Đường phố Hạ Ai Cập sau một thời gian vắng ngắt thiếu bóng người, bỗng nhiên được thổi bùng lên sức sống bởi hôm nay, là ngày tiểu công chúa Asisu của họ sẽ đăng cơ, trở thành Nữ hoàng Hạ Ai Cập, cùng Pharaon Nefermaat đồng thống trị vùng đất màu mỡ xinh đẹp này.
Trên đường cái, dân chúng mặt mày vui vẻ, trang phục đẹp đẽ kéo về thần điện. Tiếng cười nói vang vọng, dường như bóng ma tang lễ Nữ Hoàng Bestet đã rời xa lắm rồi.
Trái ngược với khung cảnh sáng sủa bên ngoài, trước đại điện trong cung vẫn mang một màu u ám. Tể tướng Imhotep quỳ gối trước Pharaon Nefermaat:
– Pharaon, xin ngài hãy nghĩ lại, công chúa Asisu còn quá nhỏ, sao có thể gánh vác được cả Hạ Ai Cập! Hơn nữa theo tổ chế, phải sau khi công chúa trưởng thành thì mới được phong tước vị.
Nefermaat không để ý:
– Asisu sẽ làm được, con bé là con gái ta kia mà.
Dừng một chút giọng ông càng cương quyết:
– Hơn nữa bây giờ ta không thể thu lại quyết định.
Ngoài cửa cung dân chúng tụ tập đông nghịt, loáng thoáng vài cái bóng trang phục không thuộc về Ai Cập.
– Vi thần vẫn cho rằng quyền lực nên tập trung trong tay một người mà không nên phân tán. Hơn nữa nếu tiếp xúc quá sớm với quyền lực thì rất dễ bị nó mê hoặc, làm ra những chuyện không thể lường được.
– Imhotep – giọng Nefermaat đanh lại – Ta nhắc lại lần nữa, Asisu là con gái ta.
– Vậy còn Hoàng tử Menfuisu.
Imhotep cũng không chịu thua kém.
– Ta nợ hai mẹ con Asisu rất nhiều. Ta không muốn bàn về chuyện này nữa, kết thúc thôi.
Nefermaat thở dài dời đi.
Imhotep đứng yên một lúc rất lâu. Pharaon a Pharaon, chẳng lẽ người đã quên trước khi là chồng, là cha, ngài là Pharaon của Ai Cập, là ngôi nhà mà toàn thể Ai Cập dựa vào.( Pharaon = ngôi nhà lớn)
Tại phòng riêng của Asisu, Ari đang hô phong hoán vũ chỉ huy cung nữ cố gắng đẩy nhanh tiến độ sửa soạn trang điểm cho Asisu. Trong thâm tâm của Ari, tiểu chủ nhân của cô ở vị trí cao nhất, mọi hành động, cách nghĩ của cô đều chỉ hướng về người. Mà hơn thế, hôm nay là lễ đăng cơ của tiểu chủ nhân, đương nhiên cô muốn chủ nhân cô sẽ xinh đẹp nhất, nổi bật nhất. Chủ nhân của cô là chủ nhân còn lại của Ai Cập – Nữ hoàng Hạ Ai Cập Asisu.
Sau khi để Ari thoa lên da lớp tinh dầu hoa oải hương cuối cùng, Asisu nhìn lại bản thân trong gương đồng lại một lần nữa.
Trước gương là một oa nhi xinh đẹp tinh xảo phấn điêu ngọc mài. Đôi mắt to tròn dưới sự phụ trợ của lớp phấn Kohl xanh lá ở phần đuôi mắt đã bắt đầu ẩn hiện nét thông minh cơ trí. Mái tóc đen bóng mềm mại được Ari cẩn thận bôi tinh dầu hạnh nhân dấu dưới Nemes uy nghi. Khí chất cao quý bẩm sinh hiển hiện trên người cô, bất khả xâm phạm.
(Nemes là vương miện của các Pharaon. Kohl là phấn mắt điều chế từ đồng – màu xanh lá cây, chì – màu đen)
Tất cả tạo nên Asisu cô, uy nghiêm của cô, lòng tự trọng của cô không phải thứ có thể để mấy kẻ đó chà đạp dưới chân. Tuy không biết vì sao phụ hoàng lại để cô ngồi vào vị trí Nữ hoàng Hạ Ai Cập này, nhưng không sao, tái ông mất ngựa nhân họa đắc phúc, binh đến tướng chặn nước tới đất ngăn, việc cần thiết bây giờ của cô là xây dựng Hạ Ai Cập – Giza trở nên hùng mạnh ngang ngửa, không. thậm chí là trội hơn Thượng Ai Cập – Tebe. Giza là chỗ dựa của cô, cô không thể lơ là nó như xưa được. Ước mơ là thế, nhưng muốn thực hiện, việc đầu tiên là phải để phụ hoàng lui về Tebe trước đã.
– Ari! Đã tới giờ chưa?
