Phong Lưu Pháp Sư

Chương 247: Tuyển binh

/674


 
Dịch: Long Nhất

Long Nhất trong lòng rung động, ngửi thấy mùi hương đặc thù trên người Tiểu Y, cảm nhận thân thể mềm mại nõn nà của nàng, dục vọng trong lòng bắt đầu bành trướng mãnh liệt. Hắn do dự một chút rồi cúi đầu ngậm lấy đôi môi Tiểu Y, một bàn tay to lớn khá thô bạo lôi mảnh vải trước ngực Tiểu Y ra, một đôi thỏ ngọc không có gì kìm kẹp lập tức bung ra.
"Ưm, thiếu gia, yêu thiếp." Tiểu Y rên lên, đáp ứng một cách nhiệt tình khiến Long Nhất kinh ngạc. Nàng đã thay đổi hẳn hình tượng lạnh lùng trước đây.
Long Nhất nghe tiếng rên rỉ dịu dàng đó của Tiểu Y, cảm thấy trái tim mềm đi, dục vọng càng như ngựa hoang thoát khỏi dây cương không cách nào dừng lại. Hắn nhấc bổng Tiểu Y đặt lên phiến vân thạch bên cạnh bồn tắm, cúi đầu ngậm lấy một nụ hoa màu phấn hồng của nàng, cảm giác thấy nụ hoa đó từ từ cứng lên trong miệng. Tiểu Y có chút không chịu nổi cong eo lên, đôi tay ngọc ôm đầu Long Nhất ấn chặt vào ngực.
Rốt cuộc, mảnh che đậy cuối cùng của Tiểu Y cũng bị Long Nhất lột ra, toàn thân xích lõa trình diện trước mặt Long Nhất. Hắn có chút kinh ngạc chăm chăm nhìn xuống hạ thể Tiểu Y, nha đầu này ở chỗ đó là một phiến sáng bóng, một cọng cỏ cũng không có. Sao lại vậy chứ. Lần trước khi nàng dùng Tinh túc thiên thể chú thuật với mình đã nhìn thấy thân thể xích lõa của nàng rồi mà. Rõ ràng là có thảm cỏ mượt mà, sao bây giờ lại không có? Chẳng lẽ cạo sạch rồi sao?
Tiểu Y cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của Long Nhất găm vào nơi xấu hổ nhất của nàng, không tự chủ được khép cặp đùi lại, xuân lộ như tơ từ dòng suối nhỏ lấp lánh hiện ra.
"Cỏ cây chỗ đó của nàng đâu." Long Nhất nhẹ nhàng mơn trớn vùng dưới tiểu phúc của Tiểu Y hỏi, bàn tay truyền lại cảm giác vô cùng trơn mượt, dường như nguyên bản đã là như vậy.
Tiểu Y hé mở cặp mắt, gương mặt rất nhanh đỏ hồng như mặt Quan Vân Trường, lí nhí như muỗi kêu đáp: "Thiếp cũng không biết. Vốn nó đã không có rồi, khó nhìn lắm a?"
"Không hề khó nhìn, thiếu gia rất thích." Long Nhất cười khẽ nói, bàn tay xuyên vào giữa cặp đùi Tiểu Y bắt đầu khêu gợi.
Chỉ qua một lúc công phu, Tiểu Y có chút không chịu đựng nổi nữa, cặp ngọc thối của nàng không ngừng khép khép mở mở. Nàng hé mở cặp mắt trong suốt mờ ảo như sương khói cầu xin: "Thiếu gia."
Dục vọng của Long Nhất cũng đã đạt tới cực hạn. Hắn áp lên mình Tiểu Y, hạ thể chống lên vùng riêng tư lầy lội của nàng.
Một bóng đen mờ nhạt từ từ ngưng tụ thành hình trong một góc phòng tắm. Hắn nhìn hai người đang phủ lên nhau trong màn hơi nước mờ mịt. Làn khói đen tạo thành hình thể phiêu hốt không ngừng, dường như có vẻ do dự.
