Giờ đây sau khi biết Tần Thư Niệm đã ly hôn, ban đầu ông có chút lo lắng rằng cô sẽ vì người đàn ông đó mà đau khổ đến chết đi sống lại, nhưng bây giờ nhìn thấy tâm trạng cô đã ổn định, ông cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Nếu cô đồng ý thì không có gì tốt hơn cả, ngày mai tôi sẽ giúp cô tiến hành làm thủ tục, vài ngày nữa là có thể nhận việc rồi.
Nói rồi, ông Chung vẫn còn có chút tiếc nuối: "Với tư chất như cô, làm giáo sư hướng dẫn là dư sức, chỉ làm giáo viên hướng dẫn thì thật sự quá lãng phí tài năng, hay tôi xin đặc cách mời cô làm giáo sư nhé?" Tần Thư Niệm khẽ chớp mắt.
Cô thấu hiểu ý của ông Chung, nhưng cô chỉ lắc đầu, cười nhẹ: "Ông Chung, ông quá để cao tôi rồi, bốn năm không cầm dao mổ, tôi đã không còn được như ngày xưa nữa đâu, tùy tiện làm giảng viên, đối với người khác cũng là một kiểu vô trách nhiệm.
Sao lại thế chứ, với sự chuẩn bị về kiến thức chuyên môn và khả năng ứng biến hiện trường của cô, tuyệt đối... Ông Chung vô cùng sốt ruột, ông không kìm nén được muốn phản bác lại Tần Thư Niệm, nhưng bị cô đưa tay ra ngăn lại, cô nói nhẹ nhàng: "Cảm ơn ý tốt của ông Chung, nhưng tôi vẫn muốn từ từ, đúng lúc cũng nhân cơ hội học hỏi thêm nhiều kiến thức.
Thấy cô kiên quyết, ông Chung chỉ có thể thở dài, nhưng rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "À đúng rồi, gần đây tôi nghe bạn nói, có người đang treo thưởng lớn, muốn tìm cô để vấn chẩn.
Tần Thư Niệm nhíu mày.
"Nghe nói đó còn là một vị đại nhân vật, hình như là vì người nhà của mình.
Ngón tay Tần Thư Niệm xoay xoay chân váy, "Đành phiền ông Chung, tạm thời đừng... “Tôi biết!" Ông Chung vui vẻ đáp lại, "Cô đã giúp tôi rất nhiều trong y thuật, đương nhiên tôi sẽ không tùy tiện tiết lộ danh tính của cô trong tình huống chưa có sự đồng ý của cô.
Trong lòng Tần Thư Niệm dâng lên một cảm giác ấm áp, mối quan hệ giữa cô và ông Chung không giống như với Thẩm Y Y, dù là người xa lạ, bốn năm không liên lạc, nhưng vẫn có thể đối xử chân thành với cô, đó là may mắn của cô.
Sau khi trò chuyện với ông Chung được một lúc, và từ chối lời mời ăn tối của ông, Tần Thư Niệm rời khỏi bệnh viện.
Để chuẩn bị cho Cuộc đua xe Bờ biển Đông vào ngày hôm sau, Tần Thư Niệm về nhà sớm để chuẩn bị dụng cụ bảo hộ, và nghỉ ngơi dưỡng sức.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô trở lại cuộc đua sau bốn năm, Tần Thư Niệm hiếm khi cảm thấy hồi hộp và phấn khích như thế.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Y Y đã lái xe đưa Tần Thư Niệm đến Bờ biển Đông, Tần Thư Niệm vẫn xuất hiện với danh hiệu "Tequila" từng đứng đầu bảng xếp hạng năm xưa, theo quy định, đợi tới khi bắt đầu cuộc đua thì phải giấu danh tính, ngoài những người liên quan không ai biết được phía sau lớp mặt nạ của những tay đua này là ai.
Cuộc đua của Tần Thư Niệm còn hai giờ nữa mới bắt đầu, thế là cô bèn đóng giả làm khán giả để cùng Thẩm Y Y dựa vào lan can trò chuyện.
/1843
|