Rau cải lá xanh tươi mới sắp xếp thật chỉnh tề, cà rốt cà chua rửa sạch sẽ chất đống ở một bên, còn có một chút hoa tươi mới vừa hái xuống sáng sớm, thiếu niên áo vải đang vẩy nước tới phía trên. Mặt trời còn chưa ra ngoài, hàng rong mua bán thức ăn cũng đã bày ra, một gian hàng nho nhỏ ở góc đường, đồ không nhiều lắm, rất không thu hút, chỉ là hai người bán hàng rong của nó rất đặc biệt, là hai thiếu niên vừa mới mười ba mười bốn tuổi. Hơn nữa, diện mạo giống nhau như đúc, dù cho người cùng nhau bày quầy rất lâu ở chỗ này với bọn họ, cũng khó mà phân biệt ra được người nào là ca ca, người nào là đệ đệ.
Mấy người lớn tuổi gần đấy cũng rất chăm sóc hai cậu bé số khổ này, có điều thỉnh thoảng vẫn sẽ có vài ác bá từng tới quấy rối bắt nạt. Chẳng qua một đoạn thời gian rất dài gần đây, không có người còn dám chọc đôi huynh đệ này nữa, bởi vì Tiểu Trinh thiếu Mai gia rõ ràng vô cùng chịu khó chạy tới nơi này.
Này, ngươi lại trộm đồ của ta.
Khát quá, nợ trước, nợ đi. Mai Trinh tới bên trong, ngồi trên chiếu ở bên cạnh hắn, một tay cầm một trái cà chua, cắn một ngụm lớn, ngẹo đầu, Trước kia, chúng ta thật chưa từng gặp gỡ?
Ta không có xui xẻo như vậy.
Mà sao ta cảm giác trước kia ta đã từng gặp ngươi. Nàng vẫn còn đang quan sát hắn, tuy cũng biết ba tháng trước chắc là lần đầu tiên họ gặp mặt, nhưng qua mấy ngày nay, nàng bắt đầu dần dần cảm thấy hình như trước đây đã gặp hắn, Kinh Hồng.
Ăn xong rồi thì mau tránh ra, đừng làm trở ngại ta.
Người ăn ở hai lòng, ngươi rõ ràng là một mình rất buồn bực, ước gì ta đến ở cùng ngươi.
Nói hưu nói vượn. Ảnh Kinh Hồng đá một cái tới hai chân của nàng ngồi dưới đất, Đừng đè lên rau.
Đang lúc nói chuyện có người tới đây lựa rau, Ảnh Kinh Hồng lập tức cười tủm tỉm đi lên chào hỏi, thấy vậy Mai Trinh cảm thấy rất khó chịu, chờ người đi ra, nàng cũng ăn xong trái cà chua rồi, Ngươi đều khách sáo với người khác như vậy, sao vừa đến trước mặt của ta lại đanh đá như vậy?
Ảnh Kinh Hồng nắm lên một cây tiêu nhọn màu đỏ nhét vào trong miệng nàng, vừa nâng mắt, vừa vặn thấy một thiếu niên đẩy xe đẩy tay tới đây, là áo vải bố như nhau, nhưng mà hắn là màu xanh, thiếu niên kia là màu cam. Ảnh Kinh Hồng đi tới trước người hắn thay hắn lau mồ hôi trên trán, Đưa xong rồi, nhanh đi nghỉ một lát. Sáng sớm, ta đã nấu chút cháo, ở trong hộp đựng thức ăn, cùng mang đến rồi.
Thiếu niên kia lớn lên cùng một gương mặt giống như Ảnh Kinh Hồng, chỉ là yên lặng như thế kia không có biểu cảm gì, gật đầu một cái, cũng gật đầu với Mai Trinh, ngồi vào phía sau gian hàng, trên ngưỡng cửa sau của một gia đình. Ảnh Kinh Hồng mở ra hộp đựng thức ăn cho hắn, bên trong chứa một chén cháo trắng để nguội, đã bắt đầu đông đặc, thừa dịp Ảnh Du Long ngửa đầu húp phần cháo, Mai Trinh đứng lên, Ta phải đi rồi, ngày mai trở lại thăm ngươi.
