Trình Lăng đứng ở trước nôi Mai Tâm Thụy, đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, nói với Thượng Quan Phức đối diện: Bé hình như đang ra mồ hôi, có phải quá nóng hay không, đừng che ra rôm đấy.
Thượng Quan Phức mới vừa ở cử xong không bao lâu, cũng đưa tay sờ sờ, Hình như có chút thật, nhưng ta lại không dám quạt cho bé, sợ cảm lạnh.
Cái này dễ mà. Trình Lăng đi tới cửa, vừa vặn Tần Mặc đi qua ở trước mặt, Mặc thúc.
Tứ thiếu quân, chuyện gì?
Thúc có thấy Tiểu Sầu?
Vừa nãy còn thấy mà, hình như ở ngay bên kia.
Mặc thúc, thúc gọi bé tới đây, đứng một lúc ở bên cạnh nôi của Tâm Nhi đi.
Làm cái gì? Thượng Quan Phức và Tần Mặc cùng nhau khó hiểu hỏi.
Hạ nhiệt độ. Trình Lăng cắn răng, Thượng Quan Phức hì hì một tiếng bật cười.
Không phải Trinh Nhi sắp tới, đợi đến lúc con bé và Tiểu Sầu cùng đến Ám Hương Các học điêu khắc. Tiểu Sầu ở với con bé sẽ tốt hơn một chút. Bản thân Thượng Quan Phức cũng cảm giác là mình đang nói bậy, nhưng mà vẫn an ủi, lắc nhè nhẹ nôi.
Ôi. Một tay Trình Lăng nâng cằm, Nói đến đây, ta vẫn muốn hỏi ngươi chuyện này.
Cái gì?
Ngươi nói các ngươi đã có mấy đứa con, tại sao ta chỉ có một?
Cái này không phải là ngươi nên hỏi lão Tứ nhà ngươi, hỏi ta có ích lợi gì.
Ngươi cảm thấy ta hỏi nàng, có thể có ích?
Thượng Quan Phức dừng một chút, Được rồi, vậy ngươi vẫn là hỏi ta đi.
Mỗi đêm, các ngươi đều sẽ, ừm, làm việc sao?
Trình Lăng, Thượng Quan Phức cúi đầu nhìn qua Mai Tâm Thụy một cái, Nếu mà con ta lớn lên bị làm hư, ta nhất định tìm ngươi tính sổ.
Bé mới bao nhiêu, nghe hiểu được cái gì. Ngươi mau trả lời ta.
Không nhất định, có lúc cũng không làm, có lúc một đêm mấy lần, ngươi hỏi cái này để làm gì?
Vậy cũng xấp xỉ. Trình Lăng vẫn nâng cằm lên, Nhưng vì sao ta cứ không có cơ chứ?
Vậy không có cũng tốt, dù sao ngươi cũng có Tiểu Sầu rồi.
Ôi. Mỗi lần nhắc tới Mai Sầu, chuyện Trình Lăng làm nhiều nhất chính là than thở.
Đêm hôm đó, có một người sau mấy lần mệt rã rời đang nằm ở trên người thê chủ mình, không còn hơi sức nhỏ giọng oán trách, Nhưng ta sẽ nhớ bé.
Không phải Bạn Nhi cũng rất ít trở lại.
Vậy ít nhất một tháng còn có khoảng mấy ngày.
Vậy ta cũng thường dẫn chàng đi thăm Trinh Nhi, lại nói, không phải Tiểu Nhất vẫn còn ở đây sao?
Lâm Xước nhẹ nhàng gật đầu, Ngày mai ta cũng đi.
Chàng không muốn đi ta cũng phải trói chàng đi.
Tại sao?
Lần này ta phải nán lại mấy ngày.
Nhưng Tiểu Nhất không chịu đi, bé nói qua mấy ngày là ngày Nam tỷ tỷ của bé về nhà, bé không đi.
Mai Sóc bật cười, Chàng đó, ta sẽ nói với Vu An. Những ngày tới, Tiểu Nhất sẽ ở với nàng ấy là được.
