Sáng hôm sau, Asisu xuất hiện trước mặt mọi người. Gương mặt càng lạnh nhạt, càng không lộ ra bất kỳ một biểu cảm nào. Một gương mặt băng giá hoàn mỹ như một bức tượng cẩm thạch.
Asisu ngồi lên vương tọa. Ánh mắt lạnh lẽo đảo qua mọi người bên dưới khiến cho tất cả đều cảm thấy lạnh sống lưng, như vừa có một cơn gió lạnh thổi qua.
– Các khanh ngồi xuống đi.
Giọng nói băng lãnh vang lên, nếu vừa nãy là gió lạnh, vậy bây giờ có thể trực tiếp so sánh với hầm băng.
– Hôm nay ta triệu tập các khanh tới đây là vì muốn tuyên bố – dừng một chút – Ta muốn tách Hạ Ai Cập ra khỏi Thượng Ai Cập, trở thành một quốc gia độc lập riêng rẽ.
Ầm!!
Các quan lại nhất tề không tin vào tai mình. Với họ, tin này còn động trời hơn cả cái tin Nữ hoàng Asisu bị từ hôn. Với họ, hai chị em Asisu là thân thiết từ nhỏ, tình cảm gắn bó không thể chia rẽ. Với họ, Pharaon Menfuisu chỉ là một phút nông nổi, bị con nhóc nô lệ kia mê hoặc, nhất thời không phân rõ đúng sai mà hủy hôn với Nữ hoàng Asisu. Họ vẫn tin tưởng chỉ cần Pharaon bình tâm lại thì mọi chuyện sẽ khác đi.
Một vị quan cậy già cậy công lên tiếng:
– Thưa Nữ hoàng bệ hạ tôn kính, việc này là việc quốc gia đại sự, không nên để tư tình nhi nữ xen vào. Nữ hoàng cứ coi như vì bách tính trăm họ mà thu hồi mệnh lệnh đã ban. Nếu như bây giờ Ai Cập chia cắt, người chịu tột cùng sẽ chỉ là dân chúng ngoài kia. Ai Cập nội loạn, Hittite và Assyria sẽ thừa cơ mà tấn công, dân chúng sẽ lầm than. Xin người hãy thu hồi mệnh lệnh.
Nói rồi lão ta quỳ gối xuống dập đầu, miệng cầu xin: “Xin Nữ hoàng thu hồi mệnh lệnh.”
Các quan lại đều đồng loạt quỳ xuống trăm miệng một lời: “Xin Nữ hoàng thu hồi mệnh lệnh.”
Asisu lạnh mặt nhìn bọn họ. Cô đang nhớ lại trong đám quan lại này có những người nào kiếp trước đã từng hùa vào với Imhotep, một lòng đẩy cô tới Babylon. Luôn mồm vì Ai Cập vì suy nghĩ cho cô nhưng khi cần thì sẵn sàng đá cô đi. Cả một đám ba phải hùa vào nhau mà thôi. Ngu xuẩn sợ chết thì có. Rồi cô cũng phải nghĩ cách đẩy hết cái đám này đi, quan viên cứ như thế này Hạ Ai Cập sớm hay muộn sẽ không phải do cô làm chủ, mà sẽ sang tên cho con nhóc nô lệ kia mất.
Hơn nữa chẳng lẽ mọi người không ai nhớ rằng cô là Nữ hoàng Hạ Ai Cập. Cô có tôn nghiêm riêng của bản thân, có lòng tự trọng riêng. Cô không phải là cục bông mặc người giày xéo. Cô sẽ vùng lên cắn trả bằng bất cứ giá nào, đòi lại những gì mà cô đáng lẽ ra phải có.
– Thần linh đã mách bảo cho ta rằng: Kẻ mà các ngươi đang tôn sùng như thần linh, lầm tưởng đó là con gái nữ thần Sông Nile ấy thực ra là sai lầm. Ả ta không phải con gái của thần linh mà ngược lại, là kẻ bị thần linh nguyền rủa. Ả ta chỉ là con gái của kẻ trộm mộ, là hiện thân cho tai ương, chiến tranh bệnh tật, ả ta mê hoặc quân vương, tàn sát sinh linh, sẽ đưa Ai Cập tới bờ vực diệt vong.
Bên dưới liền xôn xao, mỗi người một ý, ai cũng cho là mình đúng, không kẻ nào chịu nhận sai về mình. Người bảo Carol biết biến nước bẩn thành nước sạch, có thể chữa khỏi cho Pharaon khi bị rắn hổ mang cắn, chìm trong nước sông Nile nhiều ngày mà không chết. Kẻ phản bác rằng không phải cô ta đã gây ra chiến tranh giữa Ai Cập và Hittite vừa rồi sao? Nghe nói là do cô ta hãm hại mà công chúa Mitamun của Hittite trở về tiều tụy tới mức không ai nhận ra, cả người tàn tã bẩn thỉu. Hoàng đế và Hoàng hậu Hittite nhìn thấy con gái cưng như vậy nộ khí công tâm phát lệnh gây chiến…
Lời ra tiếng vào cả nửa ngày nhưng vẫn chưa ra đâu vào đâu.
