Chú sáu hắn nói cô là một thần y.
Lục Thượng Cẩm nghe nói tình trạng của lão phu nhân không tốt, từ trước đến nay ông là một người rất bình tĩnh, nhưng sau khi nghe bệnh tình của bà lão Lục không kiền chế được nóng nảy "Chẳng phải mấy ngày trước bệnh tình của bà có tiến triển tốt, sao bây giờ lại chuyển xấu như vây?"
Lục Thừa Châu môi mỏng phun ra hai chữ, "Không biết."
Ánh mắt của anh lại rơi lên sợi dây đỏ trên cổ tay cô, ánh mắt đầy kích động.
Người cả ngày lẫn đêm đều mặc toàn đồ đen, lại đeo một chiếc vòng màu đỏ trên cổ tay, làm cho cổ tay của cô càng thêm trắng nõn, thanh tú.
Cố Mang có thể cảm nhận được ánh mắt của anh đang nhìn cô, dù cô không cần ngẩng lên nhìn.
Ánh nhìn sắc bén khiến cho người khác không thể xem nhẹ nó.
Cô thậm chí còn động mắt một chút, chọn một tư thế thoải mái hơn, tiếp tục chơi game như không có chuyên gì xảy ra.
Cả người đều toát lên vẻ kiêu ngạo.
Thật sự con trời bằng vung.
...
Xe được đậu trước cổng chính nhà họ Lục.
Lục Thượng Cẩm nói "Thừa Châu, hay là cháu dẫn Cố Mang vào đi, chú ở bên ngoài đợi con bé."
Lục Thừa Châu một chút dút vào túi, ánh mắt híp lại "Cùng nhau đi vào đi, bà nội cũng thật sự mong muốn được gặp chú lục."
Lục Thượng Cẩm do dự vài giây, mới gật đầụ
Lục Gia bên trong có nội tình sâu thăm thẳm, không lường được, nhà chính của họ Lục có phong cách cổ xưa, độc đáo.
Sân vườn rộng lớn, cân đối, tường trắng ngói xanh, sàn nhà đều được lát bằng đá cẩm thạch trắng sứ.
Ở trước sân, của gian phòng lão phu nhân, bây giờ sáng như ban ngày, chật kín người.
Họ đều là người của Lục gia.
Ngay khi Lục Thượng Cẩm vừa xuất hiện ở trong sân.
Bầu không khí ngay lập tức thay đổi.
Vô số ánh mắt đều nhìn chằm chằm Lục Thượng Cẩm, mang đến cảm giác phòng bị.
Lục thái thái đứng trước tình trạng nguy kịch, Lục gia đứng trước tình hình nội bộ chia rẽ, nguy cơ sụp đỗ.
Với số tài khổng lồ, nhiều thêm một người, lợi ích của người khác cũng bị đe doạ theo.
Cố Mang đút hai tay váo túi áo khoác, thản nhiên đứng một bên xem cảnh trước mắt.
Hầu như các nhân vật có tiếng quan trọng trong Kinh Thành, quân đội, chính phủ hay các doanh nghiệp nổi tiếng đều tập trung có mặt ở đây.
Quả nhiên là Lục gia ở Kinh Thành,
Lục Thừa Châu liếc mắc nhìn Cố Mang.
Cô Có vẻ thản nhiên lười biếng, cho dù có dẫm người thân của mình dưới chân cô cũng không thừa nhận.
KIỂU NHẤT QUYẾT KHÔNG CHỊU THỪA NHẬN ĐÓ LÀ NGƯỜI THÂN CỦA MÌNH Á, CHỨ KHÔNG PHẢI KHÔNG THỪA NHẬN CÔ ĐẪM DƯỚI CHÂN ĐÂU.
Đáy mắt tĩnh lặng lạnh lùng như sương mù, âm u thâm trầm, đen nhánh thâm thuý, lộ ra vài phần liều lĩnh cùng vẻ ngoài kiêu ngạo.
Anh không tin Cố Mang không biết những người này.
/1199
|