Người Đàn ông Thần Bí, Sau Khi Trọng Sinh

Chương 25  

/359


 

“Bắt nạt người khác là đáng xấu hổ  Các anh như thế không thể trở thành người kế thừa chủ nghĩa xã hội đâu ”

 

Đám côn đồ sững sờ trước lời mắng của cô bé, nhưng sự thật là chúng đã bị ánh mắt của Phong Ngôn dọa sợ từ trước. Sự xuấthiện của cô bé chỉ đơn giản là một cái cớ để bọn chúng tìm đường rút lui.

 

Sau khi bọn chúng chạy sach, cô bé Lục Miểu Miểu còn tưởng rằng mình đã dùng “tinh thần vĩ đại” để cảm hóa họ, tɾong lòng không khỏi tự hào.

 

Đúng là sức ma͙nh của màu đỏ vĩ đại  Ngay cả những thanh thiếu niên lầm đường lạc lối cũng bị cảm hóa 

 

Nhớ lại hình ảnh ngây ngô của mình khi còn bé, Lục Miểu Miểu không khỏi cảm thấy vừa đáng yêu, vừa buồn cười. Mình ngày xưa... thật là ngố hết chỗ nói.

 

Nhưng... lần này có gì đó khác.

 

Cô bé Lục Miểu Miểu đứng từ xa, không lao đến giúp đỡ Phong Ngôn như trước. Thay vào đó, cô dừng lại, ánh mắt rực sáng khi nhìn thấy một chú chó nhỏ chạy ngang qua.

 

“Chó con  Đáng yêu quá ”

 

Nói rồi, cô bé xoay người, đuổi the0 chú chó.

 

Lục Miểu Miểu  bây giờ   Khoan đã, cái gì thế này? Mình không chạy đi đâu cơ mà? 

 

Quay lại nhìn Phong Ngôn, cô thấy đám côn đồ vẫn như ký ức  chúng buông lời dọa nạt lấy lệ rồi vội vã rút lui.

 

Cô thở phào nhẹ nhõm, lo lắng rằng sự thay đổi này có thể khiến Phong Ngôn bị bắt nạt. Nhưng mọi chuyện vẫn diễn ra ổn thỏa.

 

Dù vậy, lần đầu gặp gỡ này, vốn là bước ngoặt khiến Phong Ngôn coi cô là “tiểu Miêu” của mình, giờ đã không xảy ra như trước.

 

Không có “tiểu Miêu” xuấthiện để cảm hóa anh. Nhưng... liệu anh có vẫn giữ sự ám ảnh với cô?

 

Những hình ảnh từ ký ức ùa về. Lần đó, Phong Ngôn đã lặng lẽ nhặt chiếc kẹp tóc rơi ra của cô. Anh cúi người, cẩn thận phủi sach bụi, rồi cất nó vào ngực, nơi gần trái tim nhất.

 

Sau đó, anh đã “đưa cô về nhà.”

 

Không phải mời, cũng không phải dẫn dắt.

 

Là... bắt cóc.

 

Lục Miểu Miểu nhớ lại cái ngày tỉnh dậy tɾong căn phòng tối tăm, bên cạnh là Phong Ngôn ngồi xổm, ánh mắt tràn đầy si mê.

 

“Miêu Miêụ.. tiểu Miêụ..”

 

Cô bé ngày ấy chỉ biết khóc òa lên. Phòng tối, thiếu niên kỳ quái, bản thân yếu đuối. Không khóc mới là lạ 

 

Nhìn Phong Ngôn bây giờ, Lục Miểu Miểu không khỏi cảm thấy buồn cười lẫn rùng mình. Một người như anh, bị tổn thương và ám ảnh đến mức xem cô như “tiểu Miêu” để xoa dịu nỗi cô đơn, quả thật vừa đáng thương, vừa đáng sợ.

 

 

 

 

 


/359

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status