Anh đứng thẳng người, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, dùng ánh mắt dò xét nhìn Lâm Sơ Tế, như có điều suy nghĩ, ánh mắt sắc bén: "Em không phải là Lâm Sơ Tuyết, em là ai?" Congratulations! You can enjoy free reading time and sp... giường Lâm Sơ Tế giật mình, vội vàng dùng giọng đùa cợt nói: "Tôi không phải Lâm Sơ Tuyết thì còn có thể là ai chứ? Loại câu hỏi nhàm chán như vậy mà anh cũng hỏi ra được sao?" Cô lấy thân phận "Lâm Sơ Tuyết" để gả qua đây, nếu để lộ sơ hở làm hỏng chuyện, Đặng Nhã Phi chắc chắn sẽ không đưa tiền cho cô.
Tôn bà bà vẫn đang nằm viện chờ khoản tiền cứu mạng này.
Lục Diễm nhíu mày.
Trước đây, người điều tra thông tin con gái Lâm Gia cũng từng nói sơ với anh rằng, "Lâm Sơ Tuyết" là một người phụ nữ kiêu ngạo tùy hứng, đầu óc đơn giản, mê hư vinh, lại rất thích đi quyến rũ đàn ông giàu có khắp nơi.
Vì vậy anh cố tình tỏ ra rất nghèo trước mặt "Lâm Sơ Tuyết", mong cô ta chê anh không có tiền mà chủ động đề nghị ly hôn.
Nhưng giờ xem ra, người phụ nữ trước mắt lại không hề có dáng vẻ ghét nghèo ham giàu.
Hơn nữa, đôi má đỏ bừng, vẻ mặt căng thẳng và ánh mắt cố tỏ ra bình tĩnh của cô đều cho thấy người phụ nữ trước mắt còn rất non nớt.
Anh thậm chí còn cảm thấy cô "Lâm Sơ Tuyết" trước mắt này thú vị hơn một chút.
Nhưng những điều đó đều không quan trọng, thật hay giả cũng vậy, đây là hôn ước mẹ Lục Diễm đã định từ khi còn sống, anh lấy Lâm Sơ Tuyết chỉ vì di nguyện của mẹ.
Cưới là được rồi.
"Tôi chỉ hỏi bâng quơ thôi, đừng để ý.
" Lục Diễm cầm áo vest trong tay, ánh mắt bình tĩnh: "Những gì tôi muốn nói đã nói xong, em còn gì muốn bổ sung không?" Anh không truy hỏi thêm, Lâm Sơ Tế thở phào nhẹ nhõm.
"Không có.
" Cô đảo mắt nhìn quanh căn nhà nhỏ này, chỉ có một phòng đơn, phòng khách cũng chỉ có một chiếc sofa không lớn.
Chẳng lẽ tối nay cô và Lục Diễm phải chen chúc trên cùng một chiếc giường? Lục Diễm quay người định đi vào phòng tắm, lại bắt gặp vẻ lo lắng dâng lên trong mắt cô.
Anh chợt nhớ ra căn nhà này hình như chỉ có một chiếc giường, đã lâu rồi không có ai ở, anh chỉ thuê người đến dọn dẹp mỗi tháng.
"Chỉ có một chiếc giường, tối nay tôi ngủ sofa, em vào phòng ngủ.
" Người đàn ông vừa cởi cúc tay áo, vẻ mặt thản nhiên.
Đôi mắt trong veo của Lâm Sơ Tế nhìn anh.
Người này chẳng lẽ biết đọc suy nghĩ, sao lại đoán trúng ý nghĩ của mình lúc này.
Trong lòng cô đúng là muốn anh ra phòng khách ngủ, nội tâm vui mừng khôn xiết, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ ngượng ngùng từ chối: "Vậy thì ngại quá.
Hôm nay là đêm tân hôn, để anh ngủ sofa có phải không hay cho lắm.
Hơn nữa anh cao lớn thế này, cái sofa nhỏ ở phòng khách sao chứa nổi vóc dáng của anh... " "Không hay lắm thật.
Nhưng ở đây không có chiếc giường thứ hai, nếu em muốn tôi ngủ chung với em cũng được.
" Lục Diễm cúi đầu áp sát cô, đôi mắt dài hẹp hơi tối lại, anh có vẻ rất nghiêm túc, giọng nói càng lúc càng thấp, rót thẳng vào tai cô: "Tôi tắm xong sẽ vào.
" "Anh hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó.
" Lâm Sơ Tế trừng đôi mắt to sáng, hai tay che trước ngực, tai nóng bừng, cụp mắt luống cuống muốn trốn chạy nhưng không có chỗ để trốn, bị ép lùi dần về phía chiếc bàn gỗ.
/2794
|