“Nhung Nhung, anh và Tưởng Linh Nhi không giống như em nghĩ.” Quyền Nam Dương cho rằng Trần Nhạc Nhung đang ghen, muốn giải thích với cô, thế nhưng anh lại không biết nên giải thích như thế nào.
“Vậy quan hệ của hai người là như thế nào?” Nếu nói bọn họ đã đến mức độ đó rồi, vậy thì cô phải nói rõ ràng với anh, liệu mối quan hệ giữa bọn họ có phải là khế ước hay không?
“Cô ấy đã có người mình thích, người cô ấy thích chính là bạn tốt của anh. Giữa anh và cô ấy chỉ tạm thời duy trì mối quan hệ này, đợi thời cơ thích hợp bọn anh sẽ chia tay.” Quyền Nam Dương suy nghĩ một chút rồi giải thích như vậy.
“Anh Liệt, nếu như cô ấy không có người mình thích, vậy có phải anh sẽ sống chung với cô ấy cả đời này?” Trần Nhạc Nhung thừa nhận, lòng dạ cô rất hẹp hòi, biết rõ không có chuyện như vậy, thế nhưng cô vẫn rất để ý, muốn nghe chính miệng anh Liệt phủ nhận.
Quyền Nam Dương nói: “Người anh muốn chung sống cả đời này chỉ có mình em.”
Sau khi Trần Nhạc Nhung nghe thấy câu mà mình muốn nghe, cô lập tức nở nụ cười thật tươi nói: “Vâng, anh Liệt, em biết rồi, anh mau trở về tìm chị Linh Nhi đi.”
Quyền Nam Dương: “…”
Tâm trạng của cô nhóc này giống như thời tiết tháng 6, làm cho người khác không thể đoán trước được.
Trần Nhạc Nhung xoay người mở cửa bước xuống xe, sau đó vẫy tay với Quyền Nam Dương đang ngồi trong xe: “Anh Liệt, lúc nhớ tới em có thể gửi tin nhắn hoặc gọi điện cho em nha.”
Quyền Nam Dương cũng bước xuống xe: “Để anh đưa em về.”
“Anh Liệt, anh không cần đưa em trở về đâu, anh mau đi tìm chị Linh Nhi đi, nếu như chị ấy có chuyện gì, sao anh có thể ăn nói với bạn của anh chứ?” Nói xong, Trần Nhạc Nhung chạy nhanh như một làn khói.
Trần Nhạc Nhung rất vui vẻ, lúc chạy bộ còn nhún nhảy, lộ ra một khuôn mặt rất vui vẻ.
Tối nay cuối cùng cô cũng có dũng khí nói rõ với anh Liệt rồi, cũng để cho anh Liệt dùng bộ mặt thật của mình để gặp cô, sao cô có thể không vui chứ?
Nghĩ tới đó, trong lòng Trần Nhạc Nhung càng vui hơn, miệng khẽ ngâm nga một bài hát, vừa nhảy nhót đi qua mấy túp lều vải.
Sau khi cô chạy được một lúc, cuối cùng cũng tìm được túp lều của chị Yến.
Bởi vì cô sợ tối, trong lều để một chiếc đèn dành riêng cho cô, ánh đèn ấm áp chiếu sáng căn phòng nhỏ được dựng trong túp lều, xuyên qua lớp vải chiếu ra ngoài.
Nhìn thấy ánh đèn ấm áp, trong lòng Trần Nhạc Nhung cũng rất ấm áp, một người bạn vừa mới quen biết cũng có thể đối tốt với cô như vậy, điều đó có nghĩa là trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người tốt.
Nghĩ đến Yến đã ngủ rồi, Trần Nhạc Nhung cố ý thả nhẹ bước chân, không muốn đánh thức Yến.
Thế nhưng khi cô vừa mới thả nhẹ bước chân, dường như cô thoáng nghe thấy trong phòng có tiếng động, chẳng lẽ chị Yến vẫn còn lo lắng cho cô nên chưa ngủ?
“Chị Yến…” Trần Nhạc Nhung đưa tay vén tấm màn của túp lều lên, cất bước đi vào trong, đột nhiên một bàn tay mạnh mẽ đánh về phía cô.
