Edit: Shikirio
Beta: Cherry
Nhưng nếu như bà thật sự nghĩ thông suốt, vậy cũng quá dễ dàng đi?
Đuôi lông mày hơi nhếch lên, trên gương mặt là vẻ u sầu nhàn nhạt.
“Lộ Nhi, nàng không vui sao?”
Hắn tưởng rằng ít nhất Lộ Nhi cũng hoan hô, dù sao, đây chính là nguyện vọng bấy lâu của bọn họ, nhưng. . . . . .chưa từng nghĩ tới, biểu tình của Lộ Nhi lại bình tĩnh như vậy ——
Bình tĩnh đến mức không bình thường, Hiên Vương bất an nhìn nàng, lo lắng hỏi.
“Không phải, ta cảm giác. . . . . . Hiên Vương, chàng xoay đầu lại. . . . . .”
Lộ Nhi ngẩng đầu lên, nhìn từ bên cạnh, con mắt của Hiên Vương lại có màu xanh, là do ánh sáng sao?
Là một màu xanh rất nhạt, mặc dù nhìn không rõ ràng, nhưng mới vừa ngẩng đầu lên, Lộ Nhi vẫn chú ý tới.
“Sao vậy? Bộ dạng vi phu vừa mắt sao?”
Hiên Vương khó hiểu quay đầu, Lộ Nhi chăm chú nhìn vào mắt hắn, màu đen, đúng vậy a.
Buông tay Hiên Vương ra, Lộ Nhi đi sang trái vài bước, Hiên Vương cũng quay đầu theo.
“Chàng đừng động. . . . . .”
Là ảo giác sao? Lại nhìn bên cạnh, vẫn là màu đen.
“Lộ Nhi, nàng đang nhìn gì vậy?”
Hiên Vương cực kỳ kinh ngạc, hắn biết bộ dạng mình phong lưu phóng khoáng, nhưng Lộ Nhi cũng không cần phối hợp biểu hiện ra ngoài như vậy chứ?
“Ánh mắt của chàng, Hiên, vừa lúc nãy, ta cảm giác nó lại biến thành màu xanh . . . . . .”
“Đó là nàng nhìn nhầm thôi, nàng xem bầu trời cũng là màu xanh, có thể là do phản chiếu thôi ?”
Trong lòng Hiên Vương căng thẳng, mới vừa rồi hắn tức giận sao? Nổi giận sao ? Hình như không có a, nhưng sao Lộ Nhi có thể nhìn thấy ánh mắt hắn biến sắc?
Chẳng lẽ là. . . . . .
Sẽ không, làm sao có thể như vậy? Không phải là mười năm trước đây thái y từng nói, đã giúp hắn giải độc hoàn toàn rồi sao?
Beta: Cherry
Nhưng nếu như bà thật sự nghĩ thông suốt, vậy cũng quá dễ dàng đi?
Đuôi lông mày hơi nhếch lên, trên gương mặt là vẻ u sầu nhàn nhạt.
“Lộ Nhi, nàng không vui sao?”
Hắn tưởng rằng ít nhất Lộ Nhi cũng hoan hô, dù sao, đây chính là nguyện vọng bấy lâu của bọn họ, nhưng. . . . . .chưa từng nghĩ tới, biểu tình của Lộ Nhi lại bình tĩnh như vậy ——
Bình tĩnh đến mức không bình thường, Hiên Vương bất an nhìn nàng, lo lắng hỏi.
“Không phải, ta cảm giác. . . . . . Hiên Vương, chàng xoay đầu lại. . . . . .”
Lộ Nhi ngẩng đầu lên, nhìn từ bên cạnh, con mắt của Hiên Vương lại có màu xanh, là do ánh sáng sao?
Là một màu xanh rất nhạt, mặc dù nhìn không rõ ràng, nhưng mới vừa ngẩng đầu lên, Lộ Nhi vẫn chú ý tới.
“Sao vậy? Bộ dạng vi phu vừa mắt sao?”
Hiên Vương khó hiểu quay đầu, Lộ Nhi chăm chú nhìn vào mắt hắn, màu đen, đúng vậy a.
Buông tay Hiên Vương ra, Lộ Nhi đi sang trái vài bước, Hiên Vương cũng quay đầu theo.
“Chàng đừng động. . . . . .”
Là ảo giác sao? Lại nhìn bên cạnh, vẫn là màu đen.
“Lộ Nhi, nàng đang nhìn gì vậy?”
Hiên Vương cực kỳ kinh ngạc, hắn biết bộ dạng mình phong lưu phóng khoáng, nhưng Lộ Nhi cũng không cần phối hợp biểu hiện ra ngoài như vậy chứ?
“Ánh mắt của chàng, Hiên, vừa lúc nãy, ta cảm giác nó lại biến thành màu xanh . . . . . .”
“Đó là nàng nhìn nhầm thôi, nàng xem bầu trời cũng là màu xanh, có thể là do phản chiếu thôi ?”
Trong lòng Hiên Vương căng thẳng, mới vừa rồi hắn tức giận sao? Nổi giận sao ? Hình như không có a, nhưng sao Lộ Nhi có thể nhìn thấy ánh mắt hắn biến sắc?
Chẳng lẽ là. . . . . .
Sẽ không, làm sao có thể như vậy? Không phải là mười năm trước đây thái y từng nói, đã giúp hắn giải độc hoàn toàn rồi sao?
/1138
|