– Bẩm bệ hạ, giờ lành cũng sắp tới rồi. Hiện tại bệ hạ di giá tới thần điện là vừa rồi ạ.
– Vậy thì đi thôi!
Asisu mỉm cười nhanh chóng bước ra ngoài. Nhân dân Hạ Ai Cập đang ở bên ngoài chờ cô bước ra.
Ari bước sát theo sau Asisu. Cô đã theo hầu Asisu từ khi Asisu mới chào đời. Trước đó Ari là thị nữ thân tín bên người Nữ hoàng Bestet. Cho nên nói một cách quá phận thì Ari luôn coi Asisu như con gái ruột vậy. Mà đối với một người mẹ, thứ quý giá nhất chính là con cái. Ari cũng không ngoại lệ, Asisu là tất cả với cô, vì Asisu, cô không ngại bất cứ điều gì, nếu vì muốn tốt cho người, núi đao biển lửa cô cũng có thể nhảy vào.
Trong hương khói mờ ảo của thần điện, dưới bức tượng thần Amun, thần quan Kaputa đang cố tỏ ra nghiêm chỉnh nghe Pharaon tuyên cáo trước thần linh, sắc phong công chúa Asisu vào ngôi vi Nữ hoàng Hạ Ai Cập, nghe Asisu tuyên thệ sẽ vĩnh viễn trung thành với Ai Cập, cống hiến hết thảy vì lợi ích của Ai Cập, hứa đem hết tài năng vì một Ai Cập tươi đẹp hơn, giàu mạnh hơn.
Nhìn chiếc Nemes ban đầu mà Asisu đội khi bước vào thần điện được thay thế bởi Nemes vàng ròng màu xanh dương chạm khắc đủ loại đá quý, Kaputa nén nhịn đau xót tuyên bố buổi lễ kết thúc.
‘Trời ạ là vàng vàng ròng đó vàng vàng aaaaaa’. Kaputa rên rỉ trong lòng ‘không thứ gì có thể so sánh được với vàng, sáng bóng, lấp lánh. Ta muốn có nó aaaaa.’
Asisu khinh bỉ nhìn Kaputa, dùng ngón chân cô cũng biết cái kẻ thèm vàng kia đang nghĩ gì. Hừ! Một tên nhát chết cuồng vàng mà thôi, không xứng để cô phải bận tâm.
Bước ra phía bên ngoài, dân chúng đứng đầy hai bên đường. Từng bó, từng bó hoa sen được tung lên không ngớt. Asisu tươi cười đón lấy một bó hoa được tung lên. Đây là món quà nhân dân của cô tặng cho cô. Cô yêu những con người này, cũng yêu đất nước của mình. Vì vậy có cớ gì để cô phản bội lại họ đâu nhỉ?
Trên đường cái, dân chúng mặt mày vui vẻ, trang phục đẹp đẽ kéo về thần điện. Tiếng cười nói vang vọng, dường như bóng ma tang lễ Nữ Hoàng Bestet đã rời xa lắm rồi.
Trái ngược với khung cảnh sáng sủa bên ngoài, trước đại điện trong cung vẫn mang một màu u ám. Tể tướng Imhotep quỳ gối trước Pharaon Nefermaat:
– Pharaon, xin ngài hãy nghĩ lại, công chúa Asisu còn quá nhỏ, sao có thể gánh vác được cả Hạ Ai Cập! Hơn nữa theo tổ chế, phải sau khi công chúa trưởng thành thì mới được phong tước vị.
Nefermaat không để ý:
– Asisu sẽ làm được, con bé là con gái ta kia mà.
Dừng một chút giọng ông càng cương quyết:
– Hơn nữa bây giờ ta không thể thu lại quyết định.
Ngoài cửa cung dân chúng tụ tập đông nghịt, loáng thoáng vài cái bóng trang phục không thuộc về Ai Cập.
– Vi thần vẫn cho rằng quyền lực nên tập trung trong tay một người mà không nên phân tán. Hơn nữa nếu tiếp xúc quá sớm với quyền lực thì rất dễ bị nó mê hoặc, làm ra những chuyện không thể lường được.
– Imhotep – giọng Nefermaat đanh lại – Ta nhắc lại lần nữa, Asisu là con gái ta.
– Vậy còn Hoàng tử Menfuisu.
Imhotep cũng không chịu thua kém.
– Ta nợ hai mẹ con Asisu rất nhiều. Ta không muốn bàn về chuyện này nữa, kết thúc thôi.
Nefermaat thở dài dời đi.
Imhotep đứng yên một lúc rất lâu. Pharaon a Pharaon, chẳng lẽ người đã quên trước khi là chồng, là cha, ngài là Pharaon của Ai Cập, là ngôi nhà mà toàn thể Ai Cập dựa vào.( Pharaon = ngôi nhà lớn)
Tại phòng riêng của Asisu, Ari đang hô phong hoán vũ chỉ huy cung nữ cố gắng đẩy nhanh tiến độ sửa soạn trang điểm cho Asisu. Trong thâm tâm của Ari, tiểu chủ nhân của cô ở vị trí cao nhất, mọi hành động, cách nghĩ của cô đều chỉ hướng về người. Mà hơn thế, hôm nay là lễ đăng cơ của tiểu chủ nhân, đương nhiên cô muốn chủ nhân cô sẽ xinh đẹp nhất, nổi bật nhất. Chủ nhân của cô là chủ nhân còn lại của Ai Cập – Nữ hoàng Hạ Ai Cập Asisu.