Đúng lúc này, tiểu Long Nhất đã đột phá thành công lớp màng mỏng tượng trưng cho trinh tiết đó, còn trong cặp mắt Tiểu Y lại thoáng hiện lệ hoa long lanh, trong đó có nét hạnh phúc cũng có một tia tiếc nuối không thể nói rõ.
"Đau không?" Long Nhất lau đi dòng lệ trên mặt Tiểu Y, ôn nhu hỏi.
Tiểu Y gật đầu rồi lại lập tức lắc đầu, hai chân hai tay như con bạch tuộc quấn chặt lấy hắn. Long Nhất định thay đổi tư thế nhưng Tiểu Y lại không chịu, chỉ muốn Long Nhất nằm sấp trên mình nàng. Nàng nhẹ giọng nói: "Thiếu gia, Tiểu Y thích như thế này, lần đầu như vậy, đợi lần sau thiếu gia muốn thế nào thì sẽ thế đó." Long Nhất phục trên mình Tiểu Y bắt đầu hoạt động. Hắn tuyệt không phát hiện nơi giao hợp dưới hạ thể bọn họ có quang mang màu trắng sữa mờ ảo chớp hiện.
Bóng đen khẽ thở dài, bằng âm thanh chỉ mình mới có thể nghe thấy lầu bầu nói: "Phải chăng ta quá tự tư?" Hắn nhìn lại hai người đang ở bên bồn tắm, hóa thành một làn khói đen mỏng manh chui vào trong lòng bàn tay trái Long Nhất.
Xuân ý dày đặc. Hai người bởi vì tâm linh có sự trói buộc về huyết khế cuối cùng đã đạt được sự thăng hoa về mặt tình cảm.
Trời lờ mờ sáng, Long Nhất hé mở cặp mắt, ngắm nhìn Tiểu Y đang say giấc trong lòng nhưng khuôn mặt vẫn mang theo nét cười. Hắn khẽ cười, yêu thương đặt một nụ hôn lên môi nàng, giờ đây nàng đã là nữ nhân của mình.
Hôm nay là ngày Long Nhất tuyển binh mã. Hắn cần phải đến binh doanh sớm để chuẩn bị. Trước đây hắn cần làm gì Tiểu Y đều dậy rất sớm để chuẩn bị cho hắn nhưng hôm nay Tiểu Y vừa làm cô dâu xem ra khó mà dậy nổi. Long Nhất cũng không đành lòng đánh thức nàng, muốn để nàng nghỉ lâu thêm một lúc.
Long Nhất rón rén đi ra khỏi phòng, lúc này Man Ngưu và Lệ Thanh đã dậy từ sớm đang vận động trong viện tử.
"Đi thôi, các ngươi theo ta đi tuyển binh." Long Nhất cười nói.
"Được thôi, nhưng Tiểu Y hôm nay sao còn chưa dậy?" Man Ngưu hỏi.
"Nàng ấy mệt, để nàng ngủ thêm một lát đi." Long Nhất đáp.
"Lão đại sao lại biết Tiểu Y mệt?" Man Ngưu đần độn hỏi, còn Lệ Thanh ở bên cạnh không khỏi lướt qua một tia tiếu ý khó nhận ra. Gã thấy Long Nhất nhẹ chân nhẹ tay rón rén bước ra liền đoán ra đêm qua hai người đã làm ra cái chuyện hay ho gì.
"Đồ đầu trâu nhà ngươi, hỏi lắm vậy làm gì." Long Nhất chọi mạnh lên đầu Man Ngưu, lớn bước ra khỏi Tây Môn phủ.
Tiểu Y chậm chạp hé mắt, chống tay ngồi dậy, mái tóc dài như áng mây xõa ra, tạo thành một dáng vẻ mĩ lệ khó tả. Cứ ngồi như vậy thật lâu, thật lâu, Tiểu Y mới ngồi thẳng lên, song thủ tạo ra một thủ thế kỳ quái, bố hạ một tầng kết giới trong suốt ở trong phòng. Nếu như Long Nhất có ở đó khẳng định sẽ giật mình chấn kinh, cường độ kết giới của Tiểu Y tuyệt đối không thua với siêu cường kết giới do hắn bố hạ.