Mai Sóc dẫn Mai Trinh đi vào hậu viện Ám Hương Các thì Mai Sầu đang nghiêng người dựa vào trên một đống vật liệu gỗ còn cao hơn nàng, nhắm hai mắt. Mai Sóc đi ra ngoài nói chuyện phiếm với mấy Tượng Sư, Mai Trinh nhìn Mai Sầu, đột nhiên cong lên khóe môi, khóe miệng hiện ra một nụ cười xấu xa. Lúc này, Mai Sầu đột nhiên mở mắt ra nhìn sang.
Lần trước, hai người các nàng gặp mặt là vào mấy năm trước, khi đó đều còn nhỏ, sau đó vẫn chưa từng có đơn độc gặp mặt thật sự, cũng không có ấn tượng gì với nhau. Lúc này chính là cao xấp xỉ, hai mắt đối diện, chỉ liếc mắt một cái, trong chớp mắt, một đôi ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cộng sự bạn xấu cùng một giuộc tốt nhất cứ vậy đã ra đời.
Hương hoa mai. . .
Hương từ lạnh lẽo mà đến, ta biết rồi, đại thẩm, ngươi có thể bắt đầu, không cần tán dóc nói nhảm. Trên đầu bị vỗ một phát, Mai Trinh quay đầu lại ngước đầu, Nương, tại sao người đánh con?
Ta dạy nửa ngày, con đến cả đao cũng cầm sai rồi.
Có người quy định con cần phải cầm như thế theo người sao?
Không có, nhưng đây là luyện kiến thức cơ bản, đợi đến chừng nào con luyện giỏi rồi, thì con có thể muốn cầm thế nào thì cầm như thế.
Được rồi. Mai Trinh bĩu môi, cầm cán đao, Mai Sóc và mấy tượng sư chào hỏi một tiếng, Ta đi trước, các người cứ việc dạy, không cần khách sáo.
Mười năm mài một chiêu kiếm, lúc trước, Mai Đoan Nguyệt bắt đầu học Mai Sóc dạy nàng tám đao Kinh Hồng trước, cũng luyện không dưới mười năm đao pháp điêu khắc gỗ căn bản, nhưng vẫn không hơn Mai Sóc, bởi vì nàng còn phải học dựng lầu. Từ đầu đến cuối Mai Sóc gộp lại gồm cả luyện tập tám đao Kinh Hồng, mãi cho đến lúc hoàn toàn dung hợp thậm chí vượt qua mẫu thân của nàng, là chừng mười sáu mười bảy năm.
Vào lúc Mai Trinh và Mai Sầu hoàn toàn luyện vững chắc kiến thức cơ bản trước, Mai Sóc vẫn chưa định dạy tám đao Kinh Hồng cho hai đứa.
Nương. Mai Trinh gọi nàng lại.
Thế nào?
Nói dùm cho phụ thân của con, không cần nhớ con. Một ngày nào đó, con sẽ điêu khắc tượng gỗ tốt hơn so với người cho ông.
Quỷ nhỏ, vậy con cứ chầm chậm giày vò đi.
Mai Sóc cười lắc đầu, ra khỏi Ám Hương Các, trở lại Mai gia. Lâm Xước đang ở Tiền viện vào cửa đợi nàng, A Sóc, nàng trở lại là tốt rồi.
Sao thế?
Trình Lăng và lão Tứ đang cãi nhau. Đại tỷ, Đại tỷ phu bọn họ đều không có ở đây, ta cũng không biết nên làm sao đây?
Cãi nhau? Lão Tứ biết cãi nhau, Mai Sóc giương mắt nhìn trời, ngày này dường như rất bình thường, phải không?
Nàng... Rốt cuộc nàng có ý gì? Nàng nói, nếu không phải hôm nay có người nói cho ta biết, có phải nàng còn định tiếp tục gạt ta như vậy hay không? Mai Đoan Nguyệt. Hoàn toàn là tiếng của một mình Trình Lăng, Mai Sóc ôm lấy Lâm Xước, Đây không gọi cãi nhau.
Vậy kêu là cái gì?
Nhiều nhất chỉ là làm nũng nổi giận, chúng ta đừng để ý, đi thôi.
Nhân tiện, nàng cũng dẫn người trong viện cùng đi. Tiếng Trình Lăng xa xa vẫn còn đang truyền đến, Mai Đoan Nguyệt, nàng xứng đáng với ta sao, cuối cùng nàng. . . Ưmh ưmh. . . Đừng đụng ta, nàng. . .
