Lần này anh sẽ không dùng mặt nạ đối diện với cô nữa, anh muốn nắm chặt tay cô, không bao giờ buông tay.
Cho dù phía trước là bụi gai sâu thẳm hay là núi đao biển lửa anh cũng sẽ dẹp hết, sẽ không để cho cô bị thương tổn gì dù chỉ là một ít.
"Anh Liệt..." Lúc gọi tên anh Trần Nhạc Nhung vùi đầu vào lồng ngực anh.
Rõ ràng cô rất vui vẻ, nhưng mũi thấy chua xót, không nhịn được rơi nước mắt.
"Nhung Nhung sao thế?" Nhìn thấy nước mắt của cô trong lòng Quyền Nam Dương đau đến sắp mất cảm giác rồi.
Anh nâng mặt cô lên, vụng về lau nước mắt cho cô. Nào biết, anh càng lau nước mắt chảy càng nhiều. Nước mắt của cô tựa như chảy hoài không dứt.
"Nhung Nhung, xin lỗi! Là anh không tốt, đều là do anh không tốt, là anh khiến em chịu oan ức rồi." Anh cúi đầu, hôn lên nước mắt của cô.
"Anh Liệt, không phải anh không tốt, anh rất tốt." Cô hít mũi muốn ngừng khóc nhưng cũng không biết tại sao nước mắt lại càng chảy càng nhiều.
"Nhung Nhung ngoan, không khóc, không khóc." Anh giống như đang dỗ dành đứa bé, rất kiên nhẫn dỗ cô.
"Anh Liệt, em cũng không biết tại sao em cứ thích anh..." Trần Nhạc Nhung giơ tay lau nước mắt, nói tiếp: "Có thể là từ nhỏ đã nhớ kỹ anh, nhớ nhung anh. Sau khi lớn lên, theo tự nhiên, cho rằng mình thích anh. Nhưng cho dù là thế nào đi nữa, em vẫn cứ thích anh."
"Ừm, anh biết rồi." Nhìn thấy cô khóc đến độ sắp trở thành một con mèo nhỏ mít ướt, đã vậy còn không quên nói cho anh biết, cô thích anh.
Quyền Nam Dương anh đời này có tài cán gì mà có thể có được cô gái nhỏ đối xử hết lòng hết dạ này chứ?
"Anh Liệt, em có một yêu cầu rất nhỏ." Nước mắt còn chưa khô, thế nhưng đầu óc của Trần Nhạc Nhung vẫn rất tỉnh táo, cô còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm.
Anh dịu dàng hỏi: "Yêu cầu gì?"
Cô gạt nước mắt nói: "Anh phải đồng ý với em mới được."
Quyền Nam Dương mở miệng nhận lời: "Được rồi, em nói đi."
Yêu cầu của em không có gì là anh không thể đáp ứng.
Trần Nhạc Nhung ngậm nước mắt nhưng lại nở nụ cười xán lạn nói: "Em muốn anh dùng vẻ mặt chân thực đối diện với Nhung Nhung."
*
Trong xe mở máy sưởi, nhiệt độ vừa phải, rất ấm áp.
Dưới ánh sáng trong xe.
Trần Nhạc Nhung hưng phấn giống như một đứa bé, nâng mặt Quyền Nam Dương lên nhìn tới nhìn lui, cô híp mắt nói: "Ừm, em đã nói mà, vẫn là dáng vẻ vốn có của anh Liệt em là dễ nhìn nhất."
"Vẫn còn chưa nhìn đủ à?" Cô gái nhỏ này đã nâng mặt anh hơn nửa giờ rồi mà vẫn không có ý định dừng lại.
"Nhìn cả đời cũng không đủ." Trần Nhạc Nhung xoa lên lông mày của anh, lại sờ vào mũi và môi của anh nói: "Anh Liệt, lông mày của anh thật là đẹp. Đôi mắt của anh cũng rất dễ nhìn, cả mũi của anh nữa, tất cả đều rất đẹp."
Quyền Nam Dương nhịn không được cúi đầu hôn lên khuôn mặt đỏ hồng của cô: "Vậy anh Liệt và ba em, ai đẹp trai hơn đây?"