Cô phản ứng rất nhanh, cảm nhận được lúc bàn tay đang đánh về phía mình, cô đã nhanh nhẹn né tránh, thoát khỏi bàn tay tập kích cô.
Kẻ địch thấy một chiêu không hạ được cô, sau đó lập tức tập kích lần thứ hai, lần này Trần Nhạc Nhung đã có sự chuẩn bị, lại nghiêng người né tránh, kéo dài khoảng cách với kẻ địch, một lần nữa trốn khỏi sự công kích của kẻ địch.
“Anh là ai?” Trần Nhạc Nhung dựa vào ánh đèn mờ quét quanh phòng, chỉ có một người mai phục cô.
Chỉ có một người, cộng thêm hai chiêu vừa so tài lúc nãy, cô có thể thăm dò được đại khái thực lực của người này, cho dù là lấy cứng đối cứng, cô cũng có thể nắm chắc phần thắng.
Người đàn ông với thân hình cao to, nói thâm trầm: “Đừng nói nhiều, biết điều thì ngoan ngoãn đi theo tao, nếu không thì tao sẽ đánh gãy hai chân mày, lúc đó đừng trách tao không khách khí.”
“Muốn đánh gãy chân tôi?” Trần Nhạc Nhung cười lạnh nói: “Vậy chúng ta cứ thử xem, để coi ai đánh gãy chân ai?”
Cho dù là đơn độc đối mặt với kẻ địch, Trần Nhạc Nhung vẫn giữ được bình tĩnh, tỉnh táo quan sát tình huống ngay lúc này.
Bọn họ gây ra động tĩnh lớn như vậy, chị Yến vẫn ngủ say như chết, đồng thời trong phòng còn có mùi lạ.
Trần Nhạc Nhung đưa ra kết luận, đầu tiên kẻ địch đã phun thuốc mê vào phòng, tính để cho cô hôn mê rồi mới ra tay sau, nhưng không ngờ rằng cô căn bản không có ở trong phòng, đã làm cho kẻ địch bị vồ hụt.
“Hừ…” Kẻ địch vồ hụt, lao về phía Trần Nhạc Nhung với tốc độ rất nhanh, cố gắng hạ gục cô.
Từ nhỏ Trần Nhạc Nhung đã học võ, cộng thêm việc cô thông minh lanh lợi, học điều gì cũng nhanh hơn người khác, bây giờ cô đã sớm đã luyện đến cấp bậc cao nhất có thể đạt được trong độ tuổi này, người bình thường không phải là đối thủ của cô.
Mắt thấy kẻ địch sắp tới gần mình, Trần Nhạc Nhung vẫn không di chuyển, ngay lúc nắm đấm của anh ta sắp đánh về phía đầu của cô, Trần Nhạc Nhung đã giành trước một bước, đấm vào một bên mắt của kẻ địch, sau đó cô vội vàng lùi về sau.
Cô cười cợt nói: “Nhóc con, với mấy chiêu mèo cào của anh cũng muốn bắt tôi? Tôi khuyên anh vẫn nên trở về nhà luyện thêm hai năm nữa, trước khi chưa tinh thông võ nghệ, tốt nhất đừng nên đi ra ngoài làm mất mặt mũi.”
“Con nhóc thối tha kia, mày đừng nên đắc ý quá sớm.” Kẻ địch thẹn quá hóa giận, xoay người càng điên cuồng lao về Trần Nhạc Nhung.
Trần Nhạc Nhung nhanh nhẹn né tránh, cơ thể nhỏ nhắn nhanh chóng trốn ra khỏi lều vải, người kia cũng vội vàng đuổi theo, thế nhưng vừa mới đi tới cửa lều, một khẩu súng lạnh như băng đã đặt trên đầu anh ta.
“Là anh? Tại sao lại là anh?” Rõ ràng người đàn ông không dám tin vào người đang đứng trước mặt, còn ngu ngốc nhắm mắt lại rồi mở mắt ra nhìn người đang cầm súng chĩa vào đầu anh ta.
“Người của tao mà mày cũng dám động vào!” Quyền Nam Dương u ám nói, ngón tay hơi động, không chút do dự bóp cò.
Khẩu súng lục đã được lắp ống giảm thanh, mặc dù không nghe thấy tiếng súng, thế nhưng hiệu quả lúc bắn ra lại bùng nổ gấp mười lần.
