Edit : Shikirio
Beta : Cherry
“Vậy cô nên hỏi thử Vương gia. Ta chỉ là nữ nhân, ta nói cũng không được. . . . . .”
Bùm một tiếng, nữ nhân kia chợt quỳ xuống, nước mắt như mưa đổ xuống, hai vai cũng run rẩy mãnh liệt:
“Phu nhân, ta van cầu tỷ, để cho ta gặp Vương gia một lần đi. . . . . . Vương gia, Vương gia hẳn đã quên Tuyết Phù. . . . . . Ngài thấy Tuyết Phù, nhất định sẽ nhớ lại Tuyết Phù tốt. . . . . .”
Mồ hôi, có người cầu xin như vậy sao? Hắn nhớ cô tốt, cô từng được sủng ái, thế thì cũng là chuyện tốt, đối với cô. . . . . .
Ta làm sao bây giờ? Sẽ vì cô mà ta trở thành người cũ sao?”
Lộ Nhi không liếc mắt nhìn, nhưng trên mặt tràn đầy —— áy náy, mặc dù không phải thật tâm, nhưng trên mặt mũi, cũng nên biểu hiện áy náy một chút đi?
Dù sao các nàng cũng là nữ nhân của Hiên Vương, nàng không thể quá đáng.
“Chuyện này, ta không làm được, cô cũng biết tính tình của Vương gia, ta là một nữ nhân, làm sao dám nói lung tung trước mặt Vương gia?”
Nàng đến bây giờ vẫn nhớ rõ kỳ thật Vương gia, hắn rất lạnh lùng, một câu nàng cũng không dám nói nhiều.
Những nữ nhân này, thật sự là hết thuốc chữa.
Ra khỏi Hải Đường Các, vừa đúng lúc thấy Hiên Vương một thân áo tím đứng trước cửa, nhìn khóe miệng hắn đầy ý cười, Lộ Nhi không hiểu hỏi:
“Sao lại vui vẻ như vậy?”
“Nàng đã biết chuyện?”
Hắn không đáp hỏi ngược lại, Lộ Nhi hơi nhăn mày:
“Chàng nói đến chuyện công chúa?”
Hiên Vương gật đầu, đắc ý nhìn Lộ Nhi:
“Thế nào, vi phu làm rất tốt chứ?”
” Hoàng thái hậu thì sao? Bà cũng đồng ý?”
Lộ Nhi lo lắng, thật ra đó vẫn là ý tưởng của Hoàng thái hậu, nàng lo lắng nhìn Hiên Vương, hắn thở dài nói:
“Người không phản đối!”
Vậy cũng là chấp nhận? Nên vui sao, nhưng đột ngột như vậy, trong lòng Lộ Nhi cảm thấy bất an, chẳng lẽ Hoàng thái hậu đã nghĩ thông suốt?
Beta : Cherry
“Vậy cô nên hỏi thử Vương gia. Ta chỉ là nữ nhân, ta nói cũng không được. . . . . .”
Bùm một tiếng, nữ nhân kia chợt quỳ xuống, nước mắt như mưa đổ xuống, hai vai cũng run rẩy mãnh liệt:
“Phu nhân, ta van cầu tỷ, để cho ta gặp Vương gia một lần đi. . . . . . Vương gia, Vương gia hẳn đã quên Tuyết Phù. . . . . . Ngài thấy Tuyết Phù, nhất định sẽ nhớ lại Tuyết Phù tốt. . . . . .”
Mồ hôi, có người cầu xin như vậy sao? Hắn nhớ cô tốt, cô từng được sủng ái, thế thì cũng là chuyện tốt, đối với cô. . . . . .
Ta làm sao bây giờ? Sẽ vì cô mà ta trở thành người cũ sao?”
Lộ Nhi không liếc mắt nhìn, nhưng trên mặt tràn đầy —— áy náy, mặc dù không phải thật tâm, nhưng trên mặt mũi, cũng nên biểu hiện áy náy một chút đi?
Dù sao các nàng cũng là nữ nhân của Hiên Vương, nàng không thể quá đáng.
“Chuyện này, ta không làm được, cô cũng biết tính tình của Vương gia, ta là một nữ nhân, làm sao dám nói lung tung trước mặt Vương gia?”
Nàng đến bây giờ vẫn nhớ rõ kỳ thật Vương gia, hắn rất lạnh lùng, một câu nàng cũng không dám nói nhiều.
Những nữ nhân này, thật sự là hết thuốc chữa.
Ra khỏi Hải Đường Các, vừa đúng lúc thấy Hiên Vương một thân áo tím đứng trước cửa, nhìn khóe miệng hắn đầy ý cười, Lộ Nhi không hiểu hỏi:
“Sao lại vui vẻ như vậy?”
“Nàng đã biết chuyện?”
Hắn không đáp hỏi ngược lại, Lộ Nhi hơi nhăn mày:
“Chàng nói đến chuyện công chúa?”
Hiên Vương gật đầu, đắc ý nhìn Lộ Nhi:
“Thế nào, vi phu làm rất tốt chứ?”
” Hoàng thái hậu thì sao? Bà cũng đồng ý?”
Lộ Nhi lo lắng, thật ra đó vẫn là ý tưởng của Hoàng thái hậu, nàng lo lắng nhìn Hiên Vương, hắn thở dài nói:
“Người không phản đối!”
Vậy cũng là chấp nhận? Nên vui sao, nhưng đột ngột như vậy, trong lòng Lộ Nhi cảm thấy bất an, chẳng lẽ Hoàng thái hậu đã nghĩ thông suốt?
/1138
|