Đối với tình cảm của Trần Nhạc Nhung, Quyền Nam Dương rất ích kỷ, anh không chỉ ghen với mình mà còn ghen với ba của cô.
"Tại sao anh lại muốn so sánh với ba em?" Trong lòng Trần Nhạc Nhung rõ ràng biết anh Liệt đã trở thành bình dấm chua rồi, nhưng cô lại cố ý giả vờ không hiểu.
Quyền Nam Dương nghiêm túc nói: "Trả lời anh."
Trần Nhạc Nhung bĩu môi: "Anh Liệt, anh không thể hung dữ với em đâu đó. Em là con gái, rất là nhỏ mọn, em thù dai lắm đấy."
Quyền Nam Dương kéo cô vào lòng: "Được rồi, anh không hung dữ với em nữa, vậy em nói rõ cho anh biết, ba em và anh ai đẹp trai hơn?"
"Anh Liệt, anh trẻ con thật đấy? Anh đừng quên, anh là tổng thống của một nước đó." Tổng thống của một nước sao lại cố chấp với một đứa bé, so đo vấn đề này chứ?
"Anh chính là ấu trĩ như vậy đấy." Ngài tổng thống quyền cao chức trọng lại không xấu hổ mà thừa nhận: "Cô gái nhỏ, nói mau."
"Đương nhiên là ba của em..." Trần Nhạc Nhung nhìn sắc mặt càng lúc càng đen của anh Liệt, cô nói: "Đương nhiên ba em và anh Liệt đều đẹp như nhau rồi."
Ba là người thân của cô, cô đang mang trong mình dòng máu của ông. Anh Liệt là người cô thích, là người sau này cô sẽ cùng sống cả đời với nhau. Trong lòng cô, hai người bọn họ đều quan trọng như nhau, vì thế chắc chắn bọn họ đều đẹp như nhau.
Cô còn chưa dứt lời đã bị anh hôn.
Anh giống như đang thưởng thức mỹ vị ngon nhất trên đời, nhẹ nhàng, triền miên thưởng thức hương vị của cô.
Trần Nhạc Nhung trợn mắt lên nhìn anh, cô muốn nhìn rõ sao anh lại hôn cô. Thế nhưng cô lại chẳng nhìn thấy gì, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt đang phóng to của anh.
Thấy cô giống như một cục cưng tò mò, Quyền Nam Dương cười khẽ một tiếng: "Cô bé ngoan, nhắm mắt lại!"
Nghe thấy giọng nói trầm thấp giống như hương rượu của anh, Trần Nhạc Nhung tựa như bị đầu độc, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cẩn thận hưởng thụ nụ hôn của anh Liệt.
Bên trong xe hai người hôn nhau say mê, bên ngoài xe tài xế nước ngoài Triệu Mẫn và vệ sĩ Hải Đào đứng trong gió lạnh run cầm cập.
Hai người bọn họ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong lòng oan ức nhưng không dám nói, ngài tổng thống của bọn họ đúng là càng lúc càng tùy hứng.
Reng reng…
Điện thoại của Hải Đào vang lên, anh ta nhìn cuộc gọi, là của Lâm Thành Thiên gọi tới.
Chỉ có trong tình huống Lâm Thành Thiên anh ta không gọi điện được cho tổng thổng mới sẽ chuyển sang gọi cho Hải Đào.
Vừa nhìn thấy số điện thoại này, lại còn là giữa đêm hôm khuya khoắt gọi tới, Hải Đào biết chắc là có việc gấp, lập tức nghe máy: "Anh Lâm?"
Lâm Thành Thiên nói: "Hải Đào, anh mau bảo ngài tổng thống nghe điện thoại."
Hải Đào quay đầu nhìn lại, lúc này mà anh ta đi quấy rầy ngài tổng thống, anh ta là không muốn sống nữa sao?
"Anh Lâm, việc này có thể chờ muộn một chút được không?"
"Chuyện có thể chậm trễ tôi sẽ gọi điện lúc nửa đêm hay sao?" Giọng nói của Lâm Thành Thiên nghe rất gấp.
