Mỹ Nhân Như Họa

Chương 77 - Chương 77

/103


Thẩm Họa rốt cuộc là lấy việc nàng mắc ho lao không cho Tuyên vương đến gần lừa gạt được rồi. Tuyên Nguyên Hải lại thật sự chưa từng phát hiện Vạn di nương của hắn đã là người khác, ngược lại phải quy công bởi ông trời ban cho vẻ ngoài hai tỷ muội tương tự, không giống song sinh lại hơn hẳn song sinh. Lâu không thấy mời đại phu mới tới, Tuyên vương quyết định tự mình đốc thúc.

Tuyên Nguyên Hải vừa rời đi, Thẩm Họa bèn cho lui mấy kẻ hầu hạ khác, ngồi thẳng ở trước bàn trang điểm lạnh nhạt quét mày cao, dùng dầu hạnh chấm môi đỏ mọng, lại đến tủ treo quần áo chọn lựa một bộ xiêm áo vừa người mặc vào. Nàng nhìn bản thân trong gương đồng, chính là một váy ngắn màu hồng cánh sen, ống tay áo làn váy có đường viền tơ bạc, ống tay áo rườm rà gắn liền hoa văn màu vàng nhạt, trên mặt váy là từng đóa hoa phù dung lớn.

Thẩm Họa kéo cửa đi ra ngoài, ngay cả mạng che mặt cũng không còn. Bọn tôi tớ của Phương Phỉ các này còn chưa từng thấy bản thân Vạn di nương ăn mặc tỉ mỉ, thường ngày nàng mãi cứ mặc áo gai vải thô, tuy hàng năm quần áo loại mới làm trong tủ đều được bài biện. Vào lúc này không chỉ kinh ngạc, mỗi người cũng đều nhìn đến mắt trừng thẳng, tại sao Vạn di nương bệnh nặng lại đi ra rồi?

Trong đôi mắt đẹp của người trước mắt tỏa ra ánh sáng lung linh, đúng là một cành Bích Đào xinh đẹp cười như gió xuân, chỉ là không thể nói được có gì khác biệt với Vạn di nương thường ngày? Nếu nói trước kia Vạn di nương là một khối mỹ ngọc, vậy bây giờ Vạn di nương càng giống như là Minh Châu, đều là tinh khiết hoàn mỹ, lại ý vị khác biệt, ngay cả dung mạo này hình như cũng có chút biến hóa.

Di nương, sao ngài lại đi ra ngoài? Phương Kiểm ma ma tiến lên kính cẩn lễ phép hỏi thăm, nghĩ dung mạo này biến hóa cũng bởi vì vẻ mặt vẽ trang điểm.

Ta muốn đi dạo một chút. Thẩm Họa chỉ đơn giản nói.

Chủ tử muốn hóng mát một chút, xem ra tinh thần còn sáng láng, bọn tôi tớ nơi nào không chịu thuận theo. Thẩm Họa bèn chậm rãi tản bộ ở trong vườn, dọc theo đường đi, cỏ cây xanh biếc, sắc màu rực rỡ, gió mát đập vào mặt từ từ xen lẫn mùi hương, ngửa mặt trong bầu trời xanh quang đãng ngày mùa thu, tầng mây như sợi bông trôi nổi, nhẹ nhàng phấp phới.

Bọn tôi tớ kinh ngạc lần nữa, hôm nay sao Vạn di nương thích nhìn chằm chằm bầu trời như vậy? Vì vậy, nha hoàn ma ma hầu hạ cũng cùng nhìn theo một lúc, vừa nhìn thì thấy một con diều từ từ bay lượn ở không trung, hẳn là các tiểu công tử tiểu thư thả chơi trong vườn hoa.

Thẩm Họa dần dần thu hồi ánh mắt, khóe miệng đỏ bừng thuận theo từ từ nhếch lên, không nói hai lời liền đứng dậy vội vàng bước đi tới cửa vườn. Phương Kiểm ma ma đuổi theo nói: Di nương, di nương. Vương Gia đã thông báo ngài không được đi nơi đó đâu.

Bọn tôi tớ cực kỳ kinh hoảng, nếu để cho Tuyên vương biết Vạn di nương đến cửa vườn, bọn họ đúng là phải bị đánh chết tươi.

Thẩm Họa cũng không để ý tới bọn họ, đường cong khóe miệng càng lớn, lại đột nhiên mở miệng lạnh lùng nói: Ai là di nương của các ngươi? Tránh xa ta ra một chút. . . . . .

Lúc này vừa hỏi đã hỏi đến mức mấy người làm sửng sốt, Di nương, chẳng lẽ là ngài bệnh hồ đồ rồi?

Thẩm Họa vẫn là câu nói kia như cũ: Ta không phải là di nương của các ngươi, ta muốn đi ra ngoài.

Không thể đi ra ngoài đâu, di nương.

Thẩm Họa bước rất nhanh, chạy đến vào cửa vườn thì có thị vệ chặn lại đường đi không chịu để cho nàng bước ra thêm một bước. Thẩm Họa lập tức rút ra một cây trâm từ trên đầu, cây trâm bén nhọn còn hiện ra một tầng ánh bạc. Nàng nhắm ngay cổ họng của chính mình, mọi người đều sợ đến mức cả người đổ mồ hôi, hồn cũng sắp mất đi rồi.

Phương Kiểm ma ma gấp đến độ vỗ đùi, lau mồ hôi khuyên, Ngài thật là chớ có làm chuyện điên rồ mà. Lão nô đi gọi Vương Gia tới đây.

Thẩm Họa lạnh lùng nói: Ai dám nhúc nhích, ta sẽ chết ở chỗ này ngay lập tức. Rốt cuộc là các ngươi có ý gì? Lại bắt ta đến cái vườn này, ta muốn đi ra ngoài tìm biểu ca của ta.

Cứu mạng. . . Cứu mạng. . .

Ta là biểu muội của Tiêu tướng quân, cũng không phải là di nương của các ngươi, không nên ngăn cản ta! Biểu ca, cứu mạng với!

Thẩm Họa lấy tính mạng uy hiếp, mấy người làm và thị vệ trông chừng đều không dám tiến lên, lại bị Vạn di nương vừa làm ra như vậy không hiểu ra sao, sốt ruột hoàn toàn không biết nên xử lý như thế nào. Di nương đang yên đang lành, tại sao Vạn di nương yên lặng ngây người bốn năm ở trong Phương Phỉ các lại đột nhiên

/103

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status