Viên đạn được bắn ra, xẹt qua bên tai người đàn ông đó, lỗ tai của người đàn ông đó bị bay đi mất một nửa, máu tươi bắn tung tóe ra bên ngoài.
Kẻ địch theo bản năng đưa tay che lỗ tai lại, đau đến mức không thể nói rõ: “Tại… tại… tại sao anh lại biết…”
“Anh Liệt, tại sao anh lại quay về đây?” Trần Nhạc Nhung vui vẻ nói.
Không phải anh phải trở về tìm cô chủ nhà họ Tưởng sao?
Tại sao anh lại đến đây cứu cô?
Mặc dù Trần Nhạc Nhung rất tự tin rằng mình có thể đánh bại kẻ địch đã tập kích cô, thế nhưng anh Liệt có thể tới cứu cô kịp thời, cảm giác này hoàn toàn không giống nhau, điều này đã làm cho trái tim trong ngực cô đập loạn nhịp.
“Em ngoan ngoãn nhắm mắt, bịt tai lại, đừng hỏi điều gì cả.” Quyền Nam Dương dịu dàng căn dặn, Trần Nhạc Nhung giống như một đứa bé hiểu chuyện, ngoan ngoãn nghe theo lời anh.
Cô mơ hồ nhớ lại, năm đó lúc cô và mẹ bị người ta bắt cóc, lúc ba cô tới cứu mẹ con cô cũng nói những lời này.
Bây giờ từ trong miệng anh Liệt nói ra những lời này, đã làm cho cô hiểu rõ rằng, tình yêu thương của anh Liệt giành cho cô hoàn toàn không hề thua kém ba mình.
“Ngài Tổng thống hà tất phải tức giận với một người có địa vị thấp kém như vậy. Chẳng qua là tôi chỉ bảo anh ta mời cô Trần đi uống một chén trà thôi mà.”
Một giọng nói thâm trầm truyền đến, Quyền Nam Dương bỗng quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng dưới trăng bên ngoài lều.
Dưới ánh trăng, người đàn ông kia mặc một chiếc áo màu đen, dường như hòa vào màn đêm, thế nhưng dưới ánh trăng, đôi mắt màu xanh kia lại toát ra vẻ tà mị lạnh lẽo khác thường, giống như một con chó sói ở vùng Nam cực.
“Vậy quan hệ của hai người là như thế nào?” Nếu nói bọn họ đã đến mức độ đó rồi, vậy thì cô phải nói rõ ràng với anh, liệu mối quan hệ giữa bọn họ có phải là khế ước hay không?
“Cô ấy đã có người mình thích, người cô ấy thích chính là bạn tốt của anh. Giữa anh và cô ấy chỉ tạm thời duy trì mối quan hệ này, đợi thời cơ thích hợp bọn anh sẽ chia tay.” Quyền Nam Dương suy nghĩ một chút rồi giải thích như vậy.
“Anh Liệt, nếu như cô ấy không có người mình thích, vậy có phải anh sẽ sống chung với cô ấy cả đời này?” Trần Nhạc Nhung thừa nhận, lòng dạ cô rất hẹp hòi, biết rõ không có chuyện như vậy, thế nhưng cô vẫn rất để ý, muốn nghe chính miệng anh Liệt phủ nhận.
Quyền Nam Dương nói: “Người anh muốn chung sống cả đời này chỉ có mình em.”
Sau khi Trần Nhạc Nhung nghe thấy câu mà mình muốn nghe, cô lập tức nở nụ cười thật tươi nói: “Vâng, anh Liệt, em biết rồi, anh mau trở về tìm chị Linh Nhi đi.”
Quyền Nam Dương: “…”
Tâm trạng của cô nhóc này giống như thời tiết tháng 6, làm cho người khác không thể đoán trước được.
Trần Nhạc Nhung xoay người mở cửa bước xuống xe, sau đó vẫy tay với Quyền Nam Dương đang ngồi trong xe: “Anh Liệt, lúc nhớ tới em có thể gửi tin nhắn hoặc gọi điện cho em nha.”
Quyền Nam Dương cũng bước xuống xe: “Để anh đưa em về.”
“Anh Liệt, anh không cần đưa em trở về đâu, anh mau đi tìm chị Linh Nhi đi, nếu như chị ấy có chuyện gì, sao anh có thể ăn nói với bạn của anh chứ?” Nói xong, Trần Nhạc Nhung chạy nhanh như một làn khói.
