Mỹ Nhân Như Họa

Chương 46 - Chương 46

/103


Tiểu nha hoàn tới báo tin kia mới vừa nói xong, đã cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, còn chưa phục hồi tinh thần lại, trên mặt đã cứng rắn bị đánh một cái, thân thể nghiêng một cái, trán vừa đúng đập ở trên góc cạnh trước mặt án thư (bàn sách).

Đồ đĩ nhỏ tìm đường chết, lại nói gì vậy? Phu nhân tới làm sao lại không xong, còn không mau nhận lỗi với phu nhân, cẩn thận da thịt cả người của ngươi, muốn bị tát đúng không?

Quát lớn chính là một ma ma khí thế bén nhọn, chính là Trịnh ma ma hầu hạ thiếp thân bên cạnh Ngụy phu nhân, giờ phút này mặt đen kịt.

Tiểu nha hoàn vất vả bò dậy, cái trán đã đổ máu, bị một đống lời trách mắng làm run run rẩy rẩy, vừa thấy sau đó Ngụy phu nhân tiến vào, sợ vội vàng quỳ trên mặt đất, Phu nhân, nô tỳ biết sai rồi. Nô tỳ không dám hấp tấp gào thét nữa.

Trịnh ma ma tiếp tục quát lớn, Ta coi không véo miệng là không biết ghi nhớ lâu, ngay trước mặt lão phu nhân và gia chủ nói gì vậy? Nếu để cho phu nhân nghe một lần nữa.

Đủ rồi. . . . . . Đủ rồi. . . . . . Ngụy lão phu nhân nâng trán, bên tai bị ầm ĩ vang lên ong ong, thiếu chút nữa không đủ khí huyết ngất đi. Ngụy Tiện Uyên vội vàng đỡ mẫu thân hiếm khi sa sầm sắc mặt, Đi ra ngoài.

Trịnh ma ma vừa nghe nam chủ tử nói chuyện, cũng có mấy phần sợ sệt, thu lại chút khí thế thối lui đến một bên.

Ngụy phu nhân đứng ở bên cạnh, giả vờ khéo léo ung dung giống như bình thường, chỉ lạnh lùng bễ nghễ nhìn tiểu nha hoàn một cái, cười quỷ dị một tiếng, Gia chủ đã lên tiếng, Trịnh ma ma dẫn người đi ra ngoài, ta có lời muốn nói với Gia chủ.

Dạ, phu nhân. Trịnh ma ma được dặn dò, trừng mắt vẫn dựng lên, xách theo tiểu nha hoàn đi ra ngoài.

Người đâu, cũng đưa lão phu nhân trở về nghỉ một chút đi! Lại mời đại phu tới xem một chút có nơi nào không thoải mái hay không?

Ngụy lão phu nhân ôm ngực, bị người dắt díu lấy rời đi, mặt vẻ thẹn không chịu nổi. Con dâu như vậy lại là mình chọn đến nhà, thật là thay con trai dẫn sói vào nhà, lắc đầu một cái, than ngắn thở dài bị người đỡ đi ra ngoài.

Phu quân, thiếp thấy hôm nay ngươi trở lại sắc mặt không tốt, muộn như vậy lại tới xem xét sổ sách. Thiếp bèn tự mình làm đồ ăn khuya cho chàng. Giờ phút này, vẻ mặt Ngụy phu nhân dịu dàng, ánh mắt lại ngầm quỷ dị.

Ngụy Tiện Uyên đè ấn đường, cũng không thèm nhìn nàng một cái, lại tiếp tục lật xem sổ sách, giọng nói không hề gợn sóng: Để ở nơi đó đi, một lát nữa ta ăn.

Ngụy phu nhân nhìn trượng phu lạnh lùng như vậy, đột nhiên cười nhạo, Thế nào? Đây còn chưa nhìn, đã ăn không trôi? Mới vừa rồi ở bên ngoài có phải cảm thấy nàng dâu ngoại chất sắc đẹp thay cơm, nhìn cũng nhìn no rồi hay không?