Mặc thúc, xảy ra chuyện gì?
Tứ thiếu quân phát hiện Tứ tiểu thư nàng đi cầu một thang thuốc, mỗi lần trước chuyện phòng the đều uống, cho nên hắn vẫn không có mang thai nữa, nên ồn ào lên.
Đôi môi Trình Lăng đã hơi sưng đỏ, mắt cũng hồng hồng, Nàng không muốn đứa bé của ta, có giỏi thì đừng đụng ta.
Mai Đoan Nguyệt vùi đầu ở trước ngực hắn, thật lâu, Thật xin lỗi.
Thật xin lỗi có ích à?
Ta không muốn.
Không muốn cái gì?
Chàng mang thai.
Trình Lăng đẩy nàng ra, Nàng có từng hỏi ta không?
Không có.
Nhất thời yên tĩnh, hai người nhìn nhau một lúc lâu, Trình Lăng ôm chăn tách khỏi nàng, Nàng đi đi. Mai Đoan Nguyệt kéo chăn ra đào hắn lên, thất bại nhìn về phía hắn, Ta không muốn đứa bé.
Đây là lý do quỷ gì.
Có hay không đều giống nhau.
Nàng nói đều giống như tiếng người sao? Trình Lăng gào xong, đột nhiên hậu tri hậu giác (chính là độ nhạy cảm đối với sự việc, mãi mới nhận ra) mà nhớ lại, trước đó lời Trình Ly từng nói với hắn, phê mệnh của nàng là vô tâm vô tình, phụ thân cũng được, tỷ muội cũng tốt, thật ra thì nàng cũng không có cảm giác đặc biệt gì, chỉ đối với ngươi là khác biệt.
Hắn cẩn thận từng li từng tí hỏi, Nàng cảm thấy Tiểu Sầu và tất cả những đứa bé khác trên đường có khác biệt gì không?
Khiến hắn nổi đóa chính là nàng lại rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc đầu, Không có.
Nàng, nàng cút ra ngoài cho ta.
Phong thành, mấy ngày nay vẫn là ngày nắng, ngày Vu Nam trở về Tây Hà thôn, trời lại đang mưa, nhỏ mà dầy đặc. Mai Bạn ở lại thư viện
Thượng Quan Phức mới vừa ở cử xong không bao lâu, cũng đưa tay sờ sờ, Hình như có chút thật, nhưng ta lại không dám quạt cho bé, sợ cảm lạnh.
Cái này dễ mà. Trình Lăng đi tới cửa, vừa vặn Tần Mặc đi qua ở trước mặt, Mặc thúc.
Tứ thiếu quân, chuyện gì?
Thúc có thấy Tiểu Sầu?
Vừa nãy còn thấy mà, hình như ở ngay bên kia.
Mặc thúc, thúc gọi bé tới đây, đứng một lúc ở bên cạnh nôi của Tâm Nhi đi.
Làm cái gì? Thượng Quan Phức và Tần Mặc cùng nhau khó hiểu hỏi.
Hạ nhiệt độ. Trình Lăng cắn răng, Thượng Quan Phức hì hì một tiếng bật cười.
Không phải Trinh Nhi sắp tới, đợi đến lúc con bé và Tiểu Sầu cùng đến Ám Hương Các học điêu khắc. Tiểu Sầu ở với con bé sẽ tốt hơn một chút. Bản thân Thượng Quan Phức cũng cảm giác là mình đang nói bậy, nhưng mà vẫn an ủi, lắc nhè nhẹ nôi.
Ôi. Một tay Trình Lăng nâng cằm, Nói đến đây, ta vẫn muốn hỏi ngươi chuyện này.
Cái gì?
Ngươi nói các ngươi đã có mấy đứa con, tại sao ta chỉ có một?
Cái này không phải là ngươi nên hỏi lão Tứ nhà ngươi, hỏi ta có ích lợi gì.
Ngươi cảm thấy ta hỏi nàng, có thể có ích?
Thượng Quan Phức dừng một chút, Được rồi, vậy ngươi vẫn là hỏi ta đi.
Mỗi đêm, các ngươi đều sẽ, ừm, làm việc sao?