"Vậy anh đợi một chút." Tuy rằng rất sợ sẽ quấy rầy ngài tổng thống nhưng anh ta vẫn gõ cửa xe nói: "Ngài tổng thống, anh Lâm có việc gấp tìm ngài."
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Hải Đào, khi cửa xe chậm rãi mở ra, đầu tiên là anh ta nhận được ánh mắt nghiêm nghị, lạnh lùng của ngài tổng thống.
Anh ta không dám nhiều lời, vội vàng đưa di động lên, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất biến mất khỏi mắt ngài tổng thống.
"Nói!" Quyền Nam Dương trầm giọng nói, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc lạnh lùng, thế nhưng vừa nghĩ tới Trần Nhạc Nhung vẫn còn ở bên cạnh anh, lo sẽ doạ cô sợ, anh lại cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Lâm Thành Thiên nói: "Ngài tổng thống, không thấy cô Tưởng đâu rồi."
Tưởng Linh Nhi dưỡng thương trong bệnh viện đột nhiên biến mất, bác sĩ và y tá trong bệnh viện không biết cô ta đã đi đâu, camera cũng không tìm ra được cô ta làm cách nào để rời đi.
"Không nhìn thấy người?" Quyền Nam Dương sa sầm mặt: "Người anh sai đi bảo vệ cô ta đều là kẻ vô dụng hay sao?"
Lâm Thành Thiên: "..."
Quyền Nam Dương còn nói:"Lập tức sai thêm người đi tìm cô ta, cần phải bảo đảm được sự an toàn cho cô ta. "
Anh cúp điện thoại, thấy Trần Nhạc Nhung nhìn mình chằm chằm, anh vẫn nói: "Tưởng Linh Nhi xảy ra một số chuyện, anh phải trở về trước. Nhung Nhung em về cùng với anh đi."
"Anh Liệt, em đã đồng ý với bọn họ phải ở chỗ này một tháng, chỉ mới ở một ngày làm sao em có thể rời đi đây." Trần Nhạc Nhung sà vào lòng anh, ôm anh một cái nói:"Anh Liệt, anh hãy chăm sóc cho chị Linh thật tốt."
Cho dù phía trước là bụi gai sâu thẳm hay là núi đao biển lửa anh cũng sẽ dẹp hết, sẽ không để cho cô bị thương tổn gì dù chỉ là một ít.
"Anh Liệt..." Lúc gọi tên anh Trần Nhạc Nhung vùi đầu vào lồng ngực anh.
Rõ ràng cô rất vui vẻ, nhưng mũi thấy chua xót, không nhịn được rơi nước mắt.
"Nhung Nhung sao thế?" Nhìn thấy nước mắt của cô trong lòng Quyền Nam Dương đau đến sắp mất cảm giác rồi.
Anh nâng mặt cô lên, vụng về lau nước mắt cho cô. Nào biết, anh càng lau nước mắt chảy càng nhiều. Nước mắt của cô tựa như chảy hoài không dứt.
"Nhung Nhung, xin lỗi! Là anh không tốt, đều là do anh không tốt, là anh khiến em chịu oan ức rồi." Anh cúi đầu, hôn lên nước mắt của cô.
"Anh Liệt, không phải anh không tốt, anh rất tốt." Cô hít mũi muốn ngừng khóc nhưng cũng không biết tại sao nước mắt lại càng chảy càng nhiều.
"Nhung Nhung ngoan, không khóc, không khóc." Anh giống như đang dỗ dành đứa bé, rất kiên nhẫn dỗ cô.
"Anh Liệt, em cũng không biết tại sao em cứ thích anh..." Trần Nhạc Nhung giơ tay lau nước mắt, nói tiếp: "Có thể là từ nhỏ đã nhớ kỹ anh, nhớ nhung anh. Sau khi lớn lên, theo tự nhiên, cho rằng mình thích anh. Nhưng cho dù là thế nào đi nữa, em vẫn cứ thích anh."
"Ừm, anh biết rồi." Nhìn thấy cô khóc đến độ sắp trở thành một con mèo nhỏ mít ướt, đã vậy còn không quên nói cho anh biết, cô thích anh.