Asisu cười khinh miệt. Trải qua những sự kiện kia, cô đã nhận ra, đôi lúc sức mạnh của tin đồn có thể nhấn chìm thanh danh bất cứ một ai, có thể kéo mọi chuyện lên, nhưng cũng có thể đẩy xuống không chừa chút nào.
Hơn nữa tầng lớp váy trắng nào chịu để một con bé nô lệ ngồi lên đầu lên cổ chứ. Họ quen chỉ huy, quen ra lệnh, quen coi nô lệ là một thứ “công cụ biết nói”, đã quen đặt thứ công cụ ấy ở tầng lớp thấp nhất rồi. Trong cung, ngay cả cung nữ còn phải là tầng lớp nông dân, nữ quan cũng phải có chút ít thân phận. Tầng lớp thượng lưu nào có chịu để Carol ngồi yên vào cái ghế hoàng phi chứ.
Menfuisu, Imhotep, ta đang ngồi chờ đây. Chờ xem hai người sẽ đối phó chuyện này thế nào.
– Bẩm Nữ hoàng, dân chúng đang chờ ngoài cửa cung.
Asisu đứng dậy, con dân cô thì sẽ khác với những cái kẻ chỉ biết có lợi ích cá nhân này.
Trước cửa cung dân chúng tập trung đông nghịt. Nhưng điều đáng để ngạc nhiên là bọn họ thực im lặng, một sự im lặng đáng ngờ trước bão táp.
Asisu đứng trên đài cao, lướt nhìn toàn cảnh, chỉ có dân chúng, những người dân hiền lành ngây thơ của Hạ Ai Cập là luôn ủng hộ cô một cách vô điều kiện thế này thôi.
Hít một hơi thật sâu:
– Thần dân của ta, trong thời gian qua ta rất lấy làm xin lỗi khi đã bỏ bê mọi chuyện. Nhưng từ nay sẽ khác. Nhân đây ta muốn thông báo luôn. Hạ Ai Cập sẽ tách ra trở thành một quốc gia độc lập. Tuy đây không phải là việc mà ta muốn, nhưng ta hứa rằng sẽ lấy toàn bộ những gì ta có để bảo hộ cho đất nước, bảo hộ cho thần dân ta.
Asisu ngồi lên vương tọa. Ánh mắt lạnh lẽo đảo qua mọi người bên dưới khiến cho tất cả đều cảm thấy lạnh sống lưng, như vừa có một cơn gió lạnh thổi qua.
– Các khanh ngồi xuống đi.
Giọng nói băng lãnh vang lên, nếu vừa nãy là gió lạnh, vậy bây giờ có thể trực tiếp so sánh với hầm băng.
– Hôm nay ta triệu tập các khanh tới đây là vì muốn tuyên bố – dừng một chút – Ta muốn tách Hạ Ai Cập ra khỏi Thượng Ai Cập, trở thành một quốc gia độc lập riêng rẽ.
Ầm!!
Các quan lại nhất tề không tin vào tai mình. Với họ, tin này còn động trời hơn cả cái tin Nữ hoàng Asisu bị từ hôn. Với họ, hai chị em Asisu là thân thiết từ nhỏ, tình cảm gắn bó không thể chia rẽ. Với họ, Pharaon Menfuisu chỉ là một phút nông nổi, bị con nhóc nô lệ kia mê hoặc, nhất thời không phân rõ đúng sai mà hủy hôn với Nữ hoàng Asisu. Họ vẫn tin tưởng chỉ cần Pharaon bình tâm lại thì mọi chuyện sẽ khác đi.
Một vị quan cậy già cậy công lên tiếng:
– Thưa Nữ hoàng bệ hạ tôn kính, việc này là việc quốc gia đại sự, không nên để tư tình nhi nữ xen vào. Nữ hoàng cứ coi như vì bách tính trăm họ mà thu hồi mệnh lệnh đã ban. Nếu như bây giờ Ai Cập chia cắt, người chịu tột cùng sẽ chỉ là dân chúng ngoài kia. Ai Cập nội loạn, Hittite và Assyria sẽ thừa cơ mà tấn công, dân chúng sẽ lầm than. Xin người hãy thu hồi mệnh lệnh.
Nói rồi lão ta quỳ gối xuống dập đầu, miệng cầu xin: “Xin Nữ hoàng thu hồi mệnh lệnh.”
Các quan lại đều đồng loạt quỳ xuống trăm miệng một lời: “Xin Nữ hoàng thu hồi mệnh lệnh.”