Trần Nhạc Nhung rất vui vẻ, lúc chạy bộ còn nhún nhảy, lộ ra một khuôn mặt rất vui vẻ.
Tối nay cuối cùng cô cũng có dũng khí nói rõ với anh Liệt rồi, cũng để cho anh Liệt dùng bộ mặt thật của mình để gặp cô, sao cô có thể không vui chứ?
Nghĩ tới đó, trong lòng Trần Nhạc Nhung càng vui hơn, miệng khẽ ngâm nga một bài hát, vừa nhảy nhót đi qua mấy túp lều vải.
Sau khi cô chạy được một lúc, cuối cùng cũng tìm được túp lều của chị Yến.
Bởi vì cô sợ tối, trong lều để một chiếc đèn dành riêng cho cô, ánh đèn ấm áp chiếu sáng căn phòng nhỏ được dựng trong túp lều, xuyên qua lớp vải chiếu ra ngoài.
Nhìn thấy ánh đèn ấm áp, trong lòng Trần Nhạc Nhung cũng rất ấm áp, một người bạn vừa mới quen biết cũng có thể đối tốt với cô như vậy, điều đó có nghĩa là trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người tốt.
Nghĩ đến Yến đã ngủ rồi, Trần Nhạc Nhung cố ý thả nhẹ bước chân, không muốn đánh thức Yến.
Thế nhưng khi cô vừa mới thả nhẹ bước chân, dường như cô thoáng nghe thấy trong phòng có tiếng động, chẳng lẽ chị Yến vẫn còn lo lắng cho cô nên chưa ngủ?
“Chị Yến…” Trần Nhạc Nhung đưa tay vén tấm màn của túp lều lên, cất bước đi vào trong, đột nhiên một bàn tay mạnh mẽ đánh về phía cô.
Cô phản ứng rất nhanh, cảm nhận được lúc bàn tay đang đánh về phía mình, cô đã nhanh nhẹn né tránh, thoát khỏi bàn tay tập kích cô.
Kẻ địch thấy một chiêu không hạ được cô, sau đó lập tức tập kích lần thứ hai, lần này Trần Nhạc Nhung đã có sự chuẩn bị, lại nghiêng người né tránh, kéo dài khoảng cách với kẻ địch, một lần nữa trốn khỏi sự công kích của kẻ địch.
“Anh là ai?” Trần Nhạc Nhung dựa vào ánh đèn mờ quét quanh phòng, chỉ có một người mai phục cô.
Chỉ có một người, cộng thêm hai chiêu vừa so tài lúc nãy, cô có thể thăm dò được đại khái thực lực của người này, cho dù là lấy cứng đối cứng, cô cũng có thể nắm chắc phần thắng.
Người đàn ông với thân hình cao to, nói thâm trầm: “Đừng nói nhiều, biết điều thì ngoan ngoãn đi theo tao, nếu không thì tao sẽ đánh gãy hai chân mày, lúc đó đừng trách tao không khách khí.”
“Muốn đánh gãy chân tôi?” Trần Nhạc Nhung cười lạnh nói: “Vậy chúng ta cứ thử xem, để coi ai đánh gãy chân ai?”
Cho dù là đơn độc đối mặt với kẻ địch, Trần Nhạc Nhung vẫn giữ được bình tĩnh, tỉnh táo quan sát tình huống ngay lúc này.
Bọn họ gây ra động tĩnh lớn như vậy, chị Yến vẫn ngủ say như chết, đồng thời trong phòng còn có mùi lạ.
Trần Nhạc Nhung đưa ra kết luận, đầu tiên kẻ địch đã phun thuốc mê vào phòng, tính để cho cô hôn mê rồi mới ra tay sau, nhưng không ngờ rằng cô căn bản không có ở trong phòng, đã làm cho kẻ địch bị vồ hụt.
“Hừ…” Kẻ địch vồ hụt, lao về phía Trần Nhạc Nhung với tốc độ rất nhanh, cố gắng hạ gục cô.
Từ nhỏ Trần Nhạc Nhung đã học võ, cộng thêm việc cô thông minh lanh lợi, học điều gì cũng nhanh hơn người khác, bây giờ cô đã sớm đã luyện đến cấp bậc cao nhất có thể đạt được trong độ tuổi này, người bình thường không phải là đối thủ của cô.