Quyền Nam Dương anh đời này có tài cán gì mà có thể có được cô gái nhỏ đối xử hết lòng hết dạ này chứ?
"Anh Liệt, em có một yêu cầu rất nhỏ." Nước mắt còn chưa khô, thế nhưng đầu óc của Trần Nhạc Nhung vẫn rất tỉnh táo, cô còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm.
Anh dịu dàng hỏi: "Yêu cầu gì?"
Cô gạt nước mắt nói: "Anh phải đồng ý với em mới được."
Quyền Nam Dương mở miệng nhận lời: "Được rồi, em nói đi."
Yêu cầu của em không có gì là anh không thể đáp ứng.
Trần Nhạc Nhung ngậm nước mắt nhưng lại nở nụ cười xán lạn nói: "Em muốn anh dùng vẻ mặt chân thực đối diện với Nhung Nhung."
*
Trong xe mở máy sưởi, nhiệt độ vừa phải, rất ấm áp.
Dưới ánh sáng trong xe.
Trần Nhạc Nhung hưng phấn giống như một đứa bé, nâng mặt Quyền Nam Dương lên nhìn tới nhìn lui, cô híp mắt nói: "Ừm, em đã nói mà, vẫn là dáng vẻ vốn có của anh Liệt em là dễ nhìn nhất."
"Vẫn còn chưa nhìn đủ à?" Cô gái nhỏ này đã nâng mặt anh hơn nửa giờ rồi mà vẫn không có ý định dừng lại.
"Nhìn cả đời cũng không đủ." Trần Nhạc Nhung xoa lên lông mày của anh, lại sờ vào mũi và môi của anh nói: "Anh Liệt, lông mày của anh thật là đẹp. Đôi mắt của anh cũng rất dễ nhìn, cả mũi của anh nữa, tất cả đều rất đẹp."
Quyền Nam Dương nhịn không được cúi đầu hôn lên khuôn mặt đỏ hồng của cô: "Vậy anh Liệt và ba em, ai đẹp trai hơn đây?"
Đối với tình cảm của Trần Nhạc Nhung, Quyền Nam Dương rất ích kỷ, anh không chỉ ghen với mình mà còn ghen với ba của cô.
"Tại sao anh lại muốn so sánh với ba em?" Trong lòng Trần Nhạc Nhung rõ ràng biết anh Liệt đã trở thành bình dấm chua rồi, nhưng cô lại cố ý giả vờ không hiểu.
Quyền Nam Dương nghiêm túc nói: "Trả lời anh."
Trần Nhạc Nhung bĩu môi: "Anh Liệt, anh không thể hung dữ với em đâu đó. Em là con gái, rất là nhỏ mọn, em thù dai lắm đấy."
Quyền Nam Dương kéo cô vào lòng: "Được rồi, anh không hung dữ với em nữa, vậy em nói rõ cho anh biết, ba em và anh ai đẹp trai hơn?"
"Anh Liệt, anh trẻ con thật đấy? Anh đừng quên, anh là tổng thống của một nước đó." Tổng thống của một nước sao lại cố chấp với một đứa bé, so đo vấn đề này chứ?
"Anh chính là ấu trĩ như vậy đấy." Ngài tổng thống quyền cao chức trọng lại không xấu hổ mà thừa nhận: "Cô gái nhỏ, nói mau."
"Đương nhiên là ba của em..." Trần Nhạc Nhung nhìn sắc mặt càng lúc càng đen của anh Liệt, cô nói: "Đương nhiên ba em và anh Liệt đều đẹp như nhau rồi."
Ba là người thân của cô, cô đang mang trong mình dòng máu của ông. Anh Liệt là người cô thích, là người sau này cô sẽ cùng sống cả đời với nhau. Trong lòng cô, hai người bọn họ đều quan trọng như nhau, vì thế chắc chắn bọn họ đều đẹp như nhau.
Cô còn chưa dứt lời đã bị anh hôn.
Anh giống như đang thưởng thức mỹ vị ngon nhất trên đời, nhẹ nhàng, triền miên thưởng thức hương vị của cô.
