Phong Lưu Pháp Sư

Chương 248 : Bắc Đường Vũ khiêu chiến

/674


 "Cứng đầu? Không sao cả, Bắc Đường huynh cũng biết con người ta thích nhất là thu thập những kẻ cứng đầu. Những tên cứng đầu năm xưa ở Đằng Long thành thấy ta không phải cũng ngoan như một con mèo sao." Long Nhất hắc hắc cười nói. Hắn biết Bắc Đường Đạc khẳng định không đồng ý, nhưng mặc kệ hắn đồng ý hay không dọa hắn trước rồi mới nói chuyện.
Bắc Đường Đạc không ngừng cười khổ, gã nói: "Tây môn thiếu gia, không phải ca ca ta không buông thứ yêu thích được, thật sự là gia phụ đã có lệnh, Thần Phong doanh dù một binh một tốt cũng không thể thiếu."
Long Nhất vừa thấy Bắc Đường Đạc nói đến Bắc Đường Hùng, cũng không muốn phí lời nên nói: "Tạm thời không nói chuyện này nữa, không bằng huynh dẫn tiểu đệ đi thăm Thần Phong quân đoàn như thế nào?"
Bắc Đường Đạc cùng vài vị tướng lãnh đưa ba người Long Nhất tham quan quân doanh. Lúc này mới là sáng sớm mà đa số binh lính đều đã ra thao trường. Thần Phong quân đoàn cũng giống các quân đoàn khác, cũng chia ra kỵ binh doanh, bộ binh doanh, còn có ma pháp sư doanh, nhưng kỵ binh lại chia ra làm thiết kỵ và khinh kỵ. Bộ binh cũng như vậy chia ra làm bộ binh trang bị nặng và bộ binh trang bị nhẹ.
Long Nhất đi một vòng quanh thao trường, nhận thấy binh lính ở đây cũng chỉ thuộc dạng trung bình, không xuất sắc nhưng cũng không quá yếu nhược.
"Bắc Đường huynh, sao lại không thấy Thần Phong doanh của Thần Phong quân đoàn a?" Long Nhất nghi hoặc hỏi.
"Ồ, là như thế này, cách huấn luyện của Thần Phong doanh không giống với binh lính bình thường, bọn họ bây giờ đang tập luyện ở bên ngoài." Bắc Đường Đạc cười đáp.
"Chắc Bắc Đường huynh nhất định biết ở đâu, không bằng dẫn tiểu đệ đi mở rộng tầm mắt." Long Nhất cười nói, hắn thật muốn nhìn xem phương pháp huấn luyện tinh nhuệ của Thần Phong doanh rốt cuộc là như thế nào.
Bắc Đường Đạc không chối từ, lập tức sai người dẫn đến vài con chiến mã, cùng Long Nhất đi đễn chỗ huấn luyện của Thần Phong doanh.
Càn Khôn Đại Nã Di của Long Nhất tốc độ so với chiến mã nhanh hơn nhiều lần nhưng hắn không muốn đi quá nhanh sợ những người khác theo không kịp vì vậy đành phải cưỡi ngựa cùng họ.
Những con chiến mã này tốc độ cũng không tệ, trong chốc lát đã đi vào trong một sơn cốc, xa xa đã nghe được tiếng hô chém giết cùng với tiếng gầm rú của ma pháp với khí thế ngút đến tận trời.
Long Nhất không đợi Bắc Đường Đạc nói, liền bay vọt lên khỏi chiến mã, như một làn khói nhẹ lướt vào trong. Tốc độ nhanh như thế làm cho Bắc Đường Đạc cùng với đám tướng lĩnh thấy mà há mồm trợn mắt.
Long Nhất bay đến sơn cốc, liền nhìn thấy trong sơn cốc có hai phe binh lính đang ở thế đối chiến, trông hình thức đúng là đang diễn tập, mà lúc này cũng đã gần đến hồi kết. Một bên mặc giáp trắng đang đánh cho bên mặc giáp đen đến hoa rơi nước chảy, thất bại thảm hại. Kỵ binh, bộ binh cùng ma pháp sư ba binh chủng phối hợp như mây trôi nước chảy, cảm giác như không hề ngưng trệ, tuy nhiên những chiến thuật được áp dụng lại quá truyền thống. Kẻ chỉ huy đúng là cũng có vài phần bản lãnh, nếu sự hiểu biết của hắn rộng hơn một chút thì tốt, dẫu sao hắn cũng có tiềm chất của một danh tướng.
