Ánh mắt Lục Miểu Miểu khẽ động, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt, yếu ớt của kẻ điên nhỏ bé trước mặt. Cô dừng lại vài giây, thấy đôi môi mỏng của anh khẽ mím lại, ánh mắt bướng bỉnh kiên quyết không chịu lùi bước.
Cô bất đắc dĩ nắm lấy tay anh, khẽ lắc một chút
“Được rồi, em sẽ ở lại với anh.”
So với việc quay về nhà họ Lục để nhìn sắc mặt của đám người kia, ở lại bên cạnh tên điên nhỏ ngây ngô này có vẻ dễ chịu hơn nhiềụ
Lục Miểu Miểu cúi xuống, chợt nhận ra chân Phong Ngôn trần trụi, đôi chân trắng hơn cả cô – một cô bé – vì suốt ngày bị nhốt tɾong phòng. Nhưng bây giờ, chúng đã bị bụi bẩn và bùn đất trên đường làm loang lổ.
Phong Ngôn thấy cô nhìn chằm chằm vào chân mình, thẹn thùng co ngón chân lại, cố giấu đi ánh mắt có chút chế giễu của cô.
Lục Miểu Miểu bỗng nhớ đến anh khi lớn lên, với bộ dạng sach sẽ đến mức khó chịụ Bệnh sach sẽ của anh nghiêm trọng đến mức từng khiến người khác tức điên.
Có lần, chỉ vì người giúp việc lỡ chạm vào góc áo, Phong Ngôn đã đứng dưới vòi hoa sen rửa sach hơn nửa tiếng đồng hồ, đến mức da cũng đỏ bừng lên.
Vậy mà bây giờ… Toàn thân anh ướt đẫm mồ hôi lạnh, tóc bết dính thành từng lọn, quần áo lấm tấm vết máu khô, gương mặt dính vài vệt bẩn trắng trắng đen đen, trông chẳng khác nào một cậu nhóc ăn xin.
“Đừng trốn nữa, nếu đã biết dơ bẩn thì sao không mang g͙iày vào?” Lục Miểu Miểu tức giận nói, nhìn anh đang cố co chân vào ống quần.
“Thôi, quay về đi.”
Cô nắm tay anh, kéo về phía căn nhà cũ.
Phong Ngôn đi the0 phía sau, đôi mắt dừng trên bàn tay mình đang nắm chặt tay cô. Anh khẽ nhếch môi, thì thầm như đang nói với chính mình
“Lần đầu tiên…”
“Cái gì?” Miểu Miểu nghe thấy anh nói, nhưng không hiểu, vì anh luôn có thói quen nói những câu không đầu không đuôi. Trước đây, cô chưa bao giờ truy hỏi.
Thật ra, việc cô ở bên Phong Ngôn trước đây chỉ đơn thuần là “ở bên về mặt thể xác.” Cô chưa từng kết nối tinh thần với anh, bởi tɾong thâm tâm, cô luôn xem đó là sự ép buộc.
Phong Ngôn không giải thích thêm. Anh chỉ nhìn Lục Miểu Miểu, vẻ mặt bỗng nhiên tươi sáng hơn một chút. Bàn tay đang nắm tay cô khẽ cào nhẹ vào lòng bàn tay cô, mang the0 cảm giác nhột nhạt.
“Lần đầu tiên Miêu Miêu chủ động nắm tay anh.” Anh bất ngờ nói, đôi mắt cong cong, nụ cười ngây ngô lộ ra vẻ vui sướng.
Miểu Miểu khẽ giật mình. Cảm giác lạ lẫm dâng lên, không biết là vì trước đây cô chưa từng để ý kỹ đến anh, hay vì đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười nhẹ nhàng như vậy.
“Ừ.” Dù không hiểu hết ý anh, nhưng Miểu Miểu vẫn đáp lời, để tránh biến cuộc trò chuyện thành một màn lầm bầm của anh.
/359
|