Cô không biết phải đối mặt thế nào với người chồng trên danh nghĩa này.
Người đàn ông đứng thẳng bên bàn, đồng tử đen láy như chim ưng chìn chằm chằm Lâm Sơ Tế.
Trông cô có vẻ đã bị dọa sợ rồi.
Lục Diễm thu lại vài phần biểu cảm, khẽ cười nói: "Đừng căng thẳng như vậy, tôi không ăn em đâu.
" "Có một chuyện muốn bàn với em.
" Lâm Sơ Tế khoanh tay trước ngực, có chút do dự bước tới.
Cô không hề muốn có bất kỳ quan hệ gì với người đàn ông này.
Nhanh quá, trời ơi, hôm nay họ mới chỉ vừa quen nhau.
"Chuyện gì vậy?" Lục Diễm một tay nhấc chiếc ghế gỗ bên cạnh, đặt trước mặt cô: "Mời ngồi.
" Anh cũng tự kéo ghế trước mặt ngồi xuống, dáng vẻ thư thả: "Tôi không quen vòng vo, tôi biết em không hề tình nguyện lấy tôi.
" Rõ ràng vậy sao? Lâm Sơ Tế có chút ngượng ngùng giải thích: "Tình cảm không thể thành trong một sớm một chiều, vẫn cần phải từ từ bồi dưỡng.
" Cô vừa nói xong đã cảm thấy lời giải thích của mình thật thừa thãi.
Lục Diễm chắc chắn không đến mức không biết điều, anh hẳn rất rõ Lâm Sơ Tuyết không hề muốn lấy một đứa con riêng nghèo kiết xác như anh.
Lục Diễm thản nhiên đưa mắt đánh giá Lâm Sơ Tế.
Người phụ nữ này từ đầu đến cuối đều rất căng thẳng, cắn chặt môi dưới, ánh mắt mơ hồ.
"Đừng lo, tôi cũng không tự nguyện lấy em.
Chúng ta có thể làm vợ chồng trên danh nghĩa, thực tế không can thiệp vào nhau, như vậy cũng có thể tránh làm em phiền lòng.
Bình thường tôi hay ở bên ngoài, có lẽ rất ít khi về nhà, tôi hy vọng mình có đủ tự do.
Tất nhiên, em cũng vậy.
" Nói xong, anh cầm áo vest trên ghế rồi đứng dậy.
Như nghĩ tới điều gì đó, anh cúi người, nắm lấy tay vịn chiếc ghế Lâm Sơ Tế đang ngồi, áp sát cô, khóe môi khẽ nhếch lên.
"Nhìn chằm chằm đàn ông thay đồ không phải là thói quen tốt đâu.
Nếu em cần tôi thực hiện nghĩa vụ vợ chồng thì tôi cũng có thể thỏa mãn em.
" Trên người anh phảng phất mùi viên giặt và chút mùi mồ hôi nhè nhẹ, đó là hương vị riêng của một người đàn ông trưởng thành, không hề khó chịu.
Lâm Sơ Tế cắn răng, ánh mắt kiên cường, không hề tỏ ra yếu thế, hoàn toàn mặc kệ gương mặt đỏ bừng của mình: "Không cần đâu.
" Đôi mắt sâu thẳm của Lục Diễm trầm xuống, ánh nhìn rơi lên bụng cô, như cảnh cáo: "Dù chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng có một điều em phải nhớ, tôi không muốn nghe tin vợ mình một ngày nào đó lại mang thai con của kẻ khác.
" Chung thủy là giới hạn duy nhất của Lục Diễm, trước đây anh đã nghe nói cô "Lâm Sơ Tuyết" này thay đàn ông như thay áo.
Lâm Sơ Tế kiên định nói: "Trong thời gian hôn nhân còn tồn tại, tôi sẽ nghiêm túc giữ bổn phận của một người vợ.
Tôi cũng hy vọng anh có thể nói được làm được, đừng can thiệp vào cuộc sống riêng của tôi.
" Vẻ mặt không đứng đắn trên khuôn mặt người đàn ông thu lại đôi chút.
/2794
|