Lúc này mấy người Bắc Đường Đạc ở phía sau đã đi vào trong sơn cốc, còn Long Nhất cũng nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Thấy Bắc Đường Đạc tới, tất cả binh lính không phân biệt là giáp trắng hay giáp đen toàn bộ nhanh chóng tập hợp, ngoại trừ số ít người bị thương nghiêm trọng trong lúc diễn tập.
Một tướng quân toàn thân bao phủ trong bộ khôi giáp màu trắng cưỡi một con chiến mã trang bị thiết giáp phi tới. Có lẽ quân sĩ bên giáp trắng là do hắn ta chỉ huy.
Vị tướng quân này nhẹ nhàng tung mình xuống ngựa, ánh mắt vừa lướt qua ba người chủ tớ Long Nhất chợt khẽ run lên, sau đó hướng về Bắc Đường Đạc khom thân, cất giọng trong trẻo nói: "Thuộc hạ Bắc Đường Vũ tham kiến quân đoàn trưởng. Chẳng biết quân đoàn trưởng đến có chuyện gì quan trọng?"
"Bắc Đường Vũ!" Long Nhất vừa nghe ra thanh âm trong trẻo này rất quen thuộc, không khỏi kinh ngạc thốt lên.
Bắc Đường Đạc cười khổ hai tiếng, nói: "Chính là tiểu muội của ta. Thần Phong doanh là do nó thống lĩnh. Đệ muốn mang người của Thần Phong doanh đi chỉ sợ tiểu muội ta một người cũng không đáp ứng."
Lúc này, Bắc Đường Vũ cởi bỏ chiếc mũ sắt, lộ ra khuôn mặt thiên kiều bá mị, phối hợp cùng với bộ bạch sắc khôi giáp nặng nề càng tạo nên nét phong vị riêng. Cặp mắt nàng nhìn Long Nhất như tóe lửa, nói: "Ngươi muốn cướp Thần Phong doanh của ta đi à, không có cửa đâu."
"Không nghờ Bắc Đường tiểu thư lại là một anh thư nữ kiệt, thật sự khiến cho ta sinh lòng bội phục. Nói thật, nàng mặc bộ chiến giáp này nhìn thuận mắt hơn so với vận lễ phục tối qua." Long Nhất cười hắc hắc, bất ngờ chuyển hướng đề tài câu chuyện.
Bắc Đường Vũ hơi thở như bị ứ đọng, nhớ tới sự việc tối hôm qua đột nhiên cảm thấy xấu hổ, khí thế nhất thời giảm đi vài phần. Nhưng rất nhanh thần sắc nàng biến hóa trở lại, khôi phục lại vẻ mặt hờ hững.
"Mặc kệ ngươi nói cái gì, Thần Phong doanh một binh một tốt cũng không thể mang đi." Bắc Ðường Vũ lạnh lùng nói ánh mắt đối chọi với cái nhìn trêu tức của Long Nhất nhưng chỉ trong chốc lát đã bị đánh bại. Sự việc hai người tối qua cùng thưởng thức hoạt cảnh xuân cung, hơn nữa lại có hành động kích tình gián tiếp với hắn khiến nàng trở nên yếu thế trước mặt hắn.
Long Nhất hắc hắc cười. Thần Phong doanh có thể coi như là một quân đoàn cỡ nhỏ, có sự phối hợp của các loại binh chủng, ngay đến ma pháp sư đã có đến ba trăm nhân mạng. Nhưng Long Nhất cũng tuyệt không phải là nhất định muốn có Thần Phong doanh. Đối với hắn mà nói, hắn chỉ cần mấy tháng trời là đủ huấn luyện nên một đội quân chiến lực vượt quá cả Thần Phong doanh. Vấn đề khó nhất chính là ma pháp sư, bởi vì các binh chủng khác hắn có thể sử dụng phương pháp huấn luyện vượt trội để tăng cường, nhưng chức nghiệp ma pháp sư này thật sự không thể chế tạo theo số lượng được.
"Nếu ta nói ta nhất định muốn thì sao? Trong tay ta là ý chỉ của hoàng đế bệ hạ, chẳng lẽ các người muốn kháng chỉ." Long Nhất cười nhìn về phía hai huynh muội Bắc Đường Đạc cùng Bắc Đường Vũ.