Tiểu Y lầm rầm niệm một tràng chú ngữ tối nghĩa, vùng rốn sáng lên một chùm quang mang màu trắng sữa nhu hòa, sau đó chầm chầm di chuyển lên trên, cuối cùng miệng nàng hé ra, một viên ngọc màu trắng sữa từ trong miệng nàng lơ lửng bay ra, không ngừng bay lượn trong không trung.
Tiểu Y phức tạp nhìn viên ngọc trong không trung, cặp mắt trong suốt đột nhiên ngập tràn lệ thủy. Nàng lẩm bẩm nói: "Sư phụ, Tiểu Y đã khiến người thất vọng, Tiểu Y không khống chế nổi trái tim mình." Nói xong, Tiểu Y nghiến răng, song thủ hoa lên, trên người lóe lên một quầng sáng màu tím nhạt, trong đó ẩn hiện những bùa chú thần bí.
Bỗng nhiên, ngọc chỉ thon dài của Tiểu Y chĩa thẳng về phía viên ngọc trong không trung, lập tức quang mang màu tím trên người như một dải lụa rực rỡ bắn về phía viên ngọc. Viên ngọc tức thì xoay chuyển càng lúc càng mau, đột nhiên phát ra một âm thanh như tiếng rạn vỡ, điểm điểm tinh quang tách ra, phiêu lãng trong không trung khiến căn phòng giống hệt như một tiểu vũ trụ.
Tiểu Y ngửng đầu lên, môi hồng mấp máy càng lúc càng nhanh, quang mang trong cặp mắt trong suốt lưu chuyển không ngừng. Chẳng biết trải qua bao lâu, Tiểu Y toàn thân chấn động, tinh quang trong phòng rào rào rơi xuống, từng hạt từng hạt thấm vào trong thân thể Tiểu Y. Đến lúc mọi thứ đều đã trở lại bình thường, Tiểu Y thân thể mềm oặt tê liệt đổ ụp xuống giường.
oOo
Đầu tiên Long Nhất đến Binh bộ thông báo, lĩnh binh phù điều quân và quân phục Thiên tướng. Có ấn điều binh này, ngoại trừ cấm quân thì trong quân đoàn Long Nhất có thể tùy ý tuyển chọn một vạn năm nghìn binh mã làm thuộc hạ dưới trướng.
Lúc này Tây Môn Nộ đang ngồi trong một căn phòng bí mật ở Tây Môn phủ. Trên tay ông là một phong thư tình báo, chính là do nhi tử Tây Môn Vũ dùng Thiên võng chuyển tới cho ông, trong thư viết lại mối quan hệ mờ ám giữa Thái tử Long Ưng và Dạ phu nhân, thê tử của Dạ Vô Phong.
"Thủ đoạn của Long Chiến được lắm, không ngờ không theo đường lối thông thường. Xem ra cần phải tra xét toàn bộ đám gia đình thân tín bên ta một phen. Dạ gia." Tây Môn Hỏa trầm ngâm một hồi. Dạ gia đối với Tây Môn gia tộc lòng trung son sắt, mà Dạ Vô Phong càng là người tâm phúc của ông. Ông tin tưởng Dạ Vô Phong tuyệt đối không bao giờ phản bội, chỉ là y vô cùng sủng ái thê tử, đối với ả khẳng định không có dạ đề phòng, chẳng biết những cơ mật chủ chốt đã bị ả biết hay chưa? Hồng nhan họa thủy a.
Tây Môn Nộ tạm thời không có dự tính hành động gì với Dạ phu nhân, bằng không sẽ đánh rắn động cỏ. Long Chiến có thể dùng mĩ nhân kế (ác, sài Thái tử phải là mĩ nam kế mới phải ^^), há ta lại không biết tương kế tựu kế, chế ra tin tình báo giả chơi đùa các ngươi, xem xem rốt cuộc hươu chết về tay ai.
oOo
"Lão đại, chúng ta đi đâu tuyển binh a?" Trên đường, Man Ngưu hỏi.
