Lúc này, Miểu Miểu đang trên đường trở về thì thấy Phong Ngôn đứng thất thần giữa giao lộ.
Anh giống như không nhận ra dòng xe tấp nập đang qua lại trước mắt, bước chân do dự, rồi dần dần đi vào làn đường đông đúc.
Cô hốt hoảng, tim như bị tre0 lơ lửng. Miểu Miểu không ngờ anh tỉnh nhanh đến vậy.
Phong Ngôn, giống như không thuộc về thế giới này. Anh không ý thức được những quy tắc cơ bản nhất, chẳng hạn như đèn đỏ nghĩa là phải dừng lại.
Anh đứng giữa con đường đông xe, ôm đầu tɾong đau khổ, mặc kệ những chiếc xe lao qua sát bên. Tiếng còi xe và tiếng động ồn ào như xé toạc màng nhĩ của anh.
Miểu Miểu không còn quan tâm đến tín hiệu đèn giao thông, vội lao về phía anh.
“Phong Ngôn ”
Giọng cô vang lên, càng lúc càng gần. Trong tiếng ồn ào dần lùi xa, Phong Ngôn ngẩng đầu lên. Anh nhìn thấy Miểu Miểu với gương mặt lo lắng đang chạy đến. Đôi tay anh run rẩy đưa về phía cô, như muốn cầu cứụ
Hai bàn tay họ nắm lấy nhaụ Trong khoảnh khắc ấy, Phong Ngôn cảm thấy như một chiếc chuông lớn tɾong lòng bị ai đó ma͙nh mẽ đánh lên, khiến dư âm lan tỏa khắp cơ thể.
Đèn xanh vừa kịp bật. Miểu Miểu nắm lấy tay anh, kéo anh ra khỏi đường lớn, đưa về lề đường an toàn.
Phong Ngôn ngoan ngoãn đi the0 cô, nhưng đôi tay vẫn gắt gao nắm chặt tay cô như sợ mất.
“Vừa rồi rấtnguy hiểm, anh có biết không?” Miểu Miểu nói, giọng nghiêm khắc.
Phong Ngôn cúi đầu, nhìn chằm chằm vào tay mình khi bị cô buông ra. Sau vài giây, anh lại nhích đến gần, cố nhét tay mình vào lòng bàn tay nhỏ bé của cô, ép cô nắm lấy tay anh lần nữa.
“Em không ghét anh đúng không…” Anh thì thầm, gần như cầu xin.
Miểu Miểu cảm nhận được sự run rẩy tɾong lời nói lộn xộn của anh. Bình thường cô luôn cảm thấy khó chịu khi anh nói những lời không rõ ràng, nhưng lần này, cô nhận ra sự bất an sâu sắc tɾong anh.
“Về thôi. Sau này không được như vậy nữa.” Cô thở dài, không còn cách nào khác ngoài đồng ý đưa anh về.
Hốc mắt Phong Ngôn đỏ hoe, ánh mắt đầy khẩn cầụ Đôi tay lạnh lẽo của anh vẫn cố chấp bám chặt lấy cô, như thể sợ cô sẽ lại rời xa anh.
“Không được…”
Giọng anh nhỏ đến mức gần như tan biến tɾong gió, nhưng ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết.
“Tiểu Miêu, đừng bỏ anh lại…”
Miểu Miểu ngẩn ra, nhìn sâu vào ánh mắt chan chứa sự mong manh và khát khao của anh. Lần đầu tiên, cô không biết phải trả lời thế nào.
/359
|