Ngươi không tới ta sẽ tốt hơn.
Mai Trinh cười thuận tay kéo đi một trái cà chua khác, Ảnh Kinh Hồng lại muốn nổi đóa. Mai Trinh duỗi ra một tay chặn hắn lại, Trái này tính ở trên người mặt đơ, mang cho nàng ấy.
Sau lưng thiếu niên ăn cháo buông chén cháo xuống, cất đi hộp đựng thức ăn, Ca, ta tiếp tục đi đưa rau.
Không, đệ mệt rồi, ta đi.
Ca, ca đi thật sự muốn ta ở lại chỗ này?
Ảnh Kinh Hồng ngẩn người, thở dài, nếu để cho Ảnh Du Long ở lại chỗ này vậy còn không như thu sạp dẹp đi, Vậy đệ đi đi, đi chậm một chút, đừng nóng vội.
Ừ.
Tây Hà, gió thu mạnh mẽ, lá rơi đều bay lượn ở trên không trung, nắng chiều rơi xuống, ven hồ lục tục đều là thuyền đánh cá thu lưới về nhà, Vu Nam nhảy xuống thuyền, đang quấn mỏ neo. Sau lưng bên tai đột nhiên cách không đánh tới một chưởng gió, nàng nghiêng mặt tránh thoát, không nhịn được cười nói: Tiểu Trinh, mỗi lần đều chơi chiêu này, ngươi cũng không ngại ngán?
Mai Trinh thu tay lại, Tỷ nói hiếm khi ta trở lại một chuyến, tỷ cũng không nhường ta một chút, khó được để cho ta đánh trúng một lần thì có thể thế nào?
Được, lần sau để cho ngươi đánh trúng. Nàng vác giỏ cá lên, Mai Trinh sóng vai với nàng đi về, Bảo. . . Nhận được tầm mắt Vu Nam trừng tới, Mai Trinh cười hì hì đổi xưng hô, Nam tỷ, ta nghe nói Võ Sư của thư viện này vậy mà hết sức đau khổ van tỷ trở lại, tại sao tỷ không đồng ý?
Họ muốn để ta đi tham gia
Mấy người lớn tuổi gần đấy cũng rất chăm sóc hai cậu bé số khổ này, có điều thỉnh thoảng vẫn sẽ có vài ác bá từng tới quấy rối bắt nạt. Chẳng qua một đoạn thời gian rất dài gần đây, không có người còn dám chọc đôi huynh đệ này nữa, bởi vì Tiểu Trinh thiếu Mai gia rõ ràng vô cùng chịu khó chạy tới nơi này.
Này, ngươi lại trộm đồ của ta.
Khát quá, nợ trước, nợ đi. Mai Trinh tới bên trong, ngồi trên chiếu ở bên cạnh hắn, một tay cầm một trái cà chua, cắn một ngụm lớn, ngẹo đầu, Trước kia, chúng ta thật chưa từng gặp gỡ?
Ta không có xui xẻo như vậy.
Mà sao ta cảm giác trước kia ta đã từng gặp ngươi. Nàng vẫn còn đang quan sát hắn, tuy cũng biết ba tháng trước chắc là lần đầu tiên họ gặp mặt, nhưng qua mấy ngày nay, nàng bắt đầu dần dần cảm thấy hình như trước đây đã gặp hắn, Kinh Hồng.
Ăn xong rồi thì mau tránh ra, đừng làm trở ngại ta.
Người ăn ở hai lòng, ngươi rõ ràng là một mình rất buồn bực, ước gì ta đến ở cùng ngươi.
Nói hưu nói vượn. Ảnh Kinh Hồng đá một cái tới hai chân của nàng ngồi dưới đất, Đừng đè lên rau.