Long Nhất cười hắc hắc đáp: "Đến đào góc tường Bắc Đường gia tộc. Thần Ưng và Mãnh Hổ quân đoàn đều thuộc Long Chiến khống chế, gió độc rất lớn. Chỉ có thể đến Thần Phong quân đoàn do Bắc Đường gia tộc khống chế lấy một vạn năm nghìn người vậy."
Quy mô Thần Phong quân đoàn so với mấy đại quân đoàn khác thua kém không ít, xét về tổng thể lực chiến đấu không quá cao. Bất quá nghe nói Thần Phong quân đoàn có một Thần Phong doanh, là đội quân tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Thần Phong quân đoàn, có đại khái hai vạn nhân mã tả hữu. Bất quá Bắc Đường gia tộc tuyệt đối sẽ không chịu giao người. Binh quyền là chỗ đứng căn bản, không có binh đánh rắm cũng không nổi. Bắc Đường gia tộc hẳn phải biết rất rõ, e rằng chỉ chịu giao đám binh rác rưởi cho hắn mà thôi.
Thần Phong quân đoàn đóng quân ở phía tây Đằng Long thành, nơi đó có rừng thẳm núi cao, là chốn huấn luyện binh sĩ tuyệt vời.
"Binh tốt thế này, lão ngưu ta tới người nào đập nát người đó." Man Ngưu nhìn đám thủ vệ binh doanh uể oải lười nhác từ đằng xa nhận xét. So với binh doanh của Cuồng Long quân đoàn thì ở đây căn bản không thể so bì.
Long Nhất lại nhíu mày. Thần Phong quân đoàn do Bắc Đường Đạc con trai của Bắc Đường Hùng chỉ huy, gã là một người vô cùng nghiêm cẩn. Kỳ tướng ắt có kỳ binh, cho dù lực chiến đấu của Thần Phong quân đoàn không thật mạnh mẽ nhưng tuyệt không có khả năng lười nhác uể oải thế này. Bản lĩnh bề ngoài cũng tỏ ra rất khá, sao có thể kém cỏi như vậy chứ?
Khi Long Nhất xuất trình lệnh bài theo viên quan thủ vệ tiến vào binh doanh, khóe miệng hắn lộ ra một tia tiếu ý đầy thâm ý. Hắn có thể cảm giác được bên trong mọi chỗ đều có trạm canh ngầm đan xen kéo dài như võng, hơn nữa ngoài lỏng trong chặt, một khi xuất hiện tình huống liền có thể phối hợp hỗ trợ tác chiến, nghĩ lại đám binh ở ngoài sáng đó chính là đám hỏa mù làm mê hoặc người khác. Bắc Đường Đạc dẫn theo một đám tướng lĩnh ra nghênh đón, cất tiếng cười sảng khoái nói: "Tây Môn nhị thiếu gia, lại gặp nhau rồi." Đám tướng lĩnh bên cạnh gã đều kỳ quái nhìn quân đoàn trưởng của mình, gã bình thường đều ăn nói thận trọng, hôm nay trước Tây Môn Vũ lại như biến thành một người khác hẳn.
"Bắc Đường huynh, việc tiểu đệ đến đây có lẽ huynh đã biết rõ rồi." Long Nhất cười đáp.
Bắc Đường Đạc cả cười: "Đương nhiên. Hôm nay đệ đến Thần Phong quân đoàn của ta là để tuyển binh, vi huynh tự nhiên là không hề phản đối."
"Bắc Đường huynh quả nhiên đúng là huynh đệ tốt, vậy tiểu đệ cũng không khách khí, nghe nói Thần Phong doanh của Thần Phong quân đoàn vũ dũng vô bì, không biết có thể buông thứ mình yêu thích?" Long Nhất đi thẳng vào vấn đề chính.
Nét mặt vui vẻ của Bắc Đường Đạc cứng đờ. Tên tiểu tử này thật hay a, vừa mở miệng đã muốn cướp lấy quân thủ hạ tinh nhuệ nhất của gã. Gã cười khan hai tiếng nói: "Cái này, đám tiểu tử ở Thần Phong doanh ai ai cũng đều là thứ cứng đầu, rất khó quản giáo, chẳng bằng để vi huynh giới thiệu đám tinh binh khác giao cho đệ."
 

/674

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status