Trần Nhạc Nhung trợn mắt lên nhìn anh, cô muốn nhìn rõ sao anh lại hôn cô. Thế nhưng cô lại chẳng nhìn thấy gì, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt đang phóng to của anh.
Thấy cô giống như một cục cưng tò mò, Quyền Nam Dương cười khẽ một tiếng: "Cô bé ngoan, nhắm mắt lại!"
Nghe thấy giọng nói trầm thấp giống như hương rượu của anh, Trần Nhạc Nhung tựa như bị đầu độc, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cẩn thận hưởng thụ nụ hôn của anh Liệt.
Bên trong xe hai người hôn nhau say mê, bên ngoài xe tài xế nước ngoài Triệu Mẫn và vệ sĩ Hải Đào đứng trong gió lạnh run cầm cập.
Hai người bọn họ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong lòng oan ức nhưng không dám nói, ngài tổng thống của bọn họ đúng là càng lúc càng tùy hứng.
Reng reng…
Điện thoại của Hải Đào vang lên, anh ta nhìn cuộc gọi, là của Lâm Thành Thiên gọi tới.
Chỉ có trong tình huống Lâm Thành Thiên anh ta không gọi điện được cho tổng thổng mới sẽ chuyển sang gọi cho Hải Đào.
Vừa nhìn thấy số điện thoại này, lại còn là giữa đêm hôm khuya khoắt gọi tới, Hải Đào biết chắc là có việc gấp, lập tức nghe máy: "Anh Lâm?"
Lâm Thành Thiên nói: "Hải Đào, anh mau bảo ngài tổng thống nghe điện thoại."
Hải Đào quay đầu nhìn lại, lúc này mà anh ta đi quấy rầy ngài tổng thống, anh ta là không muốn sống nữa sao?
"Anh Lâm, việc này có thể chờ muộn một chút được không?"
"Chuyện có thể chậm trễ tôi sẽ gọi điện lúc nửa đêm hay sao?" Giọng nói của Lâm Thành Thiên nghe rất gấp.
"Vậy anh đợi một chút." Tuy rằng rất sợ sẽ quấy rầy ngài tổng thống nhưng anh ta vẫn gõ cửa xe nói: "Ngài tổng thống, anh Lâm có việc gấp tìm ngài."
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Hải Đào, khi cửa xe chậm rãi mở ra, đầu tiên là anh ta nhận được ánh mắt nghiêm nghị, lạnh lùng của ngài tổng thống.
Anh ta không dám nhiều lời, vội vàng đưa di động lên, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất biến mất khỏi mắt ngài tổng thống.
"Nói!" Quyền Nam Dương trầm giọng nói, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc lạnh lùng, thế nhưng vừa nghĩ tới Trần Nhạc Nhung vẫn còn ở bên cạnh anh, lo sẽ doạ cô sợ, anh lại cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Lâm Thành Thiên nói: "Ngài tổng thống, không thấy cô Tưởng đâu rồi."
Tưởng Linh Nhi dưỡng thương trong bệnh viện đột nhiên biến mất, bác sĩ và y tá trong bệnh viện không biết cô ta đã đi đâu, camera cũng không tìm ra được cô ta làm cách nào để rời đi.
"Không nhìn thấy người?" Quyền Nam Dương sa sầm mặt: "Người anh sai đi bảo vệ cô ta đều là kẻ vô dụng hay sao?"
Lâm Thành Thiên: "..."
Quyền Nam Dương còn nói:"Lập tức sai thêm người đi tìm cô ta, cần phải bảo đảm được sự an toàn cho cô ta. "
Anh cúp điện thoại, thấy Trần Nhạc Nhung nhìn mình chằm chằm, anh vẫn nói: "Tưởng Linh Nhi xảy ra một số chuyện, anh phải trở về trước. Nhung Nhung em về cùng với anh đi."
"Anh Liệt, em đã đồng ý với bọn họ phải ở chỗ này một tháng, chỉ mới ở một ngày làm sao em có thể rời đi đây." Trần Nhạc Nhung sà vào lòng anh, ôm anh một cái nói:"Anh Liệt, anh hãy chăm sóc cho chị Linh thật tốt."
/999
|