Trình Lăng, Thượng Quan Phức cúi đầu nhìn qua Mai Tâm Thụy một cái, Nếu mà con ta lớn lên bị làm hư, ta nhất định tìm ngươi tính sổ.
Bé mới bao nhiêu, nghe hiểu được cái gì. Ngươi mau trả lời ta.
Không nhất định, có lúc cũng không làm, có lúc một đêm mấy lần, ngươi hỏi cái này để làm gì?
Vậy cũng xấp xỉ. Trình Lăng vẫn nâng cằm lên, Nhưng vì sao ta cứ không có cơ chứ?
Vậy không có cũng tốt, dù sao ngươi cũng có Tiểu Sầu rồi.
Ôi. Mỗi lần nhắc tới Mai Sầu, chuyện Trình Lăng làm nhiều nhất chính là than thở.
Đêm hôm đó, có một người sau mấy lần mệt rã rời đang nằm ở trên người thê chủ mình, không còn hơi sức nhỏ giọng oán trách, Nhưng ta sẽ nhớ bé.
Không phải Bạn Nhi cũng rất ít trở lại.
Vậy ít nhất một tháng còn có khoảng mấy ngày.
Vậy ta cũng thường dẫn chàng đi thăm Trinh Nhi, lại nói, không phải Tiểu Nhất vẫn còn ở đây sao?
Lâm Xước nhẹ nhàng gật đầu, Ngày mai ta cũng đi.
Chàng không muốn đi ta cũng phải trói chàng đi.
Tại sao?
Lần này ta phải nán lại mấy ngày.
Nhưng Tiểu Nhất không chịu đi, bé nói qua mấy ngày là ngày Nam tỷ tỷ của bé về nhà, bé không đi.
Mai Sóc bật cười, Chàng đó, ta sẽ nói với Vu An. Những ngày tới, Tiểu Nhất sẽ ở với nàng ấy là được.
Mai Sóc dẫn Mai Trinh đi vào hậu viện Ám Hương Các thì Mai Sầu đang nghiêng người dựa vào trên một đống vật liệu gỗ còn cao hơn nàng, nhắm hai mắt. Mai Sóc đi ra ngoài nói chuyện phiếm với mấy Tượng Sư, Mai Trinh nhìn Mai Sầu, đột nhiên cong lên khóe môi, khóe miệng hiện ra một nụ cười xấu xa. Lúc này, Mai Sầu đột nhiên mở mắt ra nhìn sang.
Lần trước, hai người các nàng gặp mặt là vào mấy năm trước, khi đó đều còn nhỏ, sau đó vẫn chưa từng có đơn độc gặp mặt thật sự, cũng không có ấn tượng gì với nhau. Lúc này chính là cao xấp xỉ, hai mắt đối diện, chỉ liếc mắt một cái, trong chớp mắt, một đôi ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cộng sự bạn xấu cùng một giuộc tốt nhất cứ vậy đã ra đời.
Hương hoa mai. . .
Hương từ lạnh lẽo mà đến, ta biết rồi, đại thẩm, ngươi có thể bắt đầu, không cần tán dóc nói nhảm. Trên đầu bị vỗ một phát, Mai Trinh quay đầu lại ngước đầu, Nương, tại sao người đánh con?
Ta dạy nửa ngày, con đến cả đao cũng cầm sai rồi.
Có người quy định con cần phải cầm như thế theo người sao?
Không có, nhưng đây là luyện kiến thức cơ bản, đợi đến chừng nào con luyện giỏi rồi, thì con có thể muốn cầm thế nào thì cầm như thế.
Được rồi. Mai Trinh bĩu môi, cầm cán đao, Mai Sóc và mấy tượng sư chào hỏi một tiếng, Ta đi trước, các người cứ việc dạy, không cần khách sáo.
Mười năm mài một chiêu kiếm, lúc trước, Mai Đoan Nguyệt bắt đầu học Mai Sóc dạy nàng tám đao Kinh Hồng trước, cũng luyện không dưới mười năm đao pháp điêu khắc gỗ căn bản, nhưng vẫn không hơn Mai Sóc, bởi vì nàng còn phải học dựng lầu. Từ đầu đến cuối Mai Sóc gộp lại gồm cả luyện tập tám đao Kinh Hồng, mãi cho đến lúc hoàn toàn dung hợp thậm chí vượt qua mẫu thân của nàng, là chừng mười sáu mười bảy năm.