Ngụy Tiện Uyên nhẫn nhịn lửa giận không nói một lời, càng là không kinh ngạc chút nào nữ nhân trước mắt sẽ nói ra lời khắc nghiệt như vậy. Từ lúc mẫu thân bước vào thư phòng, khuyên bảo một phen, hắn đã biết nhất định là nàng ta lại đi quấy rầy mẫu thân. Nếu không lão nhân gia vốn nên ngủ thật sớm, sao lại vào thư phòng cố ý dặn dò hắn.

Khóe miệng Ngụy phu nhân nhẹ vểnh lên, lấy ra bữa ăn khuya hôm nay nàng làm từ trong giỏ trúc đặt ở trước mặt của hắn, Thiếp cố ý học làm với đầu bếp, canh cá vàng. Nàng cố ý nhấn mạnh ba chữ phía sau, Thiếp thấy cá trong hồ chàng nuôi béo tốt như vậy, bèn tự ý chủ trương sai người vớt lên, tự mình cạo vảy cá từng con một, mổ ngực rạch bụng, lấy nội tạng, biết chàng không thích ăn đầu cá, lại tự tay chặt đứt từng cái một. . . . . . Nàng càng nói hăng hái càng cao, ngay cả giọng điệu cũng như là tung bay lên.

Đôi mắt Ngụy Tiện Uyên không có gợn sóng gì đột nhiên nâng lên, trong mắt dâng lên lửa giận, góp nhặt ở trong lồng ngực lập tức ra ngoài, Ầm ĩ đủ chưa?

Thế nào thiếp giết mấy con cá vàng của ngươi cũng không vui? Nàng ha ha cười to một tiếng, châm chọc nói: Cá vàng nhỏ, Tiêu Tĩnh Dư. . . . . . Thì ra là phu quân của thiếp mến yêu mấy con cá này như vậy, là yêu ai yêu cả đường đi nha, bây giờ thiếp mới nhìn rõ ràng.

Đau lòng? Hôm nay chỉ là đụng vào mấy con cá vàng, lại không đụng tới người tốt trong lòng chàng.

Ngụy Tiện Uyên căng thẳng toàn thân, hơi thở dịu dàng là ngấm dần ở trong xương hàng năm không dễ gạt đi, cũng không có nghĩa là hắn sẽ không có ranh giới cuối cùng, cũng không biết tức giận. Nhưng rốt cuộc là đè lại, chỉ nhẹ nhàng bật hơi, lúc lâu hắn chậm chạp nhếch môi, giọng khàn khàn nói: Vậy, chúng ta hãy hòa ly đi.

Khóe miệng Ngụy phu nhân run rẩy một chút, Hòa Ly?

Ừ. Ngụy Tiện Uyên lặp lại một lần nữa, Hòa Ly.

Ngụy phu nhân có chút không thể tin được, trước kia mặc kệ nàng làm ầm ĩ thế nào, hắn cũng chưa từng nói những lời này, Chàng muốn bỏ ta, thất xuất, ta phạm vào một cái nào, chàng bảo ta Hòa Ly? Nàng lẽ thẳng khí hùng chất vấn hắn, Chàng không ở nhà thì ta cẩn thận chăm sóc mẹ chàng, chính là hiếu; ta là chí thân của chàng cản đao ở Tự Miếu, không cách nào thụ thai, không con là Ngụy gia các người thiếu ta đấy, cái khác lại có điều nào mà ta đã phạm phải hay sao?

Ngụy Tiện Uyên chậm rãi đứng lên, từ dưới bàn rút ra mấy tờ giấy Tuyên Thành hung hăng ném xuống dưới chân Ngụy phu nhân. Ngụy phu nhân nhặt lên từng tờ một nhìn, gương mặt đó từ tức giận đỏ bừng đến trắng bệch vô sắc. Tờ giấy nền trắng chữ màu đen dấu đỏ, giống như là một cây đao lập tức thổi qua khuôn mặt của nàng, xé đi gì đó.

Ngụy Tiện Uyên bình tĩnh nói từng chữ từng câu với nàng, Bắt đầu từ khi ngươi gả vào Ngụy gia ta, chưa bao giờ sáng chiều phụng dưỡng, lúc mẫu thân bệnh hiểm nghèo chỉ có nha hoàn ma ma hầu hạ, là bất hiếu; không con, càng là ngươi gieo gió gặt bão, cấu kết với Sơn Phỉ (thổ


/103

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status