Mắt thấy kẻ địch sắp tới gần mình, Trần Nhạc Nhung vẫn không di chuyển, ngay lúc nắm đấm của anh ta sắp đánh về phía đầu của cô, Trần Nhạc Nhung đã giành trước một bước, đấm vào một bên mắt của kẻ địch, sau đó cô vội vàng lùi về sau.
Cô cười cợt nói: “Nhóc con, với mấy chiêu mèo cào của anh cũng muốn bắt tôi? Tôi khuyên anh vẫn nên trở về nhà luyện thêm hai năm nữa, trước khi chưa tinh thông võ nghệ, tốt nhất đừng nên đi ra ngoài làm mất mặt mũi.”
“Con nhóc thối tha kia, mày đừng nên đắc ý quá sớm.” Kẻ địch thẹn quá hóa giận, xoay người càng điên cuồng lao về Trần Nhạc Nhung.
Trần Nhạc Nhung nhanh nhẹn né tránh, cơ thể nhỏ nhắn nhanh chóng trốn ra khỏi lều vải, người kia cũng vội vàng đuổi theo, thế nhưng vừa mới đi tới cửa lều, một khẩu súng lạnh như băng đã đặt trên đầu anh ta.
“Là anh? Tại sao lại là anh?” Rõ ràng người đàn ông không dám tin vào người đang đứng trước mặt, còn ngu ngốc nhắm mắt lại rồi mở mắt ra nhìn người đang cầm súng chĩa vào đầu anh ta.
“Người của tao mà mày cũng dám động vào!” Quyền Nam Dương u ám nói, ngón tay hơi động, không chút do dự bóp cò.
Khẩu súng lục đã được lắp ống giảm thanh, mặc dù không nghe thấy tiếng súng, thế nhưng hiệu quả lúc bắn ra lại bùng nổ gấp mười lần.
Viên đạn được bắn ra, xẹt qua bên tai người đàn ông đó, lỗ tai của người đàn ông đó bị bay đi mất một nửa, máu tươi bắn tung tóe ra bên ngoài.
Kẻ địch theo bản năng đưa tay che lỗ tai lại, đau đến mức không thể nói rõ: “Tại… tại… tại sao anh lại biết…”
“Anh Liệt, tại sao anh lại quay về đây?” Trần Nhạc Nhung vui vẻ nói.
Không phải anh phải trở về tìm cô chủ nhà họ Tưởng sao?
Tại sao anh lại đến đây cứu cô?
Mặc dù Trần Nhạc Nhung rất tự tin rằng mình có thể đánh bại kẻ địch đã tập kích cô, thế nhưng anh Liệt có thể tới cứu cô kịp thời, cảm giác này hoàn toàn không giống nhau, điều này đã làm cho trái tim trong ngực cô đập loạn nhịp.
“Em ngoan ngoãn nhắm mắt, bịt tai lại, đừng hỏi điều gì cả.” Quyền Nam Dương dịu dàng căn dặn, Trần Nhạc Nhung giống như một đứa bé hiểu chuyện, ngoan ngoãn nghe theo lời anh.
Cô mơ hồ nhớ lại, năm đó lúc cô và mẹ bị người ta bắt cóc, lúc ba cô tới cứu mẹ con cô cũng nói những lời này.
Bây giờ từ trong miệng anh Liệt nói ra những lời này, đã làm cho cô hiểu rõ rằng, tình yêu thương của anh Liệt giành cho cô hoàn toàn không hề thua kém ba mình.
“Ngài Tổng thống hà tất phải tức giận với một người có địa vị thấp kém như vậy. Chẳng qua là tôi chỉ bảo anh ta mời cô Trần đi uống một chén trà thôi mà.”
Một giọng nói thâm trầm truyền đến, Quyền Nam Dương bỗng quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng dưới trăng bên ngoài lều.
Dưới ánh trăng, người đàn ông kia mặc một chiếc áo màu đen, dường như hòa vào màn đêm, thế nhưng dưới ánh trăng, đôi mắt màu xanh kia lại toát ra vẻ tà mị lạnh lẽo khác thường, giống như một con chó sói ở vùng Nam cực.
/999
|