Đang lúc nói chuyện có người tới đây lựa rau, Ảnh Kinh Hồng lập tức cười tủm tỉm đi lên chào hỏi, thấy vậy Mai Trinh cảm thấy rất khó chịu, chờ người đi ra, nàng cũng ăn xong trái cà chua rồi, Ngươi đều khách sáo với người khác như vậy, sao vừa đến trước mặt của ta lại đanh đá như vậy?
Ảnh Kinh Hồng nắm lên một cây tiêu nhọn màu đỏ nhét vào trong miệng nàng, vừa nâng mắt, vừa vặn thấy một thiếu niên đẩy xe đẩy tay tới đây, là áo vải bố như nhau, nhưng mà hắn là màu xanh, thiếu niên kia là màu cam. Ảnh Kinh Hồng đi tới trước người hắn thay hắn lau mồ hôi trên trán, Đưa xong rồi, nhanh đi nghỉ một lát. Sáng sớm, ta đã nấu chút cháo, ở trong hộp đựng thức ăn, cùng mang đến rồi.
Thiếu niên kia lớn lên cùng một gương mặt giống như Ảnh Kinh Hồng, chỉ là yên lặng như thế kia không có biểu cảm gì, gật đầu một cái, cũng gật đầu với Mai Trinh, ngồi vào phía sau gian hàng, trên ngưỡng cửa sau của một gia đình. Ảnh Kinh Hồng mở ra hộp đựng thức ăn cho hắn, bên trong chứa một chén cháo trắng để nguội, đã bắt đầu đông đặc, thừa dịp Ảnh Du Long ngửa đầu húp phần cháo, Mai Trinh đứng lên, Ta phải đi rồi, ngày mai trở lại thăm ngươi.
Ngươi không tới ta sẽ tốt hơn.
Mai Trinh cười thuận tay kéo đi một trái cà chua khác, Ảnh Kinh Hồng lại muốn nổi đóa. Mai Trinh duỗi ra một tay chặn hắn lại, Trái này tính ở trên người mặt đơ, mang cho nàng ấy.
Sau lưng thiếu niên ăn cháo buông chén cháo xuống, cất đi hộp đựng thức ăn, Ca, ta tiếp tục đi đưa rau.
Không, đệ mệt rồi, ta đi.
Ca, ca đi thật sự muốn ta ở lại chỗ này?
Ảnh Kinh Hồng ngẩn người, thở dài, nếu để cho Ảnh Du Long ở lại chỗ này vậy còn không như thu sạp dẹp đi, Vậy đệ đi đi, đi chậm một chút, đừng nóng vội.
Ừ.
Tây Hà, gió thu mạnh mẽ, lá rơi đều bay lượn ở trên không trung, nắng chiều rơi xuống, ven hồ lục tục đều là thuyền đánh cá thu lưới về nhà, Vu Nam nhảy xuống thuyền, đang quấn mỏ neo. Sau lưng bên tai đột nhiên cách không đánh tới một chưởng gió, nàng nghiêng mặt tránh thoát, không nhịn được cười nói: Tiểu Trinh, mỗi lần đều chơi chiêu này, ngươi cũng không ngại ngán?
Mai Trinh thu tay lại, Tỷ nói hiếm khi ta trở lại một chuyến, tỷ cũng không nhường ta một chút, khó được để cho ta đánh trúng một lần thì có thể thế nào?
Được, lần sau để cho ngươi đánh trúng. Nàng vác giỏ cá lên, Mai Trinh sóng vai với nàng đi về, Bảo. . . Nhận được tầm mắt Vu Nam trừng tới, Mai Trinh cười hì hì đổi xưng hô, Nam tỷ, ta nghe nói Võ Sư của thư viện này vậy mà hết sức đau khổ van tỷ trở lại, tại sao tỷ không đồng ý?
Họ muốn để ta đi tham gia
/77
|