Bắc Đường Đạc nghiêm sắc mặt , nói: " Bắc Đường gia tộc Chúng ta đối với bệ hạ tuyệt đối trung thành, sao có thể dám kháng chỉ? Bệ hạ nói ngươi có quyền đến các đại quân đoàn tuyển binh, cũng lệnh cho các đại quân đoàn cùng phối hợp. Thần Phong quân đoàn chúng ta cũng đáp ứng điều đó, ngoại trừ Thần Phong doanh, cho ngươi tùy ý chọn lựa, cũng không xem như là kháng chỉ, cho dù ngươi bẩm báo với bệ hạ thì cũng không có tác dụng."
Long Nhất trong lòng đương nhiên hiểu rõ, chỉ cần Bắc Đường Đạc không chịu giao người, cho dù kiện lên tận trời cũng không có tác dụng. Hắn hắc hắc cười nói: "Cái này ta đương nhiên biết, chẳng qua thấy quân đội Thần Phong doanh tinh nhuệ như vậy lại do một nha đầu ngốc không hiểu chuyện thống lĩnh, trong lòng có chút không phục thôi."
Vẻ mặt lãnh đạm của Bắc Đường Vũ ngay tức khắc thay đổi. Nàng có thể chịu đựng được nhiều chuyện, nhưng không thể chịu được người ta nói nàng không biết cầm quân, vấn đề này đụng đến lòng kiêu hãnh của nàng. Nàng giờ như một con mèo bị dẫm phải đuôi, phẫn nộ nói: "Ta không biết điều binh? Lúc ta gia nhập quân đội ngươi còn đang lang thang ngoài đường khi nam hiếp nữ, hoang dâm vô đạo. Ngươi dựa vào cái gì nói ta không biết dụng binh?"
Long Nhất nhìn khuôn mặt đỏ lên vì phẫn nộ của Bắc Đường Vũ trong lòng có chút không hài lòng. Thật ra nữ nhân này cũng có tài năng cầm quân, cho dù nàng cố gắng đạt tới cảnh giới tâm tĩnh lặng như nước nhưng vừa nói đến đúng chỗ nhược nàng như mất đi tỉnh táo, vẫn còn rất non nớt a.
"Nói nàng không làm được nàng chính là không làm được. Phe bạch giáp nàng thống lĩnh về tổng thể trình độ đều cao hơn phe hắc giáp không ít, lại tốn bao nhiêu khí lực như vậy mới giải quyết được đối phương, có mà đứa trẻ lên ba cũng hơn nàng a." Long Nhất khinh thường cười đáp.
"Ngươi … ngươi …!" Bắc Đường Vũ chỉ vào Long Nhất, tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu.
Bắc Đường Đạc giữ chặt Bắc Đường Vũ, nhẹ giọng khiển tránh: "Bình tĩnh, bình tĩnh, sự tỉnh táo thường ngày của muội đâu mất rồi."
Bắc Đường Vũ ngẩn ra, như được dội một gáo nước lạnh đột nhiên thông suốt trở nên tỉnh táo lại. Cơn giận vừa bùng nổ như sấm chớp của nàng lại là nàng đó sao? Từ nhỏ phụ thân đã dạy dỗ huynh muội bọn họ, phẩm chất trọng yếu của một vị tướng chính là gặp biến không hoảng, dưới mọi tình huống nội tâm đều phải bình lặng, có như vậy mới có thể đặt ra các câu hỏi rõ ràng cho những vấn đề phát sinh nhờ vậy có thể giải quyết được vấn đề nhanh nhất. Những câu nói đó đã khiến cho nàng từ nhỏ lập chí trở thành một danh tướng của đại lục lấy đó làm 'kim chỉ nam', bất kể lúc nào đều đem tâm tình của mình cất giấu ở chỗ sâu kín nhất, trước mặt mọi người luôn dùng một bộ mặt thờ ơ để ngụy trang.
"Tây Môn thiếu gia, ngươi nói như vậy hình như ngươi hiểu biết về vấn đề này rất rõ, nếu như thế ta thật muốn lĩnh giáo một chút." Bắc Đường Vũ đã khôi phục lại sự tỉnh táo, nhưng lòng hiếu thắng không cho phép nàng để chuyện này kết thúc như vậy. Nàng muốn cho kẻ hỗn đản chẳng biết trời cao đất rộng này hiểu rõ, nàng tuyệt không phải là dạng không có khả năng như lời hắn nói.
Long Nhất cười hắc hắc, nói: "Ta cũng chẳng keo kiệt gì mà không chỉ giáo cho nàng vài chiêu. Chỉ là không có chút tiền cược thì ta rất khó mà nổi hứng lên được."