Vào lúc Mai Trinh và Mai Sầu hoàn toàn luyện vững chắc kiến thức cơ bản trước, Mai Sóc vẫn chưa định dạy tám đao Kinh Hồng cho hai đứa.
Nương. Mai Trinh gọi nàng lại.
Thế nào?
Nói dùm cho phụ thân của con, không cần nhớ con. Một ngày nào đó, con sẽ điêu khắc tượng gỗ tốt hơn so với người cho ông.
Quỷ nhỏ, vậy con cứ chầm chậm giày vò đi.
Mai Sóc cười lắc đầu, ra khỏi Ám Hương Các, trở lại Mai gia. Lâm Xước đang ở Tiền viện vào cửa đợi nàng, A Sóc, nàng trở lại là tốt rồi.
Sao thế?
Trình Lăng và lão Tứ đang cãi nhau. Đại tỷ, Đại tỷ phu bọn họ đều không có ở đây, ta cũng không biết nên làm sao đây?
Cãi nhau? Lão Tứ biết cãi nhau, Mai Sóc giương mắt nhìn trời, ngày này dường như rất bình thường, phải không?
Nàng... Rốt cuộc nàng có ý gì? Nàng nói, nếu không phải hôm nay có người nói cho ta biết, có phải nàng còn định tiếp tục gạt ta như vậy hay không? Mai Đoan Nguyệt. Hoàn toàn là tiếng của một mình Trình Lăng, Mai Sóc ôm lấy Lâm Xước, Đây không gọi cãi nhau.
Vậy kêu là cái gì?
Nhiều nhất chỉ là làm nũng nổi giận, chúng ta đừng để ý, đi thôi.
Nhân tiện, nàng cũng dẫn người trong viện cùng đi. Tiếng Trình Lăng xa xa vẫn còn đang truyền đến, Mai Đoan Nguyệt, nàng xứng đáng với ta sao, cuối cùng nàng. . . Ưmh ưmh. . . Đừng đụng ta, nàng. . .
Mặc thúc, xảy ra chuyện gì?
Tứ thiếu quân phát hiện Tứ tiểu thư nàng đi cầu một thang thuốc, mỗi lần trước chuyện phòng the đều uống, cho nên hắn vẫn không có mang thai nữa, nên ồn ào lên.
Đôi môi Trình Lăng đã hơi sưng đỏ, mắt cũng hồng hồng, Nàng không muốn đứa bé của ta, có giỏi thì đừng đụng ta.
Mai Đoan Nguyệt vùi đầu ở trước ngực hắn, thật lâu, Thật xin lỗi.
Thật xin lỗi có ích à?
Ta không muốn.
Không muốn cái gì?
Chàng mang thai.
Trình Lăng đẩy nàng ra, Nàng có từng hỏi ta không?
Không có.
Nhất thời yên tĩnh, hai người nhìn nhau một lúc lâu, Trình Lăng ôm chăn tách khỏi nàng, Nàng đi đi. Mai Đoan Nguyệt kéo chăn ra đào hắn lên, thất bại nhìn về phía hắn, Ta không muốn đứa bé.
Đây là lý do quỷ gì.
Có hay không đều giống nhau.
Nàng nói đều giống như tiếng người sao? Trình Lăng gào xong, đột nhiên hậu tri hậu giác (chính là độ nhạy cảm đối với sự việc, mãi mới nhận ra) mà nhớ lại, trước đó lời Trình Ly từng nói với hắn, phê mệnh của nàng là vô tâm vô tình, phụ thân cũng được, tỷ muội cũng tốt, thật ra thì nàng cũng không có cảm giác đặc biệt gì, chỉ đối với ngươi là khác biệt.
Hắn cẩn thận từng li từng tí hỏi, Nàng cảm thấy Tiểu Sầu và tất cả những đứa bé khác trên đường có khác biệt gì không?
Khiến hắn nổi đóa chính là nàng lại rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc đầu, Không có.
Nàng, nàng cút ra ngoài cho ta.
Phong thành, mấy ngày nay vẫn là ngày nắng, ngày Vu Nam trở về Tây Hà thôn, trời lại đang mưa, nhỏ mà dầy đặc. Mai Bạn ở lại thư viện
/77
|