Sau khi để Ari thoa lên da lớp tinh dầu hoa oải hương cuối cùng, Asisu nhìn lại bản thân trong gương đồng lại một lần nữa.
Trước gương là một oa nhi xinh đẹp tinh xảo phấn điêu ngọc mài. Đôi mắt to tròn dưới sự phụ trợ của lớp phấn Kohl xanh lá ở phần đuôi mắt đã bắt đầu ẩn hiện nét thông minh cơ trí. Mái tóc đen bóng mềm mại được Ari cẩn thận bôi tinh dầu hạnh nhân dấu dưới Nemes uy nghi. Khí chất cao quý bẩm sinh hiển hiện trên người cô, bất khả xâm phạm.
(Nemes là vương miện của các Pharaon. Kohl là phấn mắt điều chế từ đồng – màu xanh lá cây, chì – màu đen)
Tất cả tạo nên Asisu cô, uy nghiêm của cô, lòng tự trọng của cô không phải thứ có thể để mấy kẻ đó chà đạp dưới chân. Tuy không biết vì sao phụ hoàng lại để cô ngồi vào vị trí Nữ hoàng Hạ Ai Cập này, nhưng không sao, tái ông mất ngựa nhân họa đắc phúc, binh đến tướng chặn nước tới đất ngăn, việc cần thiết bây giờ của cô là xây dựng Hạ Ai Cập – Giza trở nên hùng mạnh ngang ngửa, không. thậm chí là trội hơn Thượng Ai Cập – Tebe. Giza là chỗ dựa của cô, cô không thể lơ là nó như xưa được. Ước mơ là thế, nhưng muốn thực hiện, việc đầu tiên là phải để phụ hoàng lui về Tebe trước đã.
– Ari! Đã tới giờ chưa?
– Bẩm bệ hạ, giờ lành cũng sắp tới rồi. Hiện tại bệ hạ di giá tới thần điện là vừa rồi ạ.
– Vậy thì đi thôi!
Asisu mỉm cười nhanh chóng bước ra ngoài. Nhân dân Hạ Ai Cập đang ở bên ngoài chờ cô bước ra.
Ari bước sát theo sau Asisu. Cô đã theo hầu Asisu từ khi Asisu mới chào đời. Trước đó Ari là thị nữ thân tín bên người Nữ hoàng Bestet. Cho nên nói một cách quá phận thì Ari luôn coi Asisu như con gái ruột vậy. Mà đối với một người mẹ, thứ quý giá nhất chính là con cái. Ari cũng không ngoại lệ, Asisu là tất cả với cô, vì Asisu, cô không ngại bất cứ điều gì, nếu vì muốn tốt cho người, núi đao biển lửa cô cũng có thể nhảy vào.
Trong hương khói mờ ảo của thần điện, dưới bức tượng thần Amun, thần quan Kaputa đang cố tỏ ra nghiêm chỉnh nghe Pharaon tuyên cáo trước thần linh, sắc phong công chúa Asisu vào ngôi vi Nữ hoàng Hạ Ai Cập, nghe Asisu tuyên thệ sẽ vĩnh viễn trung thành với Ai Cập, cống hiến hết thảy vì lợi ích của Ai Cập, hứa đem hết tài năng vì một Ai Cập tươi đẹp hơn, giàu mạnh hơn.
Nhìn chiếc Nemes ban đầu mà Asisu đội khi bước vào thần điện được thay thế bởi Nemes vàng ròng màu xanh dương chạm khắc đủ loại đá quý, Kaputa nén nhịn đau xót tuyên bố buổi lễ kết thúc.
‘Trời ạ là vàng vàng ròng đó vàng vàng aaaaaa’. Kaputa rên rỉ trong lòng ‘không thứ gì có thể so sánh được với vàng, sáng bóng, lấp lánh. Ta muốn có nó aaaaa.’
Asisu khinh bỉ nhìn Kaputa, dùng ngón chân cô cũng biết cái kẻ thèm vàng kia đang nghĩ gì. Hừ! Một tên nhát chết cuồng vàng mà thôi, không xứng để cô phải bận tâm.
Bước ra phía bên ngoài, dân chúng đứng đầy hai bên đường. Từng bó, từng bó hoa sen được tung lên không ngớt. Asisu tươi cười đón lấy một bó hoa được tung lên. Đây là món quà nhân dân của cô tặng cho cô. Cô yêu những con người này, cũng yêu đất nước của mình. Vì vậy có cớ gì để cô phản bội lại họ đâu nhỉ?
/10
|