.
Trương Tiêu Vũ rốt cuộc nhịn không được mà đẩy Nam Hi ra, dùng tiếng cười to để che giấu nhịp tim đập thình thịch của mình: "Ồ, thì ra anh là người nghèo, có phải anh muốn ôm đùi tôi, để tôi bao nuôi anh không?”
Nam Hi nhìn khuôn mặt tươi cười xán lạn của cô ấy, cười theo, "Tôi tên là Nam Hi, Nam trong phía nam, Hi trong hi vọng.”
"Bao nuôi thì bỏ đi, tôi bán nghệ không bán thân, làm vệ sĩ thì được." Nam Hi dập tắt điếu thuốc, bỏ vào trong túi rác, cũng xé giấy bọc kẹo, mùi khói cùng vị bạc hà của kẹo trộn lẫn trong khoang miệng của cô, cô nhìn sang Trương Tiêu Vũ, "Cô đáng yêu như vậy, một mình đi đường rất nguy hiểm, để tôi bảo vệ cô nhé.”
"Ai cần anh bảo vệ, nói không chừng anh mới là người nguy hiểm nhất." Trương Tiêu Vũ không dám đối diện với Nam Hi, cái nhìn vừa rồi giống như là muốn hút cô ấy vào trong vậy.
Trương Tiêu Vũ đỏ mặt, trong lòng không ngừng tự cổ vũ mình: tỉnh tảo lại đi, cho dù Nam Hi có đẹp trai đến đâu, mình cũng không thể nhìn tới mê mẩn như thế được, quá mất mặt!
Nam Hi bị lời của cô ấy chọc cười, sờ cằm, nghĩ thầm thân phận hiện tại của mình xác thực rất nguy hiểm.
Trên xe khách gặp được Trương Tiêu Vũ là chuyện Nam Hi không ngờ tới, khác với Trương Tiêu Vũ không nhận ra cô, Nam Hi liếc mắt một cái liền nhận ra cô gái độc thân ngồi trên xe, mặc bộ quần áo thể thao màu hồng nhạt, thuần khiết như thỏ trắng này là tài nữ lớp bên cạnh cô.
"Cái đó... Nam Hi, anh muốn đi đâu?" Trương Tiêu Vũ không nhịn được rụt rè thêm nữa, tò mò hỏi Nam Hi.
Nam Hi: "Thành phố B.”
"Hả?" Trương Tiêu Vũ ngây người.
Vậy mà lại thật sự cùng đến một nơi!
Nam Hi thấy biểu cảm ngây thơ của cô ấy, cũng không tiếp tục lừa cô ấy nữa, đưa tay chỉ vào tờ rơi đặt trên đùi cô ấy.
"Thanh âm vườn trường tập hai"
Thật ra Nam Hi vì nhìn thấy cái này nên mới chú ý tới Trương Tiêu Vũ.
Khoảnh khắc đó, nhịp tim cô đập mạnh đến mức Nam Hi không thể nào bỏ qua, cô nhớ đến giấc mơ của nguyên chủ, ca khúc mà cô ấy mất mấy năm sáng tác đã bị Nam Linh chiếm mất, chương trình "thanh âm vườn trường" này chính là ngọn nguồn.
Trương Tiêu Vũ ngạc nhiên mừng rỡ nói: "Thì ra anh cũng muốn tham gia cái này.”
Xe khách đi hơn nửa ngày, đến buổi tối phải xuống xe để chuyển sang xe khác.
Trương Tiêu Vũ tìm khách sạn thuê phòng, lễ tân khách sạn nhìn về phía Nam Hi, "Ở cùng nhau cần thẻ căn cước.”
"Tôi đưa cô ấy lên, không ở cùng nhau." Nam Hi bình tĩnh nói.
/1570
|