Bắc Đường Vũ nghiến răng, hừ giọng: "Nếu ngươi thắng, ta đảm bảo sẽ giao năm ngàn binh sĩ của Thần Phong doanh cho ngươi."
"Thật chứ?" Long Nhất nheo mắt cười nói.
"Đương nhiên, Bắc Đường Vũ ta trước nay luôn nhất ngôn cửu đỉnh." Bắc Đường Vũ lạnh lùng đáp.
"Được, mặc dù hơi ít nhưng thôi, bồi tiếp nàng luyện tay chân vậy." Long Nhất cười nói.
Lúc này Bắc Đường Đạc nắm chặt cánh tay Bắc Đường Vũ thấp giọng quát: "Tiểu muội, ngươi làm gì vậy?"
"Đại ca. Nếu muội nhớ không lầm, muội có quyền làm thế mà." Bắc Đường Vũ nhìn Bắc Đường Đạc đáp một cách kiên quyết.
Bắc Đường Đạc thở dài một hơi, buông cánh tay ra, trong ánh mắt lướt qua một tia quang mang kỳ quái, chẳng phải là bất mãn, ngược lại trong đó lại có chút hài lòng.
Long Nhất không bỏ qua thần sắc vừa lóe lên đó của Bắc Đường Đạc, trong lòng nổi lên chút nghi hoặc. Hắn không hiểu Bắc Đường Đạc rõ ràng kiên trì phản đối giao Thần Phong doanh cho hắn, nhưng vừa mới đây thần sắc của hắn thật sự không hề phù hợp. Long Nhất dám cam đoan mình tuyệt đối không phải hoa mắt.
Đang suy nghĩ thì Bắc Đường Vũ lạnh lùng nói: "Tây Môn Vũ, ngươi không phải mới vừa nói trình độ phe bạch giáp do ta chỉ huy cao hơn phe hắc giáp sao? Bây giờ ta thống lĩnh phe hắc giáp, ngươi thống lĩnh phe bạch giáp, chờ xem kẻ nào mới là vô dụng."
Long Nhất liên tiếp xua tay, đáp: "Không được, không được, cái này tuyệt đối không được."
"Chẳng lẽ ngươi không dám, không dám thì hãy bò về đi ở lại chỉ càng thêm xấu hổ." Bắc Đường Vũ chế nhạo.
Trong mắt Long Nhất loáng qua một tia sát khí, còn chưa kịp mở miệng, Man Ngưu cùng Lệ Thanh ở phía sau cũng là chịu không được người khác vũ nhục thiếu gia nhà mình như vậy, lắc mình một cái liền hướng Bắc Đường Vũ vọt đi.
Mà đội cận vệ phía sau Bắc Đường Vũ cũng vọt lên bảo vệ vị nữ tướng bọn họ rất kính trọng đó.
"Lệ Thanh, ta đến giáo huấn con mẹ trẻ này còn ngươi đuổi những kẻ vướng tay vướng chân không biết tốt xấu này." Man Ngưu rống lên, Lục Ngọc Tài Quyết mang theo uy lực kinh người bổ về phía Bắc Đường Vũ. Theo Long Nhất lâu như vậy, gã cũng trở nên hung hăng không ít, ngay cả câu chửi con mẹ trẻ rất nặng này cũng học được.
Bắc Đường Đạc kinh ngạc nhìn Long Nhất, thấy hắn không đứng ra ngăn cản, ngược lại đôi mắt còn có chút tiếu ý ung dung nhìn sự việc xảy ra. Sự tình phát sinh kế tiếp làm cho Bắc Đường Đạc trong lòng rung động như gặp phải sóng to gió lớn. Gã thấy tiểu muội bị chiến sĩ Thú nhân tộc kia bức cho cuống quít lui về phía sau, ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có. Cái này còn có thể đổ cho là kết quả của món thần khí gã đang cầm, nhưng kinh hãi hơn là tên thanh niên Mạc Tây tộc ứng phó với hơn mười cận vệ có danh tiếng mà thật sự lại như tiểu hài tử đang vui đùa, thủy hệ ma pháp cùng đấu khí kết hợp một cách xảo diệu làm cho từng tên cận vệ ngã xuống. Trình độ ma pháp-võ công song tu đến mức này thật sự hắn chưa từng được nghe qua.
Keng một tiếng, cự kiếm trong tay Bắc Đường Vũ bị Man Ngưu đánh tan thành từng mảnh nhỏ. Cây côn lục sắc to lớn dừng lại ngay trước trán nàng, ngay cả sợi dây buộc tóc cũng bị chấn nát, mái tóc đen tuột ra tung bay trong gió.