Asisu lạnh mặt nhìn bọn họ. Cô đang nhớ lại trong đám quan lại này có những người nào kiếp trước đã từng hùa vào với Imhotep, một lòng đẩy cô tới Babylon. Luôn mồm vì Ai Cập vì suy nghĩ cho cô nhưng khi cần thì sẵn sàng đá cô đi. Cả một đám ba phải hùa vào nhau mà thôi. Ngu xuẩn sợ chết thì có. Rồi cô cũng phải nghĩ cách đẩy hết cái đám này đi, quan viên cứ như thế này Hạ Ai Cập sớm hay muộn sẽ không phải do cô làm chủ, mà sẽ sang tên cho con nhóc nô lệ kia mất.
Hơn nữa chẳng lẽ mọi người không ai nhớ rằng cô là Nữ hoàng Hạ Ai Cập. Cô có tôn nghiêm riêng của bản thân, có lòng tự trọng riêng. Cô không phải là cục bông mặc người giày xéo. Cô sẽ vùng lên cắn trả bằng bất cứ giá nào, đòi lại những gì mà cô đáng lẽ ra phải có.
– Thần linh đã mách bảo cho ta rằng: Kẻ mà các ngươi đang tôn sùng như thần linh, lầm tưởng đó là con gái nữ thần Sông Nile ấy thực ra là sai lầm. Ả ta không phải con gái của thần linh mà ngược lại, là kẻ bị thần linh nguyền rủa. Ả ta chỉ là con gái của kẻ trộm mộ, là hiện thân cho tai ương, chiến tranh bệnh tật, ả ta mê hoặc quân vương, tàn sát sinh linh, sẽ đưa Ai Cập tới bờ vực diệt vong.
Bên dưới liền xôn xao, mỗi người một ý, ai cũng cho là mình đúng, không kẻ nào chịu nhận sai về mình. Người bảo Carol biết biến nước bẩn thành nước sạch, có thể chữa khỏi cho Pharaon khi bị rắn hổ mang cắn, chìm trong nước sông Nile nhiều ngày mà không chết. Kẻ phản bác rằng không phải cô ta đã gây ra chiến tranh giữa Ai Cập và Hittite vừa rồi sao? Nghe nói là do cô ta hãm hại mà công chúa Mitamun của Hittite trở về tiều tụy tới mức không ai nhận ra, cả người tàn tã bẩn thỉu. Hoàng đế và Hoàng hậu Hittite nhìn thấy con gái cưng như vậy nộ khí công tâm phát lệnh gây chiến…
Lời ra tiếng vào cả nửa ngày nhưng vẫn chưa ra đâu vào đâu.
Asisu cười khinh miệt. Trải qua những sự kiện kia, cô đã nhận ra, đôi lúc sức mạnh của tin đồn có thể nhấn chìm thanh danh bất cứ một ai, có thể kéo mọi chuyện lên, nhưng cũng có thể đẩy xuống không chừa chút nào.
Hơn nữa tầng lớp váy trắng nào chịu để một con bé nô lệ ngồi lên đầu lên cổ chứ. Họ quen chỉ huy, quen ra lệnh, quen coi nô lệ là một thứ “công cụ biết nói”, đã quen đặt thứ công cụ ấy ở tầng lớp thấp nhất rồi. Trong cung, ngay cả cung nữ còn phải là tầng lớp nông dân, nữ quan cũng phải có chút ít thân phận. Tầng lớp thượng lưu nào có chịu để Carol ngồi yên vào cái ghế hoàng phi chứ.
Menfuisu, Imhotep, ta đang ngồi chờ đây. Chờ xem hai người sẽ đối phó chuyện này thế nào.
– Bẩm Nữ hoàng, dân chúng đang chờ ngoài cửa cung.
Asisu đứng dậy, con dân cô thì sẽ khác với những cái kẻ chỉ biết có lợi ích cá nhân này.
Trước cửa cung dân chúng tập trung đông nghịt. Nhưng điều đáng để ngạc nhiên là bọn họ thực im lặng, một sự im lặng đáng ngờ trước bão táp.
Asisu đứng trên đài cao, lướt nhìn toàn cảnh, chỉ có dân chúng, những người dân hiền lành ngây thơ của Hạ Ai Cập là luôn ủng hộ cô một cách vô điều kiện thế này thôi.
Hít một hơi thật sâu:
– Thần dân của ta, trong thời gian qua ta rất lấy làm xin lỗi khi đã bỏ bê mọi chuyện. Nhưng từ nay sẽ khác. Nhân đây ta muốn thông báo luôn. Hạ Ai Cập sẽ tách ra trở thành một quốc gia độc lập. Tuy đây không phải là việc mà ta muốn, nhưng ta hứa rằng sẽ lấy toàn bộ những gì ta có để bảo hộ cho đất nước, bảo hộ cho thần dân ta.
/10
|