Mà bên kia trận chiến cũng đã chấm dứt. Lệ Thanh sau khi khiến mấy người cận vệ trở thành cột băng tiêu sái quay trở lại phía sau Long Nhất.
"Còn dám vũ nhục lão đại của ta lần nữa, ta chấn nát cái đầu của ngươi." Man Ngưu thu hồi Lục Ngọc Tài Quyết một cách hung tợn, một chút cũng không tỏ ra thương hoa tiếc ngọc.
Lúc này cả Thần Phong doanh thật sự đã nổi trận lôi đình. Bọn họ thấy chủ soái bị nhục, cũng không nhẫn nhịn được, đều vọt tới đoàn đoàn vây quanh ba người Long Nhất, đao thương trong tay như rừng chỉ vào bọn họ, còn ma pháp sư ở phía sau cũng bắt đầu chuẩn bị ma pháp công kích.
Bắc Đường Đạc vẫn không lên tiếng. Gã thật sự không nghĩ tới hai thủ hạ của Long Nhất lợi hại như vậy, hơn nữa lại hết lòng trung thành với hắn.
Bắc Đường Vũ lấy lại tinh thần, vừa rồi còn nghĩ mình sẽ chết dưới một côn của tên Thú nhân tộc, lúc này thấy Long Nhất đang mỉm cười nhìn nàng, tựa hồ một chút cũng không quan tâm đến sát khí của hai vạn binh lính Thần Phong doanh đang vây quanh hắn.
"Toàn bộ lui ra." Bắc Đường Vũ vung tay lên, nghiến răng nhìn Long Nhất.
"Tây Môn Vũ, ngươi rốt cuộc có so tài với ta không." Bắc Đường Vũ nói tiếp.
"So tài, ta chưa có nói là không so." Long Nhất hắc hắc cười đáp.
"Nhưng chẳng phải vừa rồi ngươi nói không được còn gì." Bắc Đường Vũ cố gắng khống chế cơn tức giận nói.
"Ồ, ta nói không được là bởi vì như vậy có vẻ bắt nạt người quá. Như vậy đi, nàng tùy tiện phân phối cho ta hai ba trăm người là được, không người khác lại cho rằng ta khi dễ nữ hài tử." Long Nhất hắc hắc cười nói.
"Tây Môn Vũ, ngươi. cái này do chính ngươi nói đấy nhé, nếu ngươi thua ngươi phải bò quanh Đằng Long thành một vòng, vừa bò vừa kêu to Tây Môn Vũ là con lợn." Bắc Đường Vũ đè nén tâm trạng nộ hỏa, hung hăng trừng mắt nhìn Long Nhất.
"Không có vấn đề gì." Long Nhất sảng khoái đáp ứng.
Thế nhưng thái độ này ngược lại làm cho Bắc Đường Vũ ngạc nhiên. Chẳng lẽ Tây Môn Vũ có thể không cần để ý đến thể diện của Tây Môn gia tộc sao? Dùng hai trăm người đánh lại hai vạn người của nàng, đây rõ ràng là thua chắc.
"Tây Môn thiếu gia, ngươi có muốn cân nhắc lại hay không, việc này không thể đùa được đâu." Bắc Đường Đạc lo lắng nói với Long Nhất. Gã cũng không tin Long Nhất dẫn hai trăm người có thể đối kháng cả Thần Phong doanh, dùng kị binh tấn công cũng chỉ cần một cái nháy mắt là đủ xong đời.
"Bắc Đường huynh không cần lo lắng, hai trăm người đối với ta còn nhiều quá." Long Nhất hắc hắc cười nói.
Thấy Long Nhất nói như vậy, Bắc Đường Đạc cũng không nói thêm cái gì nữa, việc này là tự do hắn chuốc lấy. Gã thật muốn xem Long Nhất dùng hai trăm người chống lại hai vạn binh của tiểu muội gã như thế nào.
Kỳ thật Long Nhất biết, chiến đấu với hai vạn người không thể so sánh được với việc chiến đấu với vài chục vạn người. Muốn gây ảnh hưởng với vài chục vạn người cần phải chế tạo rất lớn mới có thể thành công, còn gây ảnh hưởng với hai vạn nhân mã cũng không quá khó khăn.
Các loại ý niệm xoay chuyển trong đầu Long Nhất, khóe miệng mỉm cười lộ ra một tia